Edit: An
Chương 44
Hai tên côn đồ đang nâng Diệp Tử dậy, bỗng nhận thấy một luồng ánh sáng rực rỡ đang lóe lên từ phía sau. Hai người vô thức quay đầu lại, nhìn thấy con chim sẻ nhỏ kia đang tỏa ra ánh sáng kỳ quái, lao về phía bọn họ.
Tên đàn ông cao hơn bị đánh bay xuống đất, phần gáy đập vào viên đá ven đường, bất tỉnh.
Chim sẻ nhỏ quay đầu nhìn về phía tên lùn, trong mắt nó lóe lên một tia sáng màu lục.
Tên lùn sợ đến tái xanh mặt mày, hoảng loạn bỏ chạy.
Chim nhỏ đang muốn đuổi theo, nhưng vừa mới bay được nửa đường, bỗng nhiên thân mình nặng nề rơi xuống.
Trong hẻm vắng vang lên một tiếng nổ, ánh sáng tán đi, nơi chim sẻ nhỏ rơi xuống chỉ còn một thiếu niên đang không mảnh vải che thân.
Thiếu niên độ khoảng 15-16 tuổi, khuôn mặt tròn đầy kinh ngạc cùng bối rồi, đôi mắt hạnh sáng ngời chớp chớp, mờ mịt cúi đầu nhìn đôi tay của chính mình.
“Sao ta lại......” Thiếu niên tỉnh táo lại, vội vàng chạy đến bên cạnh Diệp Tử, “Lá con, ngươi tỉnh lại đi mà!”
Diệp Tử ngủ say, không có chút phản ứng nào.
Thiếu niên nhìn khuôn mặt ngủ như chết của Diệp Tử, lại quay đầu nhìn tên côn đồ bị cậu đánh bất tỉnh, do dự đưa tay tới gần.
Một lát sau, Thiếu niên đã mặc y phục người nọ, nửa ôm nữa đỡ Diệp Tử ra khỏi con hẻm vắng.
Chim sẻ nhỏ sau khi hóa hình người lùn hơn Diệp Tử một chút, hơn nữa lúc này Diệp Tử đã bất tỉnh nhân sự, trọng tâm của cơ thể hắn đang đè lên người thiếu niên, hai người lảo đảo từ từ đi về phía trước, thu hút vô số ánh mắt từ người qua đường.
Bên kia, Tiêu Mân vừa mới cáo biệt với Diệp Tử, đang cùng đi dạo trên đường với Cố Huyên.
Tiêu Mân đi theo phía sau Cố Huyên, không ngừng lải nhải chế nhạo nói: “Lúc trước ngươi còn nói với ta không muốn nuôi chim, bây giờ lại vì một con chim mà lo lắng như vậy. Nghe nói Du Quý phi vì ngươi cả một đêm không về nhà, nàng đã cho người tìm kiếm khắp nơi, bây giờ ngươi về nhất định sẽ bị trách phạt.
“Này, ta đang nói với ngươi đấy, bổn thế tử gác lại mọi việc giúp ngươi đi tìm chim, ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
Cố Huyên không đáp lại, Tiêu Mân chậc lưỡi một tiếng: “Không phải chỉ là một con chim sao, ta tiện tay cũng có thể mua mười tám con tặng cho ngươi, ngươi đâu cần phải......”
Giọng nói của gã đột nhiên im bặt, từ xa thấy Diệp Tử đang được một thiếu niên đỡ lưng loạng choạng đi tới.
Tiêu Mân nhăn mày lại, bước lên phía trước, bắt lấy cánh tay thiếu niên.
Tiêu Mân liếc mắt nhìn cậu, lạnh nhạt nói: “Ngươi là ai?”
Thiếu niên nhận ra đây là người đã uống rượu cùng Diệp Tử, dùng sức vùng vẫy: “Ngươi buông ta ra!”
Tiêu Mân nhướng mày: “Ngươi còn dám cãi, biết ta là ai không?”
Thiếu niên hất tay, hung hăng trừng mắt nhìn gã: “Tránh ra.”
Cậu đang muốn đỡ Diệp Tử đi tiếp, ngước mắt lại thấy Cố Huyên đang đứng cách đó không xa. Thiếu niên ngẩn ra, lập tức hoảng sợ nhìn về hướng khác, chột dạ cúi đầu.
Cố Huyên không để ý, chỉ nhìn thấy Tiêu Mân dường như đang tranh chấp gì đó với người khác, chậm rãi tới gần ba người.
Thiếu niên muốn đưa Diệp Tử đi, ai ngờ Tiêu Mân lại giữ cánh tay Diệp Tử. Đôi mắt Diệp Tử nắm chặt, ý thức không rõ, bị người kéo qua kéo lại cũng không phản kháng. Tiêu Mân dễ dàng kéo hắn về phía mình.
Tiêu Mân nói: “Ngươi biết người này là ai không, người của Thụy Vương phủ ngươi cũng dám động tới? Ngươi có tin ta đưa ngươi tới quan phủ không?”
“Ta......” Thấy Cố Huyên càng ngày càng đến gần, thiếu niên không muốn dây dưa cùng gã, hoảng loạn nói, “Ngươi mau trả hắn lại cho ta!”
“Trả cho ngươi?” Tiêu Mân nheo mắt nhìn cậu một lúc lâu, như hiểu ra gì đó, “Đừng tưởng là ta không biết, các ngươi là loại người chuyên lừa những thanh niên trẻ tuổi không có nhà để về rồi bán đi. Nhìn ngươi cũng có chút đáng yêu, tuổi lại còn trẻ, sao lại làm hành động bỉ ổi như vậy?”
Thiếu niên giận đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nói: “Ta không phải! Ta ——”
Cố Huyến vốn không để ý, nhưng khi nghe thấy âm thanh quen thuộc hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên kia.
Tiêu Mân dùng một tay ôm eo Diệp Tử, để Diệp Tử ngã lên vai gã, tay kia dùng sức nắm chặt cổ tay thiếu niên, mạnh mẽ nói: “Ngươi nói không phải, vậy ngươi có quan hệ gì với hắn?”
“Đừng nói là người của Thụy Vương phủ, ta chưa bao giờ gặp mặt ngươi ở đó. Nếu ngươi không nói rõ ngươi là ai, ta liền áp giải ngươi tới quan phủ trị tội.”
Thiếu niên hoảng sợ đến mức hai hốc mắt đỏ ửng lên, nhưng cậu còn chưa nói gì thì một âm thanh phẫn nộ vang lên từ phía sau: “Các ngươi đang làm gì?”
Ánh mắt Cố Yến nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt lên vòng eo Diệp Tử một lúc, lại chuyển hướng nhìn về phía Tiêu Mân, trong mắt bừng lên một ngọn lửa giận, lặp lại câu hỏi: “Các ngươi đang làm gì?”
Tiêu Mân nuốt nước miếng: “Tử Thừa, Thụy Vương phi.....”
Cố Yến đi tới, hung hăng kéo Diệp Tử vào lòng mình, lại ngửi thấy trên người đối phương có mùi rượu nhàn nhạt. Y nheo mắt lại, nguy hiểm nói: “Ngươi dẫn hắn đi uống rượu?”
Tiêu Mân yếu ớt nói: “..... Đúng vậy.”
Cố Yến bên ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngươi còn ôm ôm ấp ấp với hắn ở ngoài đường?”
Tiêu Mân: “……”
Ngay lúc này, Diệp Tử cuối cùng cũng tỉnh lại, ngơ ngác mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh: “..... Vương gia?”
Cố Yến cúi đầu hỏi hắn: “Ngươi thấy thế nào rồi?”
Diệp Tử túm chặt vạt áo y, cả người dính lấy y như hồ dán, hàm hồ nói: “Choáng váng quá.....”
Cố Yến hít sâu một hơi, bế ngang Diệp Tử lên, nhìn lướt qua Tiêu Mân, hừ lạnh một tiếng, không thèm quay đầu lại rời đi.
Tiêu Mân trợn mắt há mồm, quay đầu nhìn Cố Huyên: “Y y y—— y là cái tên trọng sắc khinh hữu*, rõ ràng là ta giúp y, y còn dám trừng mắt ta? Nếu không nhờ ta, vợ y đã bị tên lừa đảo này đưa đi rồi!”
*Trọng sắc khinh hữu: Vì bồ bỏ bạn:)))
Vừa nói, gã vừa quơ quơ tay “tên lừa đảo”
Gã có hơi dùng sức, nắm chặt đến mức để lại trên cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên vài vệt đỏ.
Thiếu niên nhăn mặt, uất ức nói: “Đau....”
Ánh mắt Cố Huyên khẽ động, tiến lên một bước, kéo tay Tiêu Mân ra.
Cố Huyên lôi thiếu niên ra phía sau, nói: “Không phải lúc nãy Tiêu thế tử nói còn có việc bận sao, người này cứ giao cho ta xử lý đi.”
Tiêu Mân không thể tin được: “Không phải ra đến giúp ngươi tìm chim sao? Ngươi không cần tìm nữa?”
Cố Huyên liếc nhìn thiếu niên một cái, lạnh lùng nói: “Không cần nữa, Tiêu thế tử thích làm gì thì làm.”
Tiêu Mân: “……”
Cố Huyên nói xong, xoay người dẫn theo niên đi về hướng khác, nhanh chóng leo lên xe ngựa.
Tiêu Mân đứng ngây người một lúc lâu, nhìn trái nhìn phải, lát sau mới lầm bầm lầu bầu nói: “Hai tên này uống trúng thuốc đúng không, tại sao cuối cùng ta lại là người làm sai?..... Ha, thật buồn cười, không hợp lý chút nào!”
Thiếu niên đi theo Cố Huyên lên xe ngựa.
Cậu ngồi co ro trong góc xe, xoa xoa cổ tay đau nhức của mình, thật thận trọng ngước mắt nhìn hắn. Sắc mặt người đối diện rất bình tĩnh, cúi đầu nhâm nhi chén trà.
Một lát sau, Cố Huyên nói: “Còn không mau nói rõ mình là ai?”
Con ngươi thiếu niên run rẩy một chút, dời ánh mắt không chịu trả lời.
Cố Huyên xốc mành che xe ngựa lên, thoáng nhìn ra bên ngoài, nói: “Phía trước chính là cổng lớn quan phủ.
Thiếu niên sửng sốt, lại nghe Cố Huyên nói tiếp: “Tiêu thế tử nghi ngờ ngươi có ý đồ lừa đảo bắt cóc Vương phi, ngươi có biết nếu ngươi bị đưa vào quan phủ sẽ thế nào không?”
Cố Huyên nói: “Quan phủ không dám đắc tội với Thụy thân vương, bọn họ chắc chắn sẽ nhanh chóng giải quyết. Nếu ngươi không nhận tội, bọn họ sẽ dùng nghiêm hình tra tấn ngươi bắt ngươi khai ra, đánh đến khi nào ngươi nhận thì thôi. Mà sau khi nhận tội, ngươi nhất định sẽ bị trừng phạt thật mạnh tay. Nhẹ thì giam trong tù lao vài tháng, nặng thì biếm thành nô lệ. Đến lúc đó, ngươi có muốn được tự do cũng không thể.”
Giọng điệu Cố Huyên bằng bằng, không hề có chút cảm xúc. Nhưng mỗi lần hắn nói xong một câu, thân mình thiếu niên lại run lên một cái, cố hết sức cuộn tròn trong góc xe, ước gì có thể biến trở về thành quả bóng lông mềm mại.
Cố Huyên ung dung nhìn cậu: “Vẫn không chịu nói?”
Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Cố Huyên thở dài một hơi, đang định đứng dậy, thiếu niên bỗng nhiên lao về phía trước, ôm chặt lấy eo hắn. Cố Huyên đứng không vững, bị cậu đẩy ngã trở lại ghế ngồi, sống lưng đụng phải đệm mềm phía sau.
Thiếu niên vùi đầu trước ngực Cố Huyên, giọng nói khàn đặc nức nở: “Ta nói, ta sẽ nói mà! Ta là Tước nhi đó, A Huyên, ngươi đừng bắt ta vào nhà lao, ta không hề muốn làm tổn thương lá con.”
“Ngươi là Tước nhi?” Cố Huyên bình tĩnh nhìn cậu, “Nhưng Tước nhi của ta là một con chim nhỏ mà? Tại sao lại biến thành người?”
“Ta đúng là Tước nhi mà, ta không có lừa ngươi.” Hai mắt thiếu niên đỏ hồng lên, run giọng nói, “Ta cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy. Lúc nãy ta thấy lá con gặp nguy hiểm, ta muốn cứu hắn, nhưng lại thành ra như vầy. A Huyên, ngươi phải tin ta, ta thực sự không phải người xấu.....”
“Ta hiểu rồi.” Khóe miệng Cố Huyên hơi cong lên, vỗ vỗ sống lưng cậu, “Được rồi, xuống xe thôi.”
Thiếu niên dùng cả tay cả chân đè Cố Huyên lại, không chịu cử động: “Ta không xuống, ta không muốn vào quan phủ.”
“Không phải quan phủ.” Cố Huyên duỗi tay xốc rèm che lên, lộ ra một góc tẩm cung quen thuộc, “Về nhà thôi Tước nhi.”
............
Bên kia, Diệp Tử đi một đường không quậy phá cũng không ồn ào, ngoan ngoãn thu mình trong lòng Cố Yến, được Cố Yến ôm về vương phủ. Cố Yến lệnh người hầu chuẩn bị canh giải rượu, tự mình bế Diệp Tử vào nhà, đặt người lên giường.
Diệp Tử dùng đôi mắt trong trẻo ngơ ngác nhìn chằm chằm Cố Yến, Cố Yến nhéo nhẹ một cái lên mặt hắn, nghiêm túc nói: “Buổi sáng trước khi ra ngoài ta đã nói gì với ngươi?”
Diệp Tử vẫn chưa tỉnh rượu, chớp chớp mắt mờ mịt nói: “Nói gì....”
“Ngươi——” Cố Yến nhắm mặt, tự nhủ trong lòng mình không thể cãi nhau với một con ma men.
Thụy thân vương, người hơn hai mươi năm qua chưa từng xử lý sự vụ một cách nghiêm túc, hôm nay đã ở Hình Bộ đại lao thẩm vấn phạm nhân cả ngày, dùng cả nghiêm hình để tra tấn, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, làm cho hơn một nửa số phạm nhân chịu nhận tội.
Y ở trong lao tù bị những tên đó làm cho chóng mặt nhức đầu, vốn còn định về nhà âu yếm với tiểu Vương phi của mình để lấy lại sức, ai ngờ về rồi mới biết, người này từ sáng sớm đã chuồn khỏi vương phủ.
Cố Yến vội vàng ra ngoài tìm hắn, sau đó đã nhìn thấy cảnh Tiêu Mân và Diẹp Tử ôm ôm ấp ấp nhau trên đường.
Hơn nữa, người này còn dám uống say.
Cố Yến giận đến mức muốn xông đến đánh nhau với Tiêu Mân ngay tại trận.
“Vương gia?” Thấy Cố Yến mãi không trả lời lại, Diệp Tử bò tới gần, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của y, mềm nhũn hỏi: “Ngài giận sao?”
Cố Yến hít một hơi, dịu dàng nói: “Ta không giận ngươi.”
Diệp Tử nghiêng nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: “Vì sao ngài không giận ta?”
Cố Yến khom lưng giúp hắn cởi lớp áo ngoài đã bị dơ, khẽ cười một tiếng: “Sao vậy, muốn ta giận ngươi mắng ngươi, ngươi mới vui sao?”
“.... Cũng không vui.” Diệp Tử quỳ gối trên giường, dang hai tay để Cố Yến giúp hắn cởi y phục. Cố Yến dựa rất gần, mùi thuốc quen thuộc lại tràn ngập chóp mũi Diệp Tử.
Đầu óc Diệp Tử choáng váng, thân thể đột nhiên mềm xuống, ôm chặt Cố Yến.
Cố Yến không phòng bị, bị hắn đẩy hơi lảo đảo một chút, cố gắng giữ vững thân mình: “Đừng quậy, cẩn thận ngã.”
Diệp Tử cọ cọ mặt vào lòng ngực Cố Yến, rầu rĩ nói: “Ta không vui chút nào.”
Động tác Cố Yến khựng lại, lại nghe Diệp Tử nhỏ giọng nói: “Cố Tử Thừa, ta không vui.”