Vương Gia Sợ Vợ

Chương 3:




Đã xong màn khấu tạ hoàng ân giống như trò hài, Long Kí Vân buồn cười cả một đường ngồi xe từ hậu cung đến trước cửa ngọ môn, cùng thê tử ở chỗ này chờ nhạc phụ đại nhân sắp hạ triều.
“Này, ngươi đã cười lâu rồi, đừng cười nữa, cứ cười cười ta thật cảm thấy ngươi có vấn đề!” Tô Linh Linh đã ngồi cách hắn rất xa, hiện tại còn muốn nhảy đến ra khỏi xe để thông khí.
“Nương tử, nàng trốn ta làm cái gì?” Hắn duỗi tay ra lại đem nàng ôm về trong lòng, tiếp tục tựa đầu chôn ở bên gáy nàng buồn cười.
Hắn làm con của phụ hoàng nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua phụ hoàng đáng yêu như vậy, ở trước mặt nàng, phụ hoàng tựa như một lão nhân vẫn còn tính trẻ con, vừa đáng yêu vừa đùa vui.
“Đủ, không được cười nữa!” Nàng phiền chết.
“Nàng nướng khoai lang lúc mấy tuổi?
“Mười tuổi.”
“Làm sao có thể nghĩ đến nướng khoai lang?”
“Ta ở nhà vẫn thường ăn xong rồi ngủ, khoai lang nướng cũng còn thừa rất nhiều, bà vú đã nói không bằng đem một ít cho lão cha, thuận tiện đến kinh thành nhìn xem sức khỏe lão cha tốt không, ta liền mang theo một xe khoai lang lên kinh, một đường vừa nướng vừa bán, đến kinh thành chỉ còn lại một bao tải.”
Hắn ôm chặt tay nàng, cơ hồ cười lăn lộn.
“Sau đó ta mới hiểu được, là bà vú không nghĩ mỗi ngày ăn khoai lang nướng, đã nghĩ biện pháp đuổi ta tới kinh thành đến.” Cũng là nàng lo lắng không chu toàn, bà vú tuổi càng lúc càng lớn, ăn nhiều đồ ngọt, răng nanh sẽ chịu không nổi.
“Chính nàng nướng?”
“Ừ, ta ở nhà nhàn rỗi cũng không có chuyện gì, mỗi ngày ngồi xổm trên ruộng xem mọi người cày ruộng, có một lần trộm một củ khoai lang, nướng ăn ngon lắm, liền quyết định tự mình nướng.”
“Lúc đó bao nhiêu?”
“Năm tuổi.”
Long Kí Vân vừa nghe, bắt đầu nhìn thê tử của mình với cặp mắt khác xưa .
“Bất quá, ta đối với việc nướng khoai lang không phải sở trường, những thứ khác ta đều có thể làm tốt, riêng khoai lang ta thử bốn năm lần mới tính thành công, vì chúc mừng thắng lợi, ta liền tính đem khoai lang làm lương thực ăn, kết quả cuối cùng, đã bị bà vú đuổi tới kinh thành.”
“Nàng sao có thể không có việc gì làm, không làm việc của nữ nhân sao (thêu thùa)?” Đột nhiên nhớ tới vấn đề này, hắn lại hỏi.
Nàng khoát tay, vẻ mặt thống khổ, “Rất nhàm chán, lấy kim châm vào tấm vải trắng, hơn nữa một đống sợi tơ đủ mọi màu sắc đâm chỗ này lại xuyên chỗ kia, còn ngồi tới nửa ngày, lãng phí thời gian không nói, không tốt cho mắt nữa.”
Long Kí Vân không nói gì, trầm mặc một hồi lâu mới hỏi lại:“Vậy nàng có đến trường học hay không?”
“Chồng bà vú là lão phu tử (thầy giáo), ta không cần đến trường.”
“Vẫn đều là nàng tới xem tướng gia sao?”
“Cha bề bộn nhiều việc, ta dù sao không có việc gì, bà vú tuổi lại lớn, cho nên ta từ sáu tuổi liền tự mình đi theo xa phu đến, kỳ thật sau đó mình ta cũng không thành vấn đề, chỉ là bọn hắn lo lắng, cho nên vẫn để xa phu đi theo ta.”
Long Kí Vân đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức xoay thê tử lại cùng nàng mặt đối mặt, “Vườn rau ở hậu viện trong phủ tướng gia có phải nàng trồng hay không?”
“Đúng, ta còn trồng một cây nho trong thư phòng của cha, như vậy mỗi khi đến mùa hè, lúc ông ngồi ở thư phòng phê tấu chương, khát có thể tự hái ăn, thật thuận tiện.”
Hắn rốt cục hiểu được sắc màu rực rỡ, xanh um tươi tốt trong tướng phủ là từ đâu đến, hắn vẫn buồn bực nghĩ đến lão tướng gia tiết kiệm như thế sao có thể tốn công phu mời người làm viền về tu sửa đình viện, nguyên lai đều là con gái bảo bối của ông thu xếp, khó trách có đôi khi lão tướng gia nhìn những hoa cỏ này cười đến vẻ mặt tự ái.
“Vương gia, bách quan đã hạ triều.” Thị vệ bên ngòai xe thấp giọng bẩm báo.
Hắn thản nhiên lên tiếng trả lời, “Đã biết.”
Nhìn bách quan nối đuôi nhau mà ra, thật dễ dàng nhận ra một lão đầu tóc bạc ở giữa đám người.
“Cha -” Tô Linh Linh lập tức giang rộng hai tay chạy vội đi.
“Linh Linh -”
Văn võ quan viên đi ngang qua nhìn thấy Tô cha con nhiệt tình ôm nhau như vậy, hơn nữa Tô tướng gia còn khóc vì quá vui, nhịn không được kinh ngạc.
Rõ ràng con gái hôm qua mới xuất giá, có cần phải kích động như xa nhau nhiều năm lắm mới gặp lại không?
“Cha, đi thôi đi thôi, trưa chúng ta ra bên ngoài ăn.” Tô Linh Linh thân thiết ôm cánh tay của phụ thân bước đi.
“Tốt tốt, cha đã lâu không ăn cơm với con.” Tô Thừa Viễn vui vẻ gật đầu.
“Khụ khụ… ”
Vô số ánh mắt đồng tình lập tức rơi xuống trên người Tấn vương vừa ho khan ở phía sau Tô cha con.
Nhưng Tô cha con đi vài chục buớc rồi, vẫn như cũ không có bộ dáng lưu luyến gì, Long Kí Vân cảm thấy chính mình nếu không lên tiếng, liền thật sự bị người ta bỏ quên đến chín tầng mây.
"Nương tử, nàng hình như đã quên cái gì.” Hắn hàm súc cất giọng nhắc nhở.
Không nghĩ tới nàng chỉ tùy ý vung tay lên, ném lại một câu, “Ngươi tự trở về đi, ta cùng cha đi ăn cơm.” Thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại một chút.
Tô Thừa Viễn cũng không quản con rể, hỏi: “Linh Linh, chúng ta đi ăn cái gì?”
“Khách điếm nhỏ ở thành Bắc đi, con nhớ rõ các món xào lần trước của bọn họ rất ngon… ”
Thân ảnh Tô cha con theo thanh âm bọn họ càng ngày càng xa, mà Tần vương tuấn mỹ phiêu dật như thần tiên của Đại Ngiệp hoàng triều vẫn đứng lặng ở trước cửa ngọ môn, để gió thổi phất ống tay áo, hé ra bộ mặt không giận không vui, ánh mắt thâm trầm như biển.
“Người tới.” Sau một lúc lâu, hắn cuối cùng mở miệng, thanh âm cũng giống gió thổi qua, thật lạnh. “Đến thành bắc tìm Vương phi.”
Thị vệ lập tức nhấc màn xe lên thỉnh hắn lên xe, sau đó đuổi theo phương hướng Vương phi vừa mới biến mất.
Sau khi Long Kí Vân rời đi, thảo luận nhiệt liệt nổi lên.
“Chúng ta cũng đi theo nhìn xem đi?”
“Ta cũng nghĩ như vậy đấy, con gái của Tô tướng gia thật sự rất thú vị.”
“Tuy nói hành vi cử chỉ có chút quái dị, nhưng ta cảm thấy còn rất đáng yêu, con gái của ta nếu có tính tình này, nếp nhăn trên mặt ta sẽ ít đi.”
“Ừ ừ, xem lão tướng gia sắp bảy mươi còn bước đi như bay, cứ như người trẻ tuổi, tâm tình quả nhiên rất trọng yếu a.”
Lầm nhầm, tiếp tục thảo luận.
"Dã thái quán" thành Bắc. Là quán ăn rất nhỏ, hôm nay, lại chật ních.
Càng đặc biệt là, hôm nay đến đều là quyền quý trong triều, chủ quán căn bản không dám lấy lý do không đủ chỗ ngồi thỉnh người rời đi, chỉ có thể từ quán ăn khác mượn qua cái bàn, đặt ở sân trước, tạm thời ứng phó.
Nhưng phía trước một mảnh lộn xộn, sau nhà bếp lại hoà thuận vui vẻ.
Tô Linh Linh một thân cung trang hoa lệ, tay áo hai bên xắn lên cao, làn váy dài cũng bị nàng nhét vào hai lỗ bên hông, cố định thật tốt, đang đứng trước bếp vui vẻ xào rau.
Mà thức ăn thì đầy cái bàn thật dài, lão Tướng gia đang hạnh phúc cầm bát cơm, ăn đồ ăn do con gái tự tay làm.
Xào xong đĩa đồ ăn cuối cùng, nàng cười đi về phía phụ thân, tính ở cùng nhau, ăn no chạy lấy người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.