Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 41:




Vị đắng lan tràn trong miệng Diệp Tử, hắn nhẹ nhàng cạy răng môi Cố Yến ra, chậm rãi rót ngụm thuốc cho y. Cố Yến vẫn còn ngủ nhíu nhíu mày, ngoan ngoãn uống thuốc.
Thỉnh thoảng có chút nước thuốc bị tràn ra, Diệp Tử liền lấy chiếc khăn lụa lau sạch sẽ cho y.
Phải đến hơn nửa nén nhang hắn mới đút hết chén thuốc nhỏ cho Cố Yến.
Đút thuốc xong, Diệp Tử đặt chén thuốc xuống, quay đầu phân phó cho tỳ nữ trong viện chuẩn bị nước ấm. Hắn dựa vào cạnh cửa chờ, trong đầu không khỏi suy nghĩ miên man một chút.
Tư Nguy nói, Cố Yến vì bị kích thích, nên mới chịu khúc mắc trong lòng.
Nhưng chính xác khúc mắc kia là gì?
Khi Cố Yến một tuổi, phụ thân y đã nhiễm bệnh dịch rồi qua đời, y theo tiên hoàng vào hoàng cung sống yên ổn đến năm mười tuổi, lại chịu tin tiên đế băng hà. Sau khi Tĩnh Hòa Đế lên ngôi, tuy lão có phần đề phòng Cố Yến, nhưng bên ngoài lão vẫn thể hiện sự yêu thương và thiên vị vốn có. Huống chi, còn có Thái Hậu luôn bảo vệ y.
Diệp Tử nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài.
Cuộc sống của y vốn suôn sẻ như thế, vậy sao lại biến thành dáng vẻ này?
Tỳ nữ nhanh chóng bưng nước ấm tới, Diệp Tử không cho tỳ nữ vào trong, tự mình bưng nước ấm vào phòng. Hắn ngồi ở mép giường, chần chờ một chút, khom lưng cởi cúc áo của Cố Yến.
Cố Yến đã giả bệnh nhiều năm, thân thể đã bị thuốc và kim châm phá hủy, tạo ấn tượng cho người khác rằng y quá yếu đuối. Nhưng sự thật không phải như thế. Người này có thân hình cân đối, được chăm sóc kỹ lưỡng, đường cong cơ thể đầy gợi cảm, không thể tìm ra được một khuyết điểm nào.
Bên tai Diệp Tử nóng lên, cúi đầu bình tĩnh lại, vắt khô khăn lụa, cẩn thận lau mình cho Cố Yến.
Trong phòng yên tĩnh, Diệp Tử vừa lau người cho y, lại không nhịn được nhỏ giọng nói: “Ngươi tuổi vẫn còn trẻ, lại được hưởng không ít vinh hoa phú quý, sao lại đi đến bước đường này?”
“Lúc trước ta rất hâm mộ ngươi. Từ khi sinh ra đã không cần lo cơm ăn áo mặc, có được địa vị tôn quý, được trưởng bối yêu thương, người người mến mộ.”
“Nhưng hiện tại ta nhận ra, có vẻ không phải như vậy.” Diệp Tử nhấc tay Cố Yến lên, cẩn thận lau lau, “Sinh ra trong hoàng tộc, lại qua mấy đời hoàng đế, hẳn là rất khó khăn cho ngươi. Nhưng ta không thể làm gì cho ngươi.... Ngay cả khi ngươi không thoải mái, ta cũng không biết làm cách nào để giúp ngươi.”
Cố Yến ngủ không được yên ổn, trong miệng bắt đầu nói mê sảng, lẩm bẩm không biết đang nói gì.
Diệp Tử vươn tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng đôi mày cau lại của đối phương: “Ta nên làm gì đây....”
Kể từ khi nghe Tư Nguy kể về bệnh cũ của Cố Yến, trái tim hắn như bị một tảng đá đè chặt, trong miệng đắng chát. Diệp Tử hít sâu một hơi, lấy một viên mứt hoa quả trong đĩa trái cây ở đầu giường cho vào miệng.
Sau đó hắn cúi đầu, đút mứt hoa quả vào miệng đối phương.
Vị ngọt thanh lập tức xua tan vị đắng trong miệng, ma xui quỷ khiến, Diệp Tử nhẹ nhàng liếm môi Cố Yến, cho đến khi vị chua ngọt kia hoàn toàn biến mất.
Hắn mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt Cố Yến.
Diệp Tử: “……”
“Vương gia, ngài nghe ta giải thích, ta ——” Diệp Tử đang muốn lui ra thì bất ngờ bị Cố Yến ôm lấy eo.
Cánh tay Cố Yến hơi dùng sức, Diệp Tử ngã lên ngực y, trong lòng hắn hoảng sợ. Hắn theo bản năng cố gắng giãy dụa, liền nghe thấy Cố Yến mơ màng lẩm bẩm: “Đừng đi......”
Diệp Tử sửng sốt, ngửa đầu nhìn về phía Cố Yến: “Vương gia?”
Đôi mắt tuấn mỹ kia mang theo chút bối rối mà trước đây chưa từng thấy, tuy rằng y đang nhìn hắn, nhưng hai mắt lại không hề có tiêu cự.
Tựa như đang bị mắc kẹt trong cơn ác mộng.
Cố Yến dùng lực ôm lấy tay hắn, Diệp Tử giãy dụa hai lần, nhưng vẫn không thoát được, chỉ đành nhẫn nại dỗ dành y: “Vương gia, ta không đi đâu, ngài buông ta ra trước đã được không?
Cố Yến nghiêng nghiêng đầu, tựa như không hiểu hắn nói gì. Lại có chút không kiên nhẫn với sự giãy dụa của Diệp Tử, liền nhéo đối phương mấy cái không nhẹ cũng không nặng.
Eo Diệp Tử mềm nhũn, đỏ mặt khó thở nói: “Ngươi——”
Làm gì có người đang ở trong mộng mà còn giở trò lưu manh.
“Hoài Viễn......” Cố Yến bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng, “Đừng đi.”
Động tác vùng vẫy của Diệp Tử ngừng lại.
Hắn sửng sốt một chút, thấp giọng hỏi: “Ngươi gọi ai?”
Nhưng Cố Yến không trả lời hắn.
Người nọ nhắm mắt lại, hô hấp dần trở nên nhẹ nhàng hơn, giống như lại chìm vào giấc ngủ.
Diệp Tử đợi hồi lâu vẫn không thấy y phản ứng, buồn bực lẩm bẩm gì đó, vùi đầu vào trong ngực Cố Yến, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Hôm sau, khi Diệp Tử tỉnh lại, Cố Yến đã mặc y phục xong.
Hắn dụi mắt, nói bằng giọng vẫn còn say ngủ: “Sao ngài dậy sớm vậy.....”
Cố Yến đang ở gian ngoài đang nhỏ giọng nói gì đó với người hầu, nghe thấy âm thanh Diệp Tử, y vòng qua bình phong đi đến mép giường: “Đến nhà lao một chuyến, sau đó còn phải đến dịch quán. Hôm qua ta hơi nóng nảy, một lần bắt không ít người, bây giờ phải nhanh chóng đến đó giải quyết.”
Cố Yến cong lưng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Diệp Tử: “Vẫn còn sớm, ngươi ngủ thêm một lát đi.”
Diệp Tử nằm trong đệm chăn mềm mại, còn chưa tỉnh hoàn toàn, giống như con mèo nhỏ cọ vào tay Cố Yến: “Phần thưởng của ta đâu?”
Cố Yến liếc mắt nhìn người hầu đang chờ ở gian ngoài, hơi xoay người che khuất tầm nhìn bọn họ, cúi đầu hôn lên môi Diệp Tử.
Diệp Tử híp mắt, không vui: “Không đủ.”
Cố Yến thích bộ dạng khi làm nũng của hắn, thấp giọng cười hỏi: “Sao lại không đủ?”
Diệp Tử ậm ừ không nói được, hàm hồ nói: “Không đủ là không đủ.”
Cố Yến bật cười, lại cúi đầu, đè người xuống giường, hôn thật sâu.
Diệp Tử bị nụ hôn này đánh thức hoàn toàn.
Một lát sau, Cố Yến buông hắn ra. Y ngồi dậy chỉnh sửa lại y phục bị Diệp Tử kéo nhăn, dặn dò hắn: “A Tử, hôm nay ngươi ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng đi đâu hết.”
Diệp Tử chớp chớp mắt, bé ngoan trả lời: “Ưm.”
“Chờ ta trở về......” Cố Yến dịu dàng vuốt ve đôi môi đang hé mở vì khó thở của Diệp Tử, trong lòng khẽ động, ôn thanh nói: “Ta có rất nhiều điều muốn nói với ngươi.”
Cố Yến biết mình có một tật xấu, hễ phát bệnh sẽ quên sạch mọi việc, bởi vậy đêm qua đã xảy ra chuyện gì, hầu như y không nhớ rõ.
Tuy ý thức không rõ ràng, nhưng Cố Yến vẫn nhớ được Diệp Tử đã dùng miệng mớm thuốc cho y, giúp y lau mình, cẩn thận chăm sóc y.
Vì y làm nhiều việc như vậy, Diệp Tử sao có thể không có ý gì với y. Nếu không phải hôm nay có nhiều việc phải đích thân làm, hiện tại y thậm chí còn muốn cùng người này nói chuyện rõ ràng.
Đáng tiếc……
Trong lòng Cố Yến bất đắc dĩ, không còn cách nào khác ngoài việc đè nén những suy nghĩ này, quay đầu rời khỏi nhà.
Người hầu vốn chờ ở gian ngoài đã sớm chạy ra ngoài sân để chờ. Cố Yến nhẹ nhàng khép cánh cửa, xoay người lại biến thành vị Thụy thân vương thanh lãnh lạnh lùng kia.
Cố Yến liếc bọn họ một cái, trầm giọng nói: “Đi thôi.”
Cố Yến đem theo người hầu rời khỏi vương phủ, nhưng Diệp Tử ở nhà lại không nghe lời như y nghĩ.
Người kia vừa bước chân ra khỏi vương phủ, Diệp Tử liền từ trên giường đứng dậy.
Cố Yến không nhớ đêm qua xảy ra chuyện gì, nhưng hắn nhớ rõ. Hắn nhớ trước khi người nọ ngủ, đã gọi một cái tên mà hắn chưa bao giờ nghe qua.
Cái tên kia hình như là...... Hoài Viễn.
Không rõ vì sao, Diệp Tử luôn cảm thấy mình đặc biệt quen thuộc với cái tên này, nhưng hắn có thể khẳng định mình chưa từng nghe qua. Hơn nữa, bất kể trong sách hay trong khoảng thời gian hắn sống ở vương phủ, bên người Cố Yến chưa từng xuất hiện một người tên Hoài Viễn.
Trong miệng Diệp Tử chậm rãi lẩm bẩm cái tên này, đôi mắt hơi nheo lại.
Hoài Viễn này, là khúc mắc của Cố Yến sao?
Diệp Tử muốn một câu trả lời rõ ràng từ Cố Yến, nhưng nếu người này thực sự là khúc mắc của y, vội vàng hỏi như vậy có thể sẽ khiến y phát bệnh.
Nhớ tới bệnh tình Cố Yến tối hôm qua, Diệp Tử vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Hắn không muốn nhìn người nọ bị tra tấn khổ sở như vậy nữa.
Không thể hỏi Cố Yến, hắn chỉ có thể tự mình điều tra.
Diệp Tử bỗng nhớ tới lời Tư Nguy nói đêm qua, mỗi lần Cố Yến phát bệnh sẽ đến tòa biệt trang ở ngoài thành ngủ một đêm.
Ở đó sẽ có manh mối gì chăng?
Diệp Tử hạ quyết tâm, không thèm ăn sáng, đứng dậy rửa mặt một chút rồi tính toán ra khỏi phủ. Hắn tìm đại một cái cớ đuổi người hầu được Cố Yến cử đi theo hắn, cũng không mang theo tỳ nữ, hiên ngang đi ra sân.
Thân phận Diệp Tử nay đã khác xưa, đi lại trong phủ không còn ai dám cản hắn. Hắn thong thả đi vòng qua hành lang như đi dạo, vừa mới đến tiền viện, đã thấy một quả bóng tròn màu cam nằm giữa sân, đang ngủ ngon lành.
Diệp Tử: “……”
Chết, sao con mèo ngu ngốc này lại được thả nữa rồi???
Trong lòng Diệp Tử chợt lạnh đi, con mèo màu cam kia dường như nghe được tiếng bước chân của hắn, hai tai nó khẽ động, mở ra đối mắt mèo tròn xoe, đối diện với ánh mắt Diệp Tử.
Diệp Tử bị nó nhìn đến run lẩy bẩy, suýt nữa nhảy dựng lên tại chỗ.
Cảnh này hình như quen quen.
Diệp Tử khóc không ra nước mắt, có khi nào kiếp trước mình có thù oán gì với con mèo béo này không.
Biến về nguyên hình bị nó đuổi thì thôi, ngay cả khi đã thành người cũng bị nó ức hiếp.
Nói đến cũng thật quái lạ, mặc dù con mèo cam này trước nay hay tỏ ra kiêu ngạo, nhưng hầu như trước mặt người khác nó luôn tỏ ra ngoan ngoãn dễ gần, chưa bao giờ chủ động tấn công người.
Chỉ có Diệp Tử là được nó “ưu ái” hơn.
Thậm chí Diệp Tử còn nghĩ, con mèo này có khi nào đã thành tinh rồi không, nên mới có thể nhận ra hắn đang ở hình người.
Tuy nhiên, cho dù có cho Diệp Tử mười lá gan, hắn cũng không dám xác nhận điều này.
Diệp Tử nuốt nuốt nước miếng, lặng lẽ lui về phía sau. Ánh mắt hắn liếc trái liếc phải, cố gắng tìm người giúp hắn ôm con mèo này đi. Nhưng hắn còn chưa tìm được ai, con mèo béo bỗng nhiên đứng lên.
Tim Diệp Tử đập nhanh như đánh trống, nhưng con mèo kia chỉ khinh bỉ liếc hắn một cái, duỗi người, quay đầu chạy vào bụi cỏ.
……?
Sao bỗng nhiên nó lại đổi tính đổi tính đổi nết rồi?
Diệp Tử không nghĩ nhiều, nhanh chân bước ra khỏi vương phủ.
Phía sau hắn, mèo béo chui ra từ bụi cỏ, nghiêng đầu nhìn bóng dáng Diệp Tử biến mất cửa cửa phủ. Nó ngáp một cái, thu ánh mắt lại, lại cuộn mình thành quả bóng tiếp tục nằm giữa sân phơi nắng.
Diệp Tử lo lắng bị Cố Yến phát hiện, không dám đi xe ngựa của vương phủ, chỉ đành đi bộ ra khỏi thành. Nhưng hắn còn chưa đi xa, bỗng nhiên nghe thấy một giọng quen thuộc đang gọi mình từ phía sau.
Diệp Tử ngẩn ra, quay đầu lại nhìn.
Là Cố Huyên.
Diệp Tử chần chừ một chút, đi đến trước mặt hắn, bình tĩnh hỏi: “Tam điện hạ, Tông Chính Tự còn việc gì cần ta hợp tác sao?”
“Không phải.” Cố Huyên lắc đầu, cụp mắt xuống.
Lúc này Diệp Tử mới phát hiện, hơi thở của hắn không ổn, sắc mặt cũng không còn lãnh đạm trầm ổn như xưa, thậm chí trong mắy còn có chút mệt mỏi.
Diệp Tử lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, còn chưa kịp hỏi, Cố Huyên đã nói: “Là Tước nhi..... Tước nhi mất tích rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.