Diệp Tử nhìn rõ bìa sách quen thuộc kia, trợn mắt há mồm, gian nan hỏi: “Làm sao... Làm sao ngài biết cái này?”
Cố Yến tỏ vẻ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói: “Đây là quyển sách đứng đầu bảng của thư các Tấn Giang tháng nay đó, sao ta lại không biết?”
Trong thư các ở thành Trường An có rất nhiều loại sách, các loại chữ viết, nghệ thuật dân gian đều được phân thành nhiều loại khác nhau, “Tấn Giang” là một trong số đó. Tấn Giang chuyên thu nạp tiểu thuyết lãng mạn, tình yêu nam nữ, phần lớn sách truyện Thu Đường từng đọc trước đây đều xuất phát từ nơi đó.
Cuốn sách 《Chuyện tình lãng mạn ở Vương phủ》này đã được mọi người yêu thích từ tập đầu tiên, nghe có còn có một vị công tử nhà giàu thưởng cho tác giả ngàn vàng, yêu cầu tác giả nhanh chóng hoàn thành nội dung
Đó là lý do tại sao quyển thứ hai đã được xuất bản nhanh như vậy.
Diệp Tử nghe vậy thì phát ngốc, hoảng hốt hỏi: “Vương gia, vị công tử vung tiền như rác kia, chẳng lẽ lại là ngài.......”
Cố Yến nghiêng đầu cười: “Sao ngươi biết?”
Bên ngoài có tiếng “Loảng xoảng” vang lên, tựa như Thu La đã đập vỡ thứ gì.
Diệp Tử vội vàng quay đầu nhìn: “Thu La, ngươi không sao chứ?”
Xuyên qua lớp bình phong, âm thanh Thu La truyền đến: “Vương gia Vương phi tha tội, nô tỳ sẽ dọn dẹp ngay đây.”
Nàng luống cuống tay chân thu dọn những mảnh sứ vỡ, hoảng sợ rời đi.
Diệp Tử nghiêng đầu hỏi: “Vừa rồi ngài mới mắng nàng sao?”
Cố Yến nói: “Không có.”
Diệp Tử nghi hoặc: “Nha đầu này dạo gần đây không biết có chuyện gì, bộ dạng lúc nào cũng bơ phờ ỉu xìu, tinh thần cũng không tốt, là do buổi tối không nghỉ ngơi sao....”
“Không sao, chốc lát ta sẽ phân phó cho nàng nghỉ vài ngày.” Cố Yến cũng không để bụng, lại trở về chủ đề thoại bản, cười cười, “Vừa nãy mới nhìn thấy ta ngươi lại giật mình như vậy, sao, ngươi đã đọc qua thoại bản này rồi?”
Diệp Tử mạnh miệng nói: “Đương, đương nhiên không có!”
Thật ra sau khi đọc xong quyển thoại bản kia, hắn đã lặp tức ném ra khỏi Vương phủ, tiêu diệt hết chứng cứ, Cố Yến không thế nào biết được.
Diệp Tử quyết không thừa nhận, Cố Yến ung dung nhìn biểu cảm chột dạ của hắn, bình tĩnh nói: “Không sao, ngươi có thể cùng đọc với ta.”
“Ta không muốn đọc!” Diệp Tử tránh khỏi lòng ngực Cố Yến, tức giận ngồi xuống một bên.
Cố Yến nghiêng đầu nhìn vành tai phiếm hồng của người nọ, từ từ mở quyển sách ra: “Nếu ngươi không muốn, vậy ta đọc một mình?”
Diệp Tử đưa lưng về phía Cố Yến, không ừ hử một tiếng.
Trong phòng yên tĩnh một lúc lâu, Diệp Tử không chịu nổi, đang định quay đầu lại, đã nghe Cố Yến đột nhiên lên tiếng: “Hai người từ hành cung trở về, tiểu công tử cứ mãi nhớ đến phu quân, cả đêm trằn trọc không ngủ được....”
Y còn dám đọc ra!
Diệp Tử không thể tin quay đầu lại: “Ngài đang làm gì??!”
Cố Yến thậm chí không thèm nâng mắt lên: “Ta đọc thoại bản.”
“Ngài.....” Diệp Tử quẫn bách không thôi, xấu hổ hỏi: “Ngài có cần phải đọc to ra không?”
Cố Yến nghiêm túc nói: “Nhưng trước giờ ta đọc sách đều phải đọc khỏi miệng, như vậy mới nhớ rõ được.”
Diệp Tử cắn răng: “...... Ngài nhớ mấy thứ này làm gì?”
Cố Yến làm bộ cây không sợ chết đứng: “Viết rất hay, sao lại không nhớ?”
Diệp Tử đang tính nói thêm gì, Cố Yến lại nhẹ nhàng thở dài: “Trên đời này còn có bệnh nhân nào đáng thương hơn bổn vương không? Cả ngày nằm trên giường, không có ai nói chuyện cùng, khó khăn lắm mới tìm được một món tiêu khiển, Vương phi của ta còn nói không được này không được kia..... Cả ngày ở trong phòng buồn chán, cho dù không bị bệnh cũng bị ép ra bệnh, ta.....”
“Đừng nói nữa” Diệp Tử dời tầm mắt, cầm lấy một cuốn sách từ trên bàn, thuận miệng nói, “Ngài muốn thì cứ đọc đi.”
Diệp Tử ổn định tinh thần, vùi đầu đọc sách, cố gắng dời sự chú ý của mình.
Cuốn sách hắn tiện tay cầm lấy là một cuốn sách từ các triều đại trước, chữ viết tối nghĩa khó hiểu, chữ mãn cũng chữ phồn thể làm Diệp Tử đau đầu nhức mắt, vừa đọc được mấy dòng đã không thể tập trung được nữa.
Hắn vừa phân tâm, giọng nói Cố Yến từ phía sau đã truyền thẳng vào lỗ tay hắn.
Âm thanh Cố Yến trầm thấp, ngữ điệu không nhanh không chậm. Diệp Tử nhịn không được quay đầu nhìn qua, người nọ đang thản nhiên dựa vào mép giường, sườn mặt sắc bén vẫn lạnh lùng như cũ, giữa hai mày mang theo vài phần nhàn nhã và lười biếng, đúng là vừa vui tai vừa đẹp mắt.
Nếu nội dung y đọc không khó nghe như vậy.
Quyển thứ hai còn phong phú hơn quyển thứ nhất nhiều, không chỉ toàn là chuyện đó, mà còn có thêm vào tình tiết hai người ở chung ngọt ngào động lòng người. Kết hợp với giọng nói Cố Yến, Diệp Tử không khỏi bị mê hoặc.
Nhưng dù sao đây cũng là một cuốn thoại bản lãng mạn, chuyện gì tới cũng phải tới.
Khi hai người trong sách bắt đầu ôm ấp nhau, so với quyển thứ nhất còn tệ hơn.
Diệp Tử nghe vậy vô cùng xấu hổ, cuối cùng khi Cố Yến đọc đến “Tiểu công tử rốt cuộc không nhịn đươc, nắm lấy cánh tay Vương gia, đưa tay xuống dưới tìm kiếm”, hắn sải bước đến bên giường, đoạt lấy quyển thoại bản trong tay y.
“Không được đọc nữa!”
Cố Yến đã có chuẩn bị, Diệp Tử không cướp được, ngược lại bị đối phương chụp lấy cổ tay. Cố Yến một tay giữ chặt Diệp Tử, một tay bảo vệ thoại bản, nói: “Vì sao không cho ta đọc, sao ngươi lại nói không giữ lời?”
Diệp Tử nóng nảy, cãi cùn: “Không cho là không cho, ngươi đưa cho ta!”
Cố Yến nằm trên giường, muốn tránh cũng tránh không được, bị Diệp Tử bắt được một góc của cuốn sách. Cố Yến buông lỏng tay, nhân lúc Diệp Tử chưa kịp phản ứng, kéo hắn ngồi xuống mép giường.
Cố Yến ôm được mỹ nhân, cười nói: “Ngươi muốn đọc thì cứ nói thẳng, sao phải như thế. Ta còn nhiều lắm, ngươi muốn không?”
Diệp Tử chấn động: “Ngài còn?”
Cố Yến nói: “Quyển thứ hai này in bán tổng cộng 500 bản, ta đều mua hết.”
Diệp Tử cứng đờ: “..... Ngài mua nhiều như vậy làm gì?”
Cố Yến từ phía sau ôm lấy eo Diệp Tử, gối đầu lên vai hắn, thấp giọng nói: “Sách này viết ra ngươi phóng đãng quyến rũ như vậy, sao ta có thế để người khác đọc được.”
Diệp Tử trong lòng ấm áp, ngoài mặt lại đỏ bừng lên.
Cố Yến thích bộ dạng này của hắn, tiến đến nhẹ nhàng hôn lên cổ Diệp Tử, trêu chọc: “Nếu dựa theo những gì trong thoại bản đó viết, giờ phút này ngươi nên nắm lấy tay ta, bắt ta phải sờ ngươi. Ta không chịu, ngươi liền tìm mọi cách cầu xin ta, nói ngươi muốn ta.....”
Y đang nói đột nhiên im bặt.
Cả hai đều là nam tử, lại dựa gần nhau như vậy, Cố Yến lập tức nhận ra người trong vòng tay mình có gì đó khác thường.
Cố Yến khựng lại một chút, trầm giọng hỏi: “A Tử, có phải ngươi.....”
Lỗ tai Diệp Tử đỏ ửng, nghiêng đầu mạnh miệng nói: “Không có.”
“Không có thật sao?” Cố Yến vừa nói vừa muốn đưa tay xuống kiểm tra, lập tức bị Diệp Tử bắt lấy.
Cố Yên cười thầm, trở tay nắm lấy cổ tay Diệp Tử, đầu ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay hắn hai cái, dịu giọng hỏi: “Từ khi nào, do ta đọc thoại bản, hay là.... Do ta ôm ngươi thế này?”
Diệp Tử xấu hổ không biết phải nhìn đi đâu, nức nở một tiếng: “Ngài bắt nạt ta....”
“Không bắt nạt ngươi.” Cố Yến dán bên tai hắn nhẹ giọng nói, “A Tử ngoan, nói cho ta biết, bắt đầu từ khi nào.”
“Ta, ta không biết.” Diệp Tử không nhịn được cong người lại, vừa định biến trở về nguyên hình, Cố Yến đã đi trước một bức, luồng tay vào trong lớp y phục của hắn.
Âm thanh Cố Yến tràn đầy nguy hiểm, uy hiếp nói: “Nếu ngươi dám biết trở về, từ nay về sau ta sẽ luôn bắt nạt ngươi thế này.”
Xương cốt Diệp Tử gần như mềm nhũn ra, lưng hắn tựa trên ngực Cố Yến, còn lo cho vết thương của y nên không dám giãy dụa, chỉ đành co quắp nói: “Vương gia, thương thế của ngài....”
“Ngươi không lộn xộn thì không sao.” Cố Yến nói, bàn tay dâm dê lại hướng xuống một chút, một tay khác nắm cằm Diệp Tử lên, nhẹ nhàng hôn lấy, “Đã nhiều ngày ta quên thưởng cho ngươi, hôm nay bù luôn một thể.”
Được đền bù phần thưởng sau hơn nửa tháng, Diệp Tử thở gấp, chẳng bao lâu sau ngay cả sức lực để suy nghĩ cũng không còn nữa.
Một lát sau, Cố Yến ném khăn lụa bị bẩn sang một bên, khóe miệng nhếch lên: “Nhanh như vậy, có phải đã nhịn lâu rồi không?”
Diệp Tử nửc nở một tiếng, rên rỉ cuộn tròn trong chăn.
“Được rồi, không trêu ngươi nữa.” Cố Yến cúi đầu hôn vào giữa lông mày của hắn, bỗng nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nếu không phải y để cho thân thể này bị thương, đến giờ vẫn chưa lành.....
Cố Yến hít sâu, bình tĩnh lại, ôn thanh nói: “Mệt à? Ta nằm với ngươi một lát.”
“Ưm.” Diệp Tử bị y khi quấy mệt đến không mở nổi mắt, yếu ớt đáp lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Diệp Tử ngủ rất sâu, như đang rơi vào mộng cảnh mê ly lại sâu xa. Trong mơ, thành Trường An bị tuyết lớn bao phủ, đèn đuốc sáng trưng rực rỡ, hắn đứng trên lầu cao, nhìn bá tánh đang mở tiệc chúc mừng.
“Sao lại đứng ở đây?” Có người từ phía sau gọi hắn, hắn quay đầu lại, là Cố Yến.
Mấy năm không gặp, dung mạo người nọ đã trưởng thành hơn rất nhiều, giữa mày còn có chút chí khí đế vương. Khí chất vốn cao quý hào hoa được tôi luyện trong biển máu, càng ngày càng thành thục, không còn bản tính bộp chộp tuổi thiếu niên.
Diệp Tử sửng sốt một chút, cúi đầu: “Điện hạ.”
Cố Yến cầm chén trong tay chạm vào chén rượu của hắn, âm thanh lười biếng: “Sao lại không đi vào?”
Diệp Tử thấp giọng trả lời: “Có chút buồn……”
Cố Yến khẽ cười một tiếng, nói: “Tĩnh Hòa Đế mở tiệc tối, mọi người đều uống rượu mua vui, thưởng thức ca vũ, ngươi lại cảm thấy buồn. Nếu người khác nghe thấy, sợ là ngươi sẽ gặp rắc rối.”
Ánh mắt Diệp Tử lo lắng né tránh, Cố Yến lại nói: “Yên tâm, có ta ở đây, không ai dám động đến ngươi.”
Y dựa vào thành ngang, nhìn thành Trường An rực rỡ ánh đèn, như thể đang nhìn về nơi rất xa. Một lát sau, Cố Yến nhẹ giọng mở miệng: “Hoài Viễn, lần này ta đến Bắc Cương gặp phải rất nhiều chuyện.”
“Vô số bá tánh lưu lạc khắp nơi, không có nhà để về, vô số người già trẻ em chết đói trên đường, xác chết trần trụi không có tấm vải che...... Bên ngoài khắp nơi đều phải chịu nạn đói và bệnh dịch, nhưng chúng ta đang làm gì? Chúng ta uống rượu, xem ca vũ, chúc mừng chiến thắng.”
Đáy mắt Cố Yến phản chiếu ánh sáng của hàng nghìn căn nhà, trong mắt toàn băng tuyết lạnh giá: “Thiên hạ này, sắp kết thúc rồi.”
Diệp Tử nhìn bóng dáng người nọ, hơi hơi hé miệng, đang định nói gì đó, chợt nghe thấy âm thanh lưỡi dao sắc bén xé tan màn đêm. Diệp Tử theo bản năng đánh về phía trước, một mũi tên bay sượt qua phía sau Cố Yến, xuyên vào gác cao bên trong.
Trong gác lập tức vang lên từng tiếng hét.
Ngay sau đó, một ngọn lửa hửng hực bốc lên từ nơi nào đó trong hoàng thành.
“Có người bức vua thoái vị! Có người bức vua thoái vị!”
Tiếng tranh đấu không biết từ đâu vang lên như những viên sỏi rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, gây ra từng gợn sóng. Một đội quân lính tinh nhuệ nối đuôi nhau nhảy vào, không ngừng chém giết với quân triều đình.
Đám người chạy loạn tứ phía, Diệp Tử vô thức kéo Cố Yến, lại lập tức bị đám người đẩy ra xa.
“Điện hạ!”
Bên tai Diệp Tử toàn là tiếng gào thét, tiếng chém giết, hắn đi ngược lại đám đông, không ngừng tìm kiếm hình bóng quen thuộc.
Nhưng hắn tìm không thấy.
Mỗi khuôn mặt hắn nhìn thấy đều hoặc quen thuộc hoặc xa lạ, nhưng không có ai là Cố Yến.
“Không được!” Diệp Tử đột nhiên bừng tỉnh, lập tức nắm lấy cổ tay nam nhân nằm bên cạnh.
Biển lửa rực cháy cùng tiếng giao tranh chém giết đột nhiên biến mất, Diệp Tử hoảng hốt, nhất thời không nhận ra mình đang ở nơi nào.
Cho đến khi có ai đó nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng.
Cố Yến từ phía sau ôm lấy Diệp Tử, dịu dàng hỏi: “Sao vậy, lại gặp ác mộng?”
Diệp Tử nghiêng đầu nhìn về phía y, ánh mắt có vài phần mờ mịt, nỉ non mở miệng: “Điện hạ......”