Edit: Ann
Chương 49
Cánh tay Cố Yến ôm lấy Diệp Tử bỗng siết chặt, khi y lên tiếng lần nữa, trong giọng nói đã có chút run rầy: “Ngươi gọi ta là gì?”
Diệp Tử sửng sốt, ngơ ngẩn cúi đầu: “Ta....”
Hắn vừa mới nằm mơ, trong mơ, hắn gọi Cố Yến là điện hạ, Cố Yến gọi hắn..... Hoài Viễn.
Vừa rồi tỉnh lại, hắn đột nhiên cảm thấy mình chính là Hoài Viễn.
Là do ngày nghĩ gì đêm mơ đó sao?
Cảnh tượng trong mộng cũng không xa lạ với hắn, Cố Yến trở về từ Bắc Man, Tĩnh Hòa Đế mở tiệc hoành tráng ở hoàng thành để chúc mừng chiến thắng. Suốt ba ngày đêm, toàn bộ thành Trường An tràn ngập trong không khí hân hoan, ca vũ náo nhiệt, nhưng vào đêm ngày cuối cùng, lại xảy ra biến cố.
Tĩnh Hòa Đế tiêu xài vô độ, quốc khố trống rỗng, cuối cùng ép Lục hoàng thúc của Cố Yến, Tĩnh Vương Cố Dực phải nổi dậy.
Đây là những gì Diệp Tử nhớ được, nhưng vốn trong chuyện không có xuất hiện Hoài Viễn.
Rốt cuộc vì sao……
“A Tử?” Thấy Diệp Tử hồi lâu không phản ứng, Cố Yến nhẹ giọng gọi hắn.
Diệp Tử phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: “Ta không sao, chỉ là.... Gặp phải ác mộng.”
Cố Yến dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sóng lưng hắn, kiên nhẫn hỏi: “Mơ thấy gì?”
Diệp Tử cúi đầu, không trả lời.
Cố Yến lặng lẽ thở dài, nói: “Thôi, đã là ác mộng thì ngươi đừng nghĩ tới nữa, lại nằm với ta một lát nữa đi.”
Diệp Tử gật gật đầu, ngoan ngoãn để Cố Yến ôm lấy nằm gọn trên giường.
Lần này Diệp Tử nằm xuống, đã không còn buồn ngủ nữa. Cảm xúc bao trùm trong cơn ác mộng cũng dần tiêu tan, hắn nghiêng đầu nhìn Cố Yến đang nhắm mắt dưỡng thần, giờ phút này mới cảm thấy có chút xấu hổ.
Vừa rồi, Cố Yến đã giúp hắn.......
Diệp Tử vùi mặt vào lòng ngực Cố Yến, chóp tai lại đỏ lên.
Nửa tháng qua, mặc dù là Diệp Tử chăm sóc y, nhưng công bằng mà nói, Cố Yến cũng rất ôn nhu nhẫn nại với hắn. Y quả thực giống như những gì mình nói, dùng mọi tâm sức để đối xử tốt với Diệp Tử, ngay cả khi làm loại chuyện này, cũng dịu dàng đến mức làm người khác khó có thể cưỡng lại được.
Hắn chưa từng nghĩ một người nhìn qua lạnh lùng cao ngạo, có thể có một mặt ôn nhu điềm tĩnh như vậy.
Diệp Tử nhìn đến thất thần, Cố Yến rốt cuộc nhịn không được mở mắt ra, bực mình nói: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Vỗn dĩ y bị Diệp Tử mồi lửa, vất vả lắm cơn nóng trong người mới dịu đi đôi chút, vậy mà người này cứ nhìn chằm chằm y.
Như thế mà còn nhịn được thì còn gì là không nhịn được nữa.
Diệp Tử chột dạ né tránh ánh mắt: “Ta, ta không có nhìn ngài.....”
Cố Yến đưa lòng bàn tay về phía sườn eo Diệp Tử, nguy hiểm xoa xoa: “A Tử, có phải gần đây ta đối xử với ngươi quá tốt, nên ngươi bắt đầu học nói dối không?”
Diệp Tử khó chịu vặn vẹo thân mình, nhưng dù thế nào vẫn không được, hắn khẩn trương đến nổi trừng mắt nhìn y: “Vương gia!”
Cố Yến mỉm cười, định trêu hắn thêm chút nữa, bên ngoài đã có vang lên tiếng đập cửa.
Âm thanh Tư Nguy truyền vào: “Chủ tử.”
Cố Yến không cho Diệp Tử xuống giường, buông màn giường, đáp: “Vào đi.”
Thời gian này Cố Yến không tiện đi lại, chỉ có thể để Tư Nguy thay y theo dõi sự việc trong triều, mỗi ngày theo thường lệ lại bẩm báo với y. Lúc trước Diệp Tử vốn muốn tránh mặt hắn, nhưng Cố Yến lại không có ý định giấu hắn điều gì, cho dù là mật báo từ thám tử hay đại thần trong triều, cũng không tránh đi Diệp Tử.
Có đôi lúc y còn cùng Diệp Tử thảo luận thế cục, nhưng cũng chỉ như vậy thôi.
Cố Yến nắm mọi việc trong thành Trường An trong lòng bàn tay, nhưng đến bây giờ cũng chưa từng thấy y có hành động gì. Y giống như đang đứng sừng sững trên đỉnh của hoàng thành, im lặng quan sát mọi người, lại không mảy may can thiệp vào.
Tư Nguy đẩy cửa vào, vừa định bước vào phòng trong như thường lệ, lại nghe Cố Yến nói: “Ngươi đứng ở đó đi.”
Bước chân người nọ dừng lại, theo bản năng nhìn lướt qua tấm bình phong về phía phòng trong. Chiếc giường được che phủ bởi một lớp màn sa mỏng, nhìn không rõ bên trong.
Trước giờ Cố Yến không kiêng dè hạ nhân, cũng không có thói quen buông màn giường giữa ban ngày ban mặt. Ánh mắt Tư Nguy hướng xuống, thấy bên mép giường có nhiều thêm một đôi ủng gấm, bên cạnh còn có một tấm áo choàng nằm chỏng chơ trên mặt đất.
Hai má Tư Nguy đỏ bừng, không dám nhìn nữa, co quắp nói: “Vâng.”
Cố Yến hỏi: “Hôm nay trong triều có chuyện gì sao?”
Tư Nguy cố bình tĩnh lại, đáp: “Hôm nay khi lên triều, Thánh Thượng nổi trận lôi đình với Thái Tử, còn phạt Thái Tử ở trong cung tự suy nghĩ ba ngày.”
Cố Yến nghĩ nghĩ, trong lòng hiểu rõ: “Lại là vì trận lũ lụt ở Giang Nam?”
“Đúng vậy.” Tư Nguy nói, “Nghe nói lũ lụt ở Giang Nam đã lâu không giải quyết, vài thành phố đã bùng lên nạn đói, những ngày qua trong triều không ngừng có người buộc tội Thái Tử, hoài nghi gã trục lợi kiếm tiền riêng, nhận tham ô hối lộ.”
Cố Yến khẽ cười một tiếng: “Mượn chuyện này cũng tốt.”
“....... Lũ lụt gây hệ lụy rất lớn cho sau này, rất nhiều ruộng đất súc vật ở Giang Nam chịu thiệt hại, không phải là việc có thể xử lý trong ngày một ngày hai. Lúc trước Thái Tử tự xung phong ôm việc cứu tế, có lẽ vì muốn mượn nó để kiếm lợi cho bản thân, đáng tiếc, chuyện này không thể dùng sức người để giải quyết được, một mớ hỗn độn mà cho dù ai nhúng tay vào cũng không tránh khỏi xui xẻo.”
Cố Yến nói: “Không lâu nữa, đám lão già kia sẽ không ngừng ép phế truất Thái Tử, chúng ta cứ yên lặng chờ xem.
Tư Nguy đồng ý, lại báo cáo một chút tin tức quan trọng trong triều và động thái của các thế lực. Cố Yến càng nghe càng thấy mất hứng, bàn tay giấu trong chăn bắt đầu đùa giỡn tiểu vương phi của mình. Diệp Tử bị y chọc cho mặt đỏ tai hồng, lại không dám phản kháng, chỉ có thể cắn môi chịu đựng.
Tư Nguy hồi bẩm xong triều sự, còn định nói gì nữa, nhưng lại chần chờ một chút.
Cố Yến thấy hắn muốn nói lại thôi, hỏi: “Còn chuyện gì?”
Tư Nguy trầm mặc một lát, nói: “Gần đây trong Trường An có xuất hiện một số tin đồn kỳ quái, thuộc hạ không biết... Có nên nói hay không.”
Cố Yến có chút hứng thú: “Tin đồn gì?”
Tư Nguy thấp giọng nói: “Nói trong thành Trường An có yêu ma quấy phá.”
Diệp Tử ngẩn ra, Cố Yến sờ sờ ngực hắn an ủi, lại hỏi: “Lời đồn quỷ thần đã có từ xưa nay, chẳng qua chỉ là mấy lời truyền miệng của bá tánh.”
“Nhưng lần này...... Có vẻ không đơn giản như vậy.” Tư Nguy nói, “Gần đây Tĩnh Hòa Đế gặp bệnh nặng mấy lần, có người nói là do ma quỷ gây ra. Hơn nữa, trong thành cũng có không ít người từng thấy yêu ma hiện thân, cho nên mới khiến bá tánh sợ hãi không thôi.”
Cố Yến nheo mắt suy tư một lát, nói: “Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.”
Tư Nguy đáp, rời khỏi phòng.
Diệp Tử ngồi dậy, hoang mang nói: “Chẳng lẽ thực sự có yêu quái?”
Cố Yến nhéo nhéo ngón tay hắn, cười khẽ: “Có thì sao, ngươi cũng là tiểu yêu quái không phải sao?”
“Ta nghiêm túc đó.” Diệp Tử nói, “Lỡ như chuyện trở nên nghiêm trọng, bị Tĩnh Hòa Đế phát hiện thì sao? Nếu thật sự thỉnh pháp sư tới trừ yêu, ta còn có thể trốn đi, nhưng Tước nhi vẫn còn ở trong cung.....”
Cố Yến ngắt lời hắn: “Tam hoàng tử còn chưa lo thì ngươi lo làm gì?”
“Vương gia……”
“Được rồi, không đùa ngươi nữa.” Cố Yến nói, “Việc này quả thật rất kỳ quặc, ta sẽ lệnh cho Tư Nguy tìm hiểu cho ra lẽ. A Tử, ngươi cho rằng trong thành thực sự có yêu ma quấy phá sao?”
Diệp Tử lắc đầu: “Ta không biết.”
Cố Yến nói: “Ta nhớ ngươi từng nói, ngươi có thể nói chuyện với cây cỏ chim thú. Nếu trong thành có xuất hiện yêu ma quỷ quái, ngươi sẽ không cảm nhận được sao?”
Diệp Tử nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Này thì ta chịu. Từ khi tới đây, ngoại trừ Tước nhi ta cũng chưa từng thấy con yêu quái nào khác. Cho nên ta không biết, nếu đối phương có sức mạnh cao hơn ta, có phải ta sẽ không cảm nhận được hay không.”
Cố Yến chỉ ra: “Tuy nhiên, lại có rất nhiều người nói bọn họ chính mắt thấy yêu quái, ngươi nghĩ có khả năng không?”
Diệp Tử lập tửc hiểu ý Cố Yến: “Ngài là nói...... Có người giả thần giả quỷ?”
Cố Yến dựa trên đầu giường, nhàn nhã nói: “Có yêu quái hay không ta không biết, nhưng bây giờ mọi chuyện đã lan ra khắp thành, ta không tin không có người đứng bên ngoài thêm dầu vào lửa. “
Cùng lúc đó, trong hoàng cung, một thân hình nhỏ nhắn ăn mặc như thái giám lén lút trèo ra khỏi tường. Nhưng cậu chưa kịp đi xa, phía sau đã vang lên giọng nói: “Ngươi muốn đi đâu?”
Bước chân Tước nhi khựng lại, chột dạ mà quay đầu nhìn: “A Huyên......”
Cố Huyên từ sau bức tường đi vòng qua, bình tĩnh nhìn cậu: “Lại tính trốn khỏi cung?”
Tước nhi lui về sau nửa bước, cúi đầu nhìn chằm chằm giày mình: “Ta không có, ta..... Ta chỉ muốn đi thăm lá con, đã hơn nửa tháng rồi ta chưa gặp hắn.”
“Phụ hoàng có lệnh, Thụy Vương bị trọng thượng, cần được tĩnh dưỡng, người khác không được quấy rầy, cũng không cần đến thăm hỏi.” Cố Huyên nói, “Bây giờ ngươi không thể đến Thụy Vương phủ.”
Tước nhi nhíu mày phản bác: “Đó là lệnh của phụ hoàng ngươi, mắc gì ta phải nghe theo.”
Cố Huyên bước tới kéo cổ tay cậu, nói như đúng rồi: “Bởi vì hiện tại ngươi là người của ta.”
Tước nhi căm tức lẩm bẩm gì đó, bị Cố Huyên vừa lôi vừa kéo trở về. Đúng lúc này, một chiếc kiệu lớn dừng lại ngay trước cửa cung.
Cố Huyên ngừng lại, buông Tước nhi ra, bước tới trước chiếc kiệu hành lễ: “Mẫu phi.”
Một bàn tay xốc màn lụa lên, lộ ra gương mặt tinh xảo đẹp đẽ. Ánh mắt Dư quý phi dừng trên người Tước nhi một lúc, sau đó nàng đưa tay về phía Cố Huyên. Cố Huyên vội vàng tiến lên, đỡ Du Quý phi xuống kiệu.
“Đi vào nói chuyện.” Du Quý phi chỉ nói một câu, được cung nhân vây quanh dẫn vào chính điện.
Cố Huyên đứng ở phía sau, quay đầu nói Tước nhi: “Ngươi về trước, hôm khác ta sẽ đưa ngươi ra khỏi cung.”
Mặt mày Tước nhi lập tức hớn hở lên trông thấy, chồm người lên hôn bên sườn mặt Cố Huyên một cái: “A Huyên là tốt nhất.”
Sau đó liền nhảy nhót rời đi.
Cố Huyên cứng người tại chỗ, lát sau mới đưa tay sờ sờ sườn mặt, cúi đầu che đi ý cười trong mắt, quay đầu đi vào chính điện.
Trong đại điện, Du Quý phi ngồi trên chủ vị, giương mắt nhìn về phía Cố Huyên: “Tiểu thái giám bên cạnh ngươi từ đâu đến? Sao bổn cung chưa bao giờ thấy?”
Cố Huyên hơi ngừng lại, nói: “Là nhi thần gặp được ở ngoài cung, không cha không mẹ, thấy hắn đáng thương mới mang về.”
Du Quý phi nhấp một ngụm trà, nói: “Đừng để những tên không rõ thân phân bên người, không biết ai tốt ai xấu đâu. Thôi, công khóa* gần đây ngươi làm thế nào, hay là ngươi đã quên mất rồi.”
*Tui tra chị gg mà chỉ dịch là bài tập về nhà🥲kì qa
Cố Huyên nói: “Không dám, toàn bộ công khóa mẫu phi phân phó đã hoàn thành.”
“Tốt.” Du Quý phi nói, “Huyên nhi, bổn cung đối xử nghiêm khắc với ngươi là vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi hẳn biết, với thân phận của ngươi, muốn sống tốt ở hoàng thành này, so với thường dân thì phải trả giá nhiều hơn gấp bội.”
Cố Huyên hạ mắt: “Nhi thần đã hiểu.”
Du Quý phi cười khẽ: “Nếu ngươi hiểu được thì bổn cung yên tâm. Lại đây, ta mang theo một chút điểm tâm cho ngươi, mẫu tử hai người chúng ta đã lâu không cùng nhau trò chuyện.”
“Vâng, mẫu phi.” Cố Huyên lên tiếng, đi đến ngồi bên cạnh Du Quý phi.
Hai người dùng chút trà bánh, Du Quý phi mới buồn bã nói: “Khoảng thời gian trước Thánh Thượng bị chút kinh hách, sau ngày sau lại bị phong hàn, bệnh nặng một trận, thân thể đã càng ngày càng yếu dần.”
Cố Huyên nói: “Thời trẻ phụ hoàng từng mời pháp sư đến xem chiêm tinh, nói phụ hoàng được trời ban phước lành, trường thọ an khang, ngài ấy hẳn sẽ không sao, mẫu phi không cần quá lo lắng.”
Du Quý phi nói: “Nói đến đây, gần đây trong thành có không ít tin đồn bảo yêu tà quấy phá, không biết bắt đầu từ đâu.”
Nàng dừng một chút, lại dặn dò: “Tóm lại không có lửa làm sao có khói, mấy ngày sau nếu không có việc gì thì ngươi đừng ra khỏi cung, kẻo gặp phải thứ gì không sạch sẽ..... Huyên nhi, ta đang nói chuyện với ngươi.”
Cố Huyên hơi giật mình, hoàn hồn nói: “Vâng, nhi thần đã hiểu”
Trong mắt Du Quý phi hiện lên một tia bất mãn, nhưng đã nhanh chóng che giấu đi.
“Gần đây ta đã hỏi thăm cho ngươi vài nữ tử xinh đẹp, gia cảnh cũng không tồi.” Du Quý phi nói, từ trong tay lấy ra một tập sách nhỏ, đưa cho Cố Huyên, “Danh sách cũng chuẩn bị sẵn cho ngươi, ngươi cứ từ từ chọn, sớm ngày cưới hoàng phi, sinh thêm hoàng tôn cho Thánh Thượng. Muốn làm trữ quân*, dưới gối không có con cái là không được.”
*Người được chọn làm hoàng đế tương lai.
Ánh mắt Cố Huyên hơi động, hơi nhăn mi lại.
Du Quý phi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không.” Cố Huyên lắc đầu, nhận lấy danh sách, ôn thanh nói, “Làm phiền mẫu phi rồi.”
Du Quý phi ở lại nói chuyện cùng Cố Huyên thêm chốc lát, dùng qua cơm tối rồi mới rời đi. Cố Huyên đưa Du Quý phi lên kiệu, đứng trước cung đình, nhìn Du Quý phi được đám hạ nhân vây quanh rời đi.
Sắc trời đã tối hẳn, hai bên đường trong cung được treo đầy lồng đèn, khiến toàn bộ tòa thành rực sáng đèn đuốc.
Cố Huyên sờ tay vào ngực, lấy quyển sách mỏng kia ra.
Hắn cũng không thèm nhìn, lập tức đi đến bên đèn lồng, ném cuốn sách kia vào, ngay tức khắc đã bị thiêu rụi sạch sẽ.