Edit: An
Chương 42
Cố Huyên nói: “Hôm qua nó bay ra khỏi tẩm cung của ta, đến bây giờ vẫn chưa có tung tích gì. Ta phái người trong cung tìm kiếm cả đêm, vẫn không tìm được, nên ta mới nghĩ có phải nó trở về Thụy Vương phủ không.”
Diệp Tử lắc đầu: “Ta không thấy nó tới đây.”
Hắn ngừng lại, hỏi: “Tước nhi trước giờ không phải là kiểu không nói một lời mà bỏ đi như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Cố Huyên chần chờ một chút.
Hôm qua hắn trở về tẩm cung, chim sẻ nhỏ bỗng nhiên nói tiếng người, hắn còn chưa kịp hỏi gì, đứa nhỏ ngốc kia đã sợ hãi trước, không thèm quay đầu bay ra khỏi tẩm điện.
Trước kia đúng là hắn cảm thấy chim nhỏ rất có linh tính, nhưng chưa từng nghĩ tới nó có thể nói tiếng người. Cho nên lúc đầu kinh ngạc đứng đơ người, không kịp đuổi theo nó. Đến khi chờ mãi không thấy chim nhỏ trở về, hắn mới bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Một con chim nhỏ biết nói, bay khắp nơi bên ngoài, có khi nào nó bị người ta tưởng là yêu quái rồi bắt lại không?
Đồng thời, hắn cũng không biết Diệp Tử sẽ phản ứng thế nào nếu biết chuyện này.
Trong lòng Cố Huyên có nghi ngờ nhưng không dám nói ra. Hắn chần chừ một lát, nhàn nhạt nói: “Lần này Nguyên Hối chỉ đến để xác nhận xem Tước nhi có về Vương phủ không, nếu nó không ở đây, ta sẽ đi nơi khác tìm, không quấy rầy hoàng tẩu nữa.”
Diệp Tử bật cười.
Người này quần áo xộc xệch, trên mặt viết rõ hai chữ mệt mỏi, hiển nhiên đã thức trắng cả đêm. Hiếm khi thấy tam hoàng tử rơi vào tình trạng tuyệt vọng như vậy, trước mặt hắn còn cố tình giả vờ không quan tâm, người này đúng là không thành thật.
Nhưng mà Diệp Tử cũng không vạch trần hắn, chỉ đáp nhẹ một tiếng.
Cố Huyên từ biệt với Diệp Tử, lại vội vã rời đi.
Chim nhỏ kia khi không lại bỏ nhà đi bụi, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra. Cố Huyên lại không chịu nói cho hắn biết, hắn không thể bỏ qua được.
Diệp Tử nhìn xung quanh một lúc. Đường phố buổi sáng sớm thưa thớt, ít người qua lại, trên hàng cây ở hai bên đường có vài con chim hỉ thước* đang hót líu lo. Diệp Tử đi đến dưới tàng cây, ngẩng đầu lên cười nhẹ với chúng: “Các tỷ tỷ giúp ta một việc được không?”
*chim hỉ thước: hay còn gọi là chim ác là, chim khách@@
Một lát sau, Diệp Tử tìm thấy chim nhỏ trốn trong một khoảng sân bỏ hoang.
Hắn đẩy cửa bước vào sân, vừa liếc mắt đã thấy chim nhỏ ngồi một cục trong góc tường. Chim sẻ nhỏ vùi đầu trong cổ nó, cuộn tròn thành một quả bóng lông mềm mại, trên người như sợ lạnh mà phủ đầy lá khô, đang ngủ say sưa.
Diệp Tử ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chọc chọc lên đầu chim: “Tước nhi, Tước nhi, mau dậy đi.”
Chim nhỏ mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa nhìn thấy Diệp Tử hai mắt nó lập tức sáng ngời, đang định mở miệng, lại dường như nhớ đến chuyện gì, vội vàng giơ hai cánh lên che mỏ mình lại.
Diệp Tử khó hiểu nghiêng đầu, duỗi tay kéo cánh nó ra: “Sao vậy? Ngươi bị thương sao? Để ta xem xem.”
Chim sẻ nhỏ dùng sức lắc đầu, tròng mắt đen bóng nhìn chằm chằm Diệp Tử, không chịu kêu lên một tiếng, trong mắt cũng dần hiện lên một tầng hơi nước.
Diệp Tử nói: “Đừng khóc mà, sao bỗng nhiên lại đến đây, có phải tên Cố Huyên kia bắt nạt ngươi không?”
Nghe thấy cái tên đó, chim nhỏ không chịu được nữa, từng viên nước mắt rơi xuống, làm cho đám lông trước ngực ướt nhẹp. Diệp Tử ôm nó trong lòng bàn tay, dịu dàng dỗ nó: “Sao vậy, nói cho ta biết đi. Nếu Cố Huyên khi dễ ngươi, ta sẽ giúp ngươi dạy cho hắn một bài học, đừng khóc mà......”
Chim nhỏ nức nở một tiếng, run giọng nói: “Hắn không có khi dễ ta.”
“Vậy thì tại sao?”
Chim sẻ nhỏ càng khóc to hơn, đứt quãng nói: “Ta.... Ta nói tiếng người, lá con, ta không biết vì sao ta lại nói trước mặt hắn, ta.....”
“Ngươi nói trước mặt hắn? Nghĩa là sao, không phải ngươi.....” Âm thanh Diệp Tử bỗng nhiên im bặt, bỗng nhiên hiểu được “Nói tiếng người” trong miệng chim sẻ nhỏ có nghĩa là gì.
Âm thanh chim sẻ nhỏ vừa phát ra, không phải là tiếng chim hót như ngày xưa, mà là giọng nói ngây ngô trong sáng của một thiếu niên.
Nó..... Thực sự đang nói chuyện.
“Ngươi......” Diệp Tử lắp bắp, thấp giọng nói: “Từ bao giờ ngươi phát hiện ra mình nói chuyện được?”
Chim sẻ nhỏ thút tha thút thít nức nở nói: “Ta không biết, bỗng nhiên hôm qua nói được. Bây giờ ta phải làm sao đây lá con, ta sẽ biến thành yêu quái sao? Trong thoại bản nói yêu quái sẽ bị pháp sư bắt đi, không có kết thúc tốt đẹp, ta không muốn làm yêu quái đâu.....”
Diệp Tử vuốt ve an ủi nó: “Cho nên ngươi vì chuyện này mà bỏ chạy ra đây sao? Ngươi sợ bị người ta coi là yêu quái rồi bắt lại?”
“Ưm.....” Chim sẻ nhỏ đau khổ nói, “Hơn nữa, hơn nữa hình như ta đã dọa A Huyên rồi.... Hắn sẽ không cần ta nữa...”
Diệp Tử thay nó lau nước mắt, cười nói: “Đương nhiên là ngươi dọa hắn rồi, vừa rồi hắn còn chạy tới tìm ta, xem ra là cả một đêm không ngủ.”
“Nếu ngươi không trở về, hắn sẽ lo lắng đến chết mất.”
Chim sẻ nhỏ ngồi trong lòng bàn tay Diệp Tử, cúi đầu: “Ta không về, nếu A Huyên biết ta là yêu quái, hắn nhất định sẽ chán ghét ta, ta không muốn nhìn thấy hắn.”
Diệp Tử nâng mặt hắn lên: “Tước nhi ngươi nhìn ta đi, ta không phải cũng là yêu quái sao, nhưng Vương gia cũng không vì thế mà ghét ta nha.”
Chim sẻ nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ, nhưng chỉ cần nhớ đến vẻ mặt kinh ngạc của Cố Huyên khi nghe nó nói chuyện, nó liền cảm thấy khó chịu trong lòng,bướng bỉnh nói: “Nhưng ta khác, ta sẽ không về đâu.”
Diệp Tử bất đắc dĩ nói: “Vậy bây giờ ngươi tính làm gì, ở lại đây sao?”
Hắn dừng lại một chút, hù dọa nó: “...... Nhưng nơi đây rất lạnh và tối, ban đêm còn có thể có mèo hoang chó hoang tới đây cắn ngươi, còn có mấy con chim khác tranh giành thức ăn với ngươi. Ngươi vẫn muốn ở đây?”
Đôi mắt chim nhỏ co rúm lại, có hơi sợ sợ nói: “Trước đây ta cũng từng ở nơi như thế này mà.”
Diệp Tử thở dài, ôm nó trong lòng bàn tay: “Vậy thì không còn cách nào khác, ngươi về vương phủ với ta đi. Sau này ngươi suy nghĩ kĩ lại ta sẽ đem ngươi trở về, được không?”
Chim sẻ nhỏ vui vẻ hơn chút, gật đầu: “Đồng ý.”
Diệp Tử ôm chim sẻ nhỏ ra khỏi sân. Lúc bước ra ngoài, hắn theo bản năng nhìn vào chỗ tối trong sân, không thấy có gì khác thường, quay người tiếp tục đi về phía trước.
Bóng dáng Diệp Tử nhanh chóng biến mất, hai tên hắc y nhân lúc này mới nhảy ra.
Một tên hỏi tên kia: “Ta không nghe lầm đúng không, hắn vừa mới nói.... Hắn là yêu quái?”
“Ngươi không thấy trên tay hắn có một con chim biết nói tiếng người sao? Bọn họ nhất định đều là yêu quái.” Tên kia trả lời, “Chủ tử bắt chúng ta theo dõi Thụy Vương phi quả nhiên không sai, đi, mau trở về bẩm báo.”
Diệp Tử không quên ý định ban đầu của mình, trước tiên mang theo chim sẻ nhỏ đến biệt trang ở ngoại thành của Cố Yến. Biệt trang kia là nơi để tránh nóng của Thụy Vương phủ vào mùa hè, Diệp Tử không tốn nhiều sức lực đã tìm ra.
Biệt trang này quy mô không lớn, được ẩn trong một mảnh rừng trúc, vừa sạch sẽ vừa yên tĩnh.
Cố Yến chỉ để hai thị vệ trông coi ở ngoài cửa biệt trang, Diệp Tử mang theo chim nhỏ vòng qua cổng lớn, trèo qua tường rào nhảy vào trong.
“Lá con, ngươi tới đây làm gì vậy?” Thấy bên trong không có ai khác, chim nhỏ mới dám lên tiếng.
Không đợi Diệp Tử trả lời, chim nhỏ kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Vương gia giấu tình nhân ở đây?”
Diệp Tử: “……”
Chim sẻ nhỏ thành thật nói: “Ta từng nghe trong thoại bản nhắc đến, có vài lão phú ông yêu thích người khác, nhưng sợ chính thất trong nhà sẽ ghen, không dám cưới vào cửa, nên sẽ tìm một cái phủ đệ bên ngoài để nuôi. Vương gia cũng là loại người như vậy sao?”
Ban đầu Diệp Tử còn muốn phản bác, nhưng nghĩa tới cái tên đêm qua Cố Yến đã gọi, hắn đột nhiên có chút không yên tâm.
Vị tên là Hoài Viễn kia, là người mà trong lòng Cố Yến luôn nhớ thương sao?
Ads by tpmds
Sau đêm hôm qua, Diệp Tử cảm thấy người trong lòng Cố Yến nên là hắn mới đúng.
Nếu không phải như vậy, tại sao y lại đối xử tốt với hắn, trước mặt mọi người không nói, vì cứu hắn, y thậm chí còn lập lời thề trước mặt Tĩnh Hòa Đế.
Đôi mắt Diệp Tử rũ xuống.
Nói thật, đêm qua thấy Cố Yến vào nhà lao cứu hắn, vì lo lắng cho hắn mà phát bệnh, tuy đúng là hắn rất đau lòng, nhưng trong tâm vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Nhưng hắn còn chưa vui vẻ được bao lâu, người nọ đã tạt hắn một gáo nước lạnh.
Trên đường tới đây, Diệp Tử buộc mình phải điều tra chân tướng trước, không được nghĩ lung tung, không được nghi ngờ Cố Yến. Nhưng khi hắn thật sự tiến vào tòa biệt trang này, nỗi sợ trong lòng bỗng tuôn ra.
Nếu Cố Yến thực sự thích người tên Hoài Viễn, vậy y xem hắn là gì?
Hắn ở chung với Cố Yến đã được vài tháng, mỗi ngày ôm nhau mà ngủ, thân mật khăng khít, đó là cái gì?
Diệp Tử thậm chí còn hoang mang nghĩ, chẳng lẽ ngay từ đầu người đó là Vương phi sao?
Có phải Cố Yến vốn có vị Vương phi của mình, nhưng người đó lại xảy ra chuyện, vừa lúc đó Diệp Tử xuất hiện, vô tình trở thành Thụy Vương phi không.
Biệt trang không lớn, Diệp Tử mang theo tâm sự nặng nề đi lên phía trước, rất nhanh đã tới một khoảng sân yên tĩnh. Đây hẳn là chỗ ở của Cố Yến ở biệt trang.
Diệp Tử đứng ngốc trước cửa hồi lâu, mãi đến khi chim sẻ nhỏ thấp giọng gọi hắn: “Lá con, ngươi mau vào đi. Ngươi yên tâm, nếu Cố Yến thực sự có lỗi với ngươi, ta sẽ giúp ngươi đập y một trận.”
Diệp Tử mỉm cười với nó, hít sâu một hơi, đẩy cửa vào phòng.
Biệt trang đã lâu không có người ở, nhưng trong phòng vẫn được tỳ nữ quét dọn sạch sẽ, không dính một hạt bụi, đồ đạc bên trong ngăn nắp chỉnh tề. Diệp Tử tìm kiếm khắp phòng cũng không tìm thấy gì.
Không điều tra được gì, Diệp Tử ngược lại thở phào một hơi.
Diệp Tử như trút được gánh nặng, nói: “Tước nhi, đi thôi.”
“Lá con, ngươi chờ một chút!” Âm thanh chim sẻ nhỏ có hơi trầm đục, như là phát ra từ nơi bị bịt kín nào đó.
Diệp Tử đi về hướng phát ra tiếng kêu của chim sẻ, bàn tay đưa ra phía sau bức tranh thủy mặc, sờ thấy một cục lông nhỏ.
Diệp Tử xốc bức họa lên, quả nhiên thấy chim nhỏ đang ngồi xổm ở đó: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Chim sẻ nhỏ dùng mỏ mổ mổ mặt tường, nói: “Ở đây có cái gì đó.”
Bây giờ Diệp Tử mới nhận ra, mặt tường phía sau bức tranh thủy mặc, có giấu một cánh cửa bí mật.
Tim hắn bắt đầu đập loạn xạ, bỗng nhiên thấy hơi hối hận vì đã đến đây, thậm chí còn muốn ngăn chim nhỏ lại, cùng nó ra khỏi đây.
Nhưng hắn không làm được.
Ma xui quỷ khiến, Diệp Tử vươn tay, dùng sức đẩy ra.
Bên trong tường vang một tiếng “Cách”, cánh cửa chậm rãi mở ra trước mặt bọn họ.
Không ai dám đặt chân vào phòng ngủ của Thụy thân vương, bởi vậy Cố Yến cũng không thiết lập mấy cơ quan phức tạp. Bên trong cánh cửa bí mật là một gian phòng nhỏ tối tối tăm.
Diẹp Tử thắp lên ngọn đền dầu duy nhất, được treo trên tường ở trong phòng nhỏ, ánh sáng yếu ớt lập lòe dần chiếu sáng đồ vật bên trong phòng.
Gian phòng này không có gì đặc biệt, bên trong chỉ có một cái bàn nhỏ và một chiếc ghế tựa.
Trên bàn lẫn trên mặt đất có rất nhiều xấp giấy Tuyên Thành nằm rải rác, có cái đã bị xé nát thành từng mảnh, có cái lại bị vò thành cục. Diệp Tử khom lưng nhặt lên, mở ra trên bàn.
Trên tờ giấy Tuyên Thành kia, tràn ngập một cái tên.
Hoài Viễn.
Chữ viết trên giấy hỗn loạn không theo thứ tự, tựa như được viết khi ý thức không rõ ràng, nhưng khi nhìn kỹ bên dưới, không khó để nhận ra nét bút đặc trưng của người viết.
Là chữ của Cố Yến.
Thông qua nét chữ này, Diệp Tử thậm chí có thể tưởng tượng được, người nọ đã nhốt mình trong căn phòng nhỏ này, trong cơn đau đớn mất đi lý trí, điên cuồng viết cái tên đó.
Hốc mắt Diệp Tử bỗng nhiên đỏ lên, hắn ngơ ngẩn hồi lâu, đến khi chim sẻ nhỏ giọng gọi hắn một tiếng: “Lá con, ở đó......”
Diệp Tử ngẩng đầu, thấy chim nhỏ đang ngơ ngác nhìn bước tường phía trước căn phòng.
Trên bức tường có treo vài bức chân dung.
Nội dung của mấy bức họa không giống nhau, có bức đứng cầm kiếm, có bức cưỡi ngựa như bay, có bức ở dưới tàng cây nghĩ ngơi....
Tất cả các bức họa, đều chỉ vẽ một người.
Người vẽ không còn điên cuồng mất không chế, từng nét bút đều nghiêm túc mà khắc họa dung nhan trong trí nhớ của mình.
Từng nụ cười từng cử chỉ, đều tinh tế tỉ mỉ.
Gương mặt kia, giống y hệt như Diệp Tử.