Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 39:




Edit: An
Chương 39
Tông Chính Tự từ trước đến nay luôn phụ trách sự vụ của hoàng thất, nếu Tĩnh Hòa Đế nghi ngờ Diệp Tử có liên quan đến chuyện này, lão có thể áp giải hắn đến Tông Chính Tự để thẩm vấn, Thụy Vương phủ cũng không dám có ý kiến gì. Nhưng Diệp Tử lại không ngờ được người nọ lại kiêng kị Cố Yến, đến mức dùng danh nghĩa triệu hắn vào cung, lừa hắn tới nơi này.
Trong lòng Diệp Tử cảm thấy bất đắc dĩ, ngoan ngoãn đi theo người ra tiếp hắn vào Tông Chính Tự.
Diệp Tử bị đưa tới một ngục giam, tạm thời bị nhốt ở đây.
Trong ngục có đầy đủ bàn ghế, còn có đặt một chiếc giường nhỏ, khá thoải mái. Cửa ngục bị một cái xích bằng sắt khóa lại, khoảng cách giữa các song sắt không rộng cũng không hẹp, Diệp Tử nhìn qua một chút, nếu rộng thêm chút nữa, hắn không cần biến về nguyên hình cũng có thể lách qua được.
Chưa kể bên ngoài chỉ có vài tên quản ngục và thủ vệ, một người biết đánh đấm cũng không có.
Diệp Tử thở dài, lao ngục này chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to, hắn ngồi xuống cạnh bàn, tự nhiên như ở nhà hét to yêu cầu quản ngục đưa cho hắn một chén nước.
Dựa theo tình hình hiện tại, có lẽ tạm thời hắn không thể gặp mặt Tĩnh Hòa Đế. Nếu đã vào Tông Chính Tự, người trực tiếp thẩm vấn hắn sẽ là đại thần phụ trách nơi đây.
Diệp Tử nhấp một ngụm nước, nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
Người quản lý Tông Chính Tự hiện tại, hẳn là vị tam hoàng tử điện hạ, Cố Huyên. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
2. Từng Bước Trộm Tâm
3. Hồng Bài Thái Giám
4. Sao Hôm Nam Tây Tạng
=====================================
Đợi chưa đến một canh giờ, đã có người đến gọi hắn. Diệp Tử theo người đi ra khỏi cửa lao, vào chính đường nơi thẩm vấn nghi phạm, giương mắt liền thấy Cố Huyên đang ngồi ở vị trí cao phía trên.
Diệp Tử đang muốn hành lễ, Cố Huyên đã nói: “Thụy Vương phi miễn lễ.”
Diệp Tử không khách khí với hắn, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, chờ đối phương mở miệng
Cố Huyên nghiêng đầu nói gì đó với tự thừa* ở bên cạnh, tự thừa đáp lời, nhặt mấy phong thư trên bàn, đem tới trước mặt Diệp Tử: “Thỉnh Vương phi xem qua.”
*Tự thừa: Một chức quan thời xưa, kiểu trợ lý cho mấy ông thẩm phán á.
Diệp Tử không nhận cũng không lật ra, tùy ý nhìn lướt qua: “Đây là thứ gì?”
“Bức thư được tìm thấy ở dịch quán Hồng Lư Tự đêm hôm qua, vẫn còn một ít ở chỗ phụ hoàng.” Cố Huyên giải thích nói, “Đây đều là thư từ liên lạc với Bắc Man, bên trong có rất nhiều cơ mật, Thụy Vương phi đã từng thấy qua thứ này chưa?”
Diệp Tử trả lời thành thật: “Chưa từng.”
Cố Huyến ra hiệu cho tự thừa đem phong thư về, lại nói: “Nghe nói hôm qua ngươi và Già Tà Đan hoàng tử cùng đến diễn lâu xem kịch? Còn làm gì nữa?”
Diệp Tử nghĩ nghĩ, đem chuyện hôm qua đã làm nói rõ: “..... Sau khi xem kịch xong, Già Tà Đan hoàng tử nói thân thể không được khỏe, muốn trở về dịch quán để nghỉ ngơi. Chúng ta dùng bữa tối xong, ta liền đưa hắn về dịch quán rồi trở về vương phủ. Nếu ngươi không tin, có thể hỏi Vương gia.”
Cố Huyến khựng lại, nói: “Nói tới Thụy Vương gia, nghe nói lúc trước có người từng thấy các ngươi đi ra từ Yên Vân các, Già Tà Đan hoàng tử cũng có ở đó, chuyện này có đúng không?”
Diệp Tử sửng sốt một chút, lập tức hiểu rõ lý do vì sao hắn bị đưa tới đây.
Tĩnh Hòa Đế không phải nghi ngờ hắn cấu kết với Bắc Man, người lão hoài nghi chính là Cố Yến. Bây giờ xem ra, mọi nhất cử nhất động có thể đều đang bị Tĩnh Hòa Đế giám sát.
Diệp Tử nhắm mắt, thấp giọng nói: “Đúng.”
Đôi mắt Cố Huyên khẽ động: “Các ngươi đến đó làm gì?”
Diệp Tử cười nhạo một tiếng, ngước mắt: “Bắt gian.” (Báo:))))
Sắc mặt Cố Huyên thay đổi, Diệp Tử giải thích nói: “Trong Yên Vân các có một tiểu quan to gan dám câu dẫn Vương gia của ta, ta nhờ Già Tà Đan hoàng tử đưa ta đến đó, cùng với ta đánh tên gian phu kia một trận, đơn giản vậy thôi.”
“..... Nếu tam điện hạ không tin, có thể đến Yên Vân các tra hỏi. Đêm đó ta nể mặt Vương gia, không làm lớn chuyện, nhưng tú bà và mấy tên sai vặt trong Yên Vân các đều biết được một chút.”
Hắn nói tới đây, liền bày ra vẻ mặt đau khổ, nghiêm túc nói: “Ngươi đừng nghĩ ta tàn nhẫn, loại chuyện này nam nữ đều giống nhau, luôn có nhưng người thích ăn trong bát nhìn trong nồi, luôn muốn tìm kiếm thứ mới mẻ để chơi, không dạy dỗ thì không được. Tam điện hạ, hiện tại ngươi chưa hiểu được đâu, nhưng sau này ngươi kết hôn rồi sẽ dần hiểu cho ta.”
“......Sống chung với nhau phải giữ chút uy nghiêm, nếu không chờ đến khi đối phương đã ngồi lên đầu lên cổ mình thì đã muộn.”
Cố Huyên: “……”
Không ai nghĩ rằng thẩm vấn việc cấu kết với giặc, lại lộ ra chuyện mất mặt này của Thụy thân vương, mấy tự thừa và quan viên ở Tông Chính Tự đều ngơ ngác nhìn nhau, từ từ rũ mặt xuống, ước gì hôm nay họ chưa từng nghe thấy đoạn này.
Sắc mặt Cố Huyên cũng không tốt lắm, tay phải nắm lại để bên môi ho nhẹ một tiếng, nói: “Đưa Thụy Vương phi xuống trước đi.”
Mọi người cũng mong như vậy, vội thỉnh Diệp Tử trở lại nhà lao.
Diệp Tử nằm trên giường nhỏ, trong đầu suy nghĩ miên man.
Cố Yến dám gặp mặt với Già Tà Đan ở Yên Vân các, đương nhiên đã chuẩn bị kỹ càng. Lý do này đã được bọn họ thảo luận từ trước, tuy rằng bị truyền ra sẽ không hay lắm, nhưng có thể đảm bảo không có sơ hở. Dù vậy chỉ bằng điều này thôi chưa đủ để xóa tan nghi ngờ với Cố Yến.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, sau khi Già Tà Đan tìm được bằng chứng xác thực, sẽ tìm cơ hội đưa đến trước mặt Tĩnh Hòa Đế, liền có thể thuận lợi cắt đứt liên hệ giữa gian thần Trung Nguyên với Bắc Man.
Bởi vậy khi nghe nói Tĩnh Hòa Đế điều tra dịch quán Hồng Lư Tự cả đêm, còn giam lỏng Già Tà Đan, Diệp Tử còn tưởng rằng Già Tà Đan đã tìm được chứng cứ.
Nhưng hiện tại xem ra, người nọ rõ ràng là không phát hiện được gì.
Vậy rốt cuộc vì sao hắn lại bị Tĩnh Hòa Đế phát hiện?
Không có bằng chứng quan trọng nhất, Tĩnh Hòa Đế dù biết có người tư thông, cũng không biết rõ đó là ai, nên chắc chắn mọi chuyện đã rối tung lên. Hơn nữa Cố Yến từng lén gặp mặt với Già Tà Đan, lão không suy nghĩ gì nhiều, vội vã đưa Diệp Tử vào Tông Chính Tự.
Diệp Tử hoàn toàn là người ngoài cuộc trong việc này. Tĩnh Hòa Đế tra ra những lá thư kia đã được trao đổi liên tục mấy năm, lúc đó Diệp Tử còn chưa vào vương phủ chứ đừng nói có thể biết được cơ mật gì trong chiến sự.
Nhưng mà, Cố Yến lại không thể không liên qua tới.
Tuy y không thông đồng với địch phản quốc, nhưng y với Già Tà Đan thực sự có liên hệ với nhau. Thậm chí y còn nhúng tay vào việc đóng quân ở Bắc Cương.
Nếu bị người điều tra ra, y sẽ hết đường chối cãi.
Diệp Tử càng nghĩ càng bực bội, thậm chí hận không thể bay tới dịch quán Hồng Lư Tự, mở đầu cái người Bắc Man kia ra, nhìn bên trong xem có bao nhiêu nước.
Việc nhỏ này mà cũng làm không xong, hắn còn muốn làm Bắc Man vương nữa không?
Diệp Tử đang nghĩ lung tung, cửa ngục lại bị mở ra một lần nữa, Cố Huyên chậm rãi tiến vào.
Diệp Tử cũng không thèm đứng dậy, dựa vào giường nhỏ gật đầu với hắn.
Cố Huyên ôn thanh nói: “Đường huynh vẫn chưa biết chuyện, nhưng có lẽ không thể lừa được lâu nữa. Chốc lát ta cho người đem chút đồ dùng tới đây, trước khi sự tình được điều tra rõ, chỉ sợ Đường tẩu phải ở lại chỗ này.”
Không ngoài dự đoán của Diệp Tử, hắn không quan tâm đáp một tiếng: “Chắc là vậy.”
Diệp Tử dừng lại một chút, lại hỏi: “Vết thương của Tước nhi như thế nào rồi?”
Nhắc tới chim sẻ nhỏ, vẻ mặt Cố Huyên dịu dàng hơn chút: “Đã khỏi hẳn. Chim nhỏ đó rất có linh tính, giống như nó hiểu được ngươi bị giam ở đây, sống chết muốn theo ta tới. Ta không còn cách nào, đành phải tạm thời nhốt nó trong cung.”
“Con chim ngốc....” Diệp Tử bật cười, lại nói, “Nhờ ngươi chuyển lời ta cho nó, nói ta không sao, rất nhanh sẽ được thả ra, bảo nó đừng bay loạn khắp nơi.”
Trong mắt Cố Huyên hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được.”
Thẩm vấn xong, Cố Huyên trở về tẩm cung. Vừa mới vào cửa, đã nghe tiếng chim hót ríu rít.
Một cục bông màu xám nhạt bay tới trước mặt hắn, Cố Huyên duỗi tay nắm chặt, bắt con chim nhỏ đang chuẩn bị đào tẩu khỏi tẩm điện vào trong tay.
Tiểu thái giám xách lồng chim bằng vàng vội chạy ra từ tẩm điện: “Điện hạ, ngài trở về rổi, con chim này một hai đòi ra ngoài, nô tài muốn ngăn cũng không được. Ngài nhìn xem, cửa lồng đã bị nó mổ nát thành như vầy.”
Cửa trên chiếc lồng kia bị đâm thủng một lỗ nhỏ, dưới đáy lồng còn rụng đầy lông chim màu xám nhạt. Ánh mắt Cố Huyên đen lại, phân phó thái giám: “Lui xuống trước đi.”
“Vâng.”
Tiểu thái giám lui khỏi tẩm điện, Cố Huyên mở lòng bàn tay ra, chim sẻ nhỏ lấy lại được tự do, lập tức dùng mỏ chim mổ mạnh lên tay Cố Huyên.
Cố Huyên “A” một tiếng, ngón trỏ liền đỏ ửng lên.
Cố Huyên bất đắc dĩ nói: “Cũng có phải ta muốn hạ lệnh nhốt Thụy Vương phi lại đâu, ngươi trút giận lên ta làm gì?”
Chim nhỏ trừng mắt hắn một cái, xoay người đưa lưng về phía hắn, lông chim nhẹ nhàng run rẩy, có vẻ như đang rất tức giận.
Cố Huyên thở dài một tiếng, duỗi tay sờ đầu nó: “Mổ mạnh như vậy, có đau không?”
Ngón tay hắn vừa đụng vào đầu chim sẻ, nó đã co rúm lại một chút, đau đến mức thở dốc mấy cái. Sắc mặt Cố Huyên biến đổi, giữ chặt thân mình chim nhỏ, nghiêm túc kiểm tra một lúc, quá nhiên phát hiện trên đầu chim sẻ nhỏ sưng một cục to đùng.
Vẻ mặt Cố Huyên trở nên lạnh lùng: “Ngươi không muốn sống nữa?”
“Không cần ngươi lo, ngươi là người xấu!” Chim sẻ nhỏ dùng cánh đập lên ngón tay Cố Huyên, bay lên xà nhà, ngồi quay lưng về phía hắn.
Cố Huyên đứng tại chỗ, như bị hóa đá. Một lúc lâu sau, Cố Huyên mới run rẩy mở miệng: “Ngươi vừa.... Nói cái gì?”
Thứ mà chim sẻ nhỏ vừa phát ra không phải là tiếng chim hót như thường ngày, mà là một giọng nói thanh thúy trong trẻo của một thiếu niên.
..............
Diệp Tử bị bỏ lại trong Tông Chính Tự.
Trong ngục không có cửa sổ, Diệp Tử không biết ngày hay đêm, cũng không biết mình đã ở đây bao lâu.
Phạm nhân bị giam trong Tông Chính Tự đều là người của hoàng thất, đãi ngộ tốt hơn trăm ngàn lần so với đại lao của Hình Bộ, hơn nữa người đứng đầu Tông Chính Tự cũng muốn đối xử tốt với hắn, Diệp Tử ở bên trong cũng không cần lo ăn lo nghĩ.
Chỉ là thời gian càng kéo dài, bất an trong lòng hắn càng dâng cao.
Đã qua mấy canh giờ, đủ để cho Cố Yến biết hắn đã bị đưa đến đây.
Người nọ sẽ làm gì đây?
Sẽ cố gắng tìm cách đưa hắn ra ngoài, hay sẽ đoán được hiềm nghi của Tĩnh Hòa
Đế hướng thẳng tới y, nên tìm biện pháp xóa bỏ nghi ngờ?
Trong lòng Diệp Tử không ngăn được dòng suy nghĩ lung tung, phân tích tình huống hiện tại một chút, lát sau lại tìm cách ứng phó, thậm chí nghĩ đến nếu Cố Yến bị tra ra lén lút lui tới với Già Tà Đan, hắn nên làm gì để nhận tội thay y.
Dù sao hắn cũng là một cọng cỏ, cho dù có rơi vào kết cục xấu nhất, cũng có cách thoát thân.
Diệp Tử nghĩ nghĩ rồi dựa vào tường ngủ thiếp đi. Không biết đã ngủ bao lâu, cửa ngục phát ra một tiếng vang nhỏ, quản ngục đứng bên ngoài gọi hắn: “Thụy Vương phi, ngài có thể ra ngoài rồi.”
Diệp Tử vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, mơ mơ màng màng theo quản ngục ra khỏi cửa lao. Bầu trời bên ngoài đã tối sầm, không trăng không sao, chỉ có mây đen bao phủ.
Cố Yến đứng trong đình viện, ngọn đèn lập lòe trong bóng tối, ánh sáng mờ mịt làm khuôn mặt y càng thêm u ám. Những quan viên của Tông Chính Tự nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh y, thở mạnh cũng không dám.
Diệp Tử bước đến gần y, đang muốn nói gì đó, đã bị Cố Yến nắm tay kéo lại.
Bàn tay chạm vào Diệp Tử lạnh lẽo đến đáng sợ, Diệp Tử sửng sốt, lập tức tỉnh táo lại. Hắn ngẩng đầu nhìn Cố Yến, nhưng người đã quay đầu, không nói một lời dẫn hắn ra bên ngoài.
Xe ngựa của Thụy Vương phủ đã chờ sẵn.
Diệp Tử theo Cố Yến lên xe ngựa, người trước mặt vẫn không buông tay hắn ra, nắm thật chặt, như đang cố gắng kiềm chế cái gì đó.
Diệp Tử có chút sợ hãi bộ dạng này của y, cẩn thận kéo ông tay áo y, mềm mại nói: “Vương gia, ngài siết ta đau quá.”
Tay Cố Yến hơi run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.