Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 54:




Edit: Ann
Chương 54
Diệp Tử không nói gì, lặng lẽ lấy một chiếc đệm đặt sau lưng Cố Yến, dìu y ngồi dậy, lại dùng thìa sứ múc một thìa canh thuốc, thổi nguội rồi đưa bến bên miệng Cố Yến.
Cố Yến không há mồm, chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn, biểu tình mê mang, như vẫn chưa tỉnh táo: “A Tử, là ngươi thật sao?”
Diệp Tử không chịu nổi bộ dạng yếu ớt này của y, quay đầu đi, run giọng hỏi: “Ngươi bệnh thành như vậy, sao không để người khác chăm sóc?”
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Cố Yến ho khan vài tiếng, giả vờ thoải mái nói: “Không phải ngươi đã trở về sao?”
“..... Ta biết, ngươi sẽ không bỏ mặc ta.”
Tay Diệp Tử run lên một chút, thấp giọng nói: “Lỡ như, ta đi thật thì sao?”
Nếu không phải sáng sớm hắn gặp được Quảng Hư Tử ở ngoài thành, có lẽ hiện tại hắn đã rời xa Trường An, cũng không thể biết người này phát bệnh nặng như vậy.
Cố Yến nhắm mắt, âm thanh nhợt nhạt: “Đi rồi..... Cũng tốt.”
“Tư Nguy nói Ôn gia thỉnh pháp sư trừ yêu, nếu ngươi ở lại Thụy Vương phủ, sẽ gặp nguy hiểm. Rời đi cũng tốt, chỉ cần ngươi có thể sống tốt, tự do tự tại.... Ta cũng thấy nhẹ nhõm rồi.”
Lòng Diệp Tử đau đến phát run, gần như không thể nắm được chiếc thìa sứ trong tay. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: “Uống thuốc trước đi.”
Cố Yến không nói gì nữa, nghe lời hắn uống thuốc.
Diệp Tử từng thìa từng thìa, không nhanh không chậm giúp Cố Yến đút cạn chén thuốc, trong phòng chỉ còn âm thanh thìa sứ chạm vào thành chén thuốc.
Uống thuốc xong, Diệp Tử lại đỡ Cố Yến nắm xuống, lại mang khăn tới giúp y lau mồ hôi đọng trên vầng trán.
Loại thuốc này dường như có tác dụng an thần, Cố Yến nhắm mắt nằm trên giường, lẩm bẩm mơ màng: “A Tử, hiện tại ngươi không nên trở về. Ôn gia rải tin đồn có yêu tà trong thành, lại thỉnh pháp sư muốn đưa tới Thụy Vương phủ bắt yêu, rõ ràng là nhắm thẳng tới ngươi.....”
Diệp Tử đắp chăn đàng hoàng cho Cố Yến, ngồi quỳ bên mép giường, thấp giọng hỏi: “Nếu ta không trở lại, ngươi sẽ để mình chết bệnh trong phòng sao?”
Đôi môi Cố Yến giật giật, không phát ra âm thanh nào.
Trong lòng Diệp Tử vừa khó chịu vừa tức giận, nhịn không được nói: “Sao ngươi lại làm như vậy? Ta tùy hứng vô tâm, nói đi là đi, không thèm để tâm tới cảm thụ của ngươi, vì sao ngươi không oán ta, ngược lại còn lo lắng cho ta? Ngươi một chút cũng không quan tâm tới bản thân mình sao?”
Giọng nói Diệp Tử khô khốc, đem đầu vùi vào lòng bàn tay Cố Yến, thấp giọng nói: “Sao ngươi có thể làm như vậy......”
Cố Yến cử động ngón tay, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ lên mặt Diệp Tử, ôn nhu nói: “Đừng buồn, là ta sai rồi.”
Diệp Tử mở toang đôi mắt, nói giọng khàn khàn: “Ngươi không sai chỗ nào hết, đều là lỗi của ta, rõ ràng cái gì ngươi cũng không biết.....”
“Ta biết.” Cố Yến nhắm hai mắt, đầu choáng váng, giống như đang bị đặt vào giấc ngủ mơ, “Ngươi từng tới gian phòng nhỏ ở biệt viện kia, ta đều biết.”
Diệp Tử ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn y.
Giọng Cố Yến trầm thấp: “Ngươi cảm thấy lòng ta có người khác, lại không dám hỏi ta, cứ giữ chuyện này nghẹn trong lòng, làm bản thân ưu sầu hơn nửa tháng. Sao ngươi lại ngốc như vậy.....”
Diệp Tử cắn môi không đáp, một lúc lâu sau, Cố Yến nói tiếp: “Không có ai khác..... A Tử, trong lòng ta không có ngươi nào khác, chỉ có ngươi.”
Trái tim Diệp Tử đập mạnh một cái.
Hắn đang muốn nói gì, ngoài cửa đột nhiên phát ra tiếng động.
“Vương gia, ngài đang nói chuyện sao?” Giọng của một gia đinh truyền đến.
Cố Yến bệnh nặng, lại không cho người khác vào phòng hầu hạ, Thụy thái phi đành phải phái thêm người canh giữ trong viện của y. Vừa rồi bọn họ nói hơi lớn một chút, không cẩn thận bị tên hầu tai thính nghe được.
Diệp Tử giữ nguyên tư thế, không dám ho he thêm tiếng nào.
Đợi chốc lát, ngoài cửa không có tiếng động, người lúc nãy vừa gọi hình như đã rời đi.
Diệp Tử thờ phào một hơi, ngẩng đầu nhìn Cố Yến, người nọ hô hấp đều đều, dường như đã ngủ say, vẻ mặt an tĩnh hơn trước rất nhiều.
“Vương gia?” Diệp Tử nhẹ giọng gọi.
Người nọ chỉ nhíu nhíu mày, không tỉnh lại.
Diệp Tử thở dài, nhìn chăm chú gương mặt Cố Yến, lại khẽ nói: “Cố Tử Thừa, ta sẽ tin ngươi một lần, ngươi không được gạt ta đâu.”
Hắn xoa xoa đầu ngón tay lạnh băng của đối phương, hốc mắt phiếm hồng: “Nếu ngươi dám lừa dối ta, sẽ thực sự sẽ đi..... Đi thật xa thật xa, không bao giờ gặp lại ngươi nữa.”
Diệp Tử cúi đầu, nhẹ hôn lên mu bàn tay đầy khớp xương của đối phương.
Trong phòng một đạo ánh sáng lóe lên, thân ảnh Diệp Tử biến mất tại chỗ.
Hôm sau, Diệp Tử giả làm tiểu đạo đồng bên cạnh Quảng Hư Tử, theo Quảng Hư Tử vào cung. Lão ở trước mặt Tĩnh Hòa Đế biểu diễn lại chiêu cũ, một bầy người giấy dọa Tĩnh Hòa Đế tin sái cổ.
Quảng Hư Tử dựa theo thỏa thuận trước đó với Ôn Sơ Hậu, ở trong cung giả vờ lập tế đàn, tìm kiếm yêu vật khắp nơi, cuối cùng đưa ra kết luận, yêu vật hiện giờ đang ẩn náu ở Thụy Vương phủ.
Tĩnh Hòa Đế lập tức hạ lệnh, cho Ôn Dập đưa Quảng Hư Tử và vài tên thị vệ, lập tức đến Thụy Vương phủ bắt yêu.
Diệp Tử đi theo bên người Quảng Hư Tử, một đoàn người nườm nượp tiến vào Thụy Vương phủ.
Diệp Tử cứ lo lắng cho bệnh tình Cố Yến, chỉ mong Quảng Hư Tử có biện pháp lừa gạt nhanh một chút, đừng ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của người nọ.
Đoàn người vừa tới cửa Thụy Vương phủ, lại bị gia đinh cản lại.
Diệp Tử đỡ Quảng Hư Tử xuống xe ngựa, ngoài cửa Vương phủ, lão quản gia của Thụy Vương phủ cùng với đám thị vệ đứng giữ cửa, nói thẳng: “Thân thể Vương gia đang ôm bệnh nhẹ, xin miễn bất cứ vị khách nào tới thăm, Ôn tướng quân vẫn nên đưa người trở về đi.”
Ôn Dập đã chuẩn bị sớm cho chuyện này, khẽ cười một tiếng: “Ta đương nhiên biết Thụy Vương gia bệnh nặng, chính vì như vậy, cho nên ta mới liều mạng tìm Quảng Hư đạo trưởng từ ngàn dặm xa xôi tới đây, giúp Vương gia chữa bệnh không thấy sao?”
Gã nói, lại nhìn thoáng qua phía Quảng Hư Tử và Diệp Tử đang đứng: “Quảng Hư đạo trưởng đã thi pháp qua, yêu quái làm hại thành Trường An mấy ngày này đang trốn trong Thụy Vương phủ, nếu không trừ bỏ yêu vật này, làm sao trị tận gốc bệnh cũ của Vương gia được?”
Lão quản gia sống chết không chịu nhượng bộ, hai bên giằng co một lát, bỗng nhiên một giọng nói từ phía sau truyền tới: “Lui ra.”
Đám người tách ra, Cố Yến chậm rãi từ bên trong bước tới.
Y ăn mặc chỉnh tề, bước đi vững vàng, biểu tình thanh lãnh hờ hững, ngoài trừ sắc mặt có chút tái nhợt, trông không hề giống một kẻ bệnh nặng không thể rời giường.
Sắc mặt Ôn Dập thay đổi, trong lòng bỗng có dự cảm không lành.
Trước khi đến bọn họ đã biết rõ mấy ngày nay bệnh tình Cố Yến ngày càng nặng thêm, cả ngày chỉ có thể nằm trên giường không dậy nổi, nhưng gã không ngờ người này lại vẫn có thể ra ngoài cửa gặp bọn họ.
Cố Yến rất khó đối phó, nếu không phải kiêng kỵ y, cha con Ôn gia sẽ không phải chọn ngay lúc Cố Yến trọng thương nằm trên giường để đến bắt yêu.
Cố Yến dường như không để Ôn Dập vào mắt, ánh mắt y lần lượt quét qua đám đông bên ngoài Thụy Vương phủ, rơi xuống trên người Diệp Tử, trong mắt lại hiện lên một tia kinh ngạc.
Vẻ lạnh lùng trên gương mặt nháy mắt tan chảy, ý cười ôn nhu và ấm áp gần như tràn ra từ trong mắt y.
Diệp Tử cách đám người nhìn thẳng y một lát, lại lo lắng bị người phát hiện nên nhanh chóng cúi đầu.
Cố Yến cũng thật mau thu hồi ánh mắt.
Ôn Dập không để ý đến sự việc nhỏ này, tiến lên một bước nói: “Vương gia, làm phiền. Vừa rồi Thánh Thượng đã hạ lệnh cho ta đưa Quảng Hư đạo trưởng tới Thụy Vương phủ trừ yêu, hy vọng Vương gia hợp tác.”
Cố Yến nhàn nhạt nói: “Ta cũng không biết Ôn tiểu tướng quân lại có tâm như vậy, sẵn sàng giúp bổn vương bài ưu giải nạn.”
“Vương gia quá lời.” Ôn Dập cười nói, “Phi tộc ta loại, kỳ tâm tất dị*, phàm là yêu ma quỷ quái trên đời đều là loại tà ma tàn ác, đương nhiên phải loại bỏ.”
*Phi tộc ta loại, kỳ tâm tất dị: Không phải cùng giống loài với ta, tất sẽ có lòng khác,.. Khác máu tanh lòng,..
Cố Yến không tiếp lời gã, quay đầu nói với gia đinh: “Lui ra đi, Ôn tiểu tướng quân là cầm thánh chỉ tới, các ngươi muốn kháng chỉ sao?”
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, không còn cách nào khác phải lui về.
Cố Yến vẫu lui gia đinh chặn đường, không khách khí nói: “Chư vị cứ tự nhiên, bổn vương thân thể không khỏe, không thể đi cùng.”
“Từ từ.” Ôn Dập gọi lại y, “Không biết Thụy Vương phi bây giờ có ở trong phủ không?”
Bước chân Cố Yến khựng lại, trầm giọng nói: “Đương nhiên hắn ở đây.”
Ôn Dập hỏi: “Trước giờ Vương phi cùng Vương gia một tấc cũng không rời, sao hôm nay lại không ra đây gặp mặt chúng ta?”
Cố Yến trầm mặc một lát, trả lời: “Đêm qua Vương phi thức trắng chiếu cố ta, hiện tại vừa mới ngủ, sao vậy, các ngươi bắt yêu còn đòi hắn giúp đỡ?”
Không đợi Ôn Dập trả lời, Cố Yến lại nói: “Cho dù ngươi muốn hắn giúp, ta cũng không cho phép.”
Cố Yến quay đầu nhìn gã một cái, lạnh lùng nói: “Vương phi đã nhiều ngày làm việc vất vả, ai trong các ngươi dám quấy rầy hắn nghỉ ngơi, có thể thử xem, xem ta có để các ngươi sống sót mà rời khỏi vương phủ của ta không.”
Cố Yến nói xong, cũng không quay đầu mà đi vào vương phủ.
Ôn Dập đứng thẳng tại chỗ, trong mắt hiện lên một tia hận ý.
Nếu không phải vì vị Thụy Vương phi kia, Cố Yến sẽ không hủy hôn sự với Ôn Chỉ, cũng sẽ không làm nàng biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Từ sau khi Ôn Chỉ xảy ra chuyện, gã vẫn luôn phái người đi theo Diệp Tử. Cố Yến là Thụy thân vương, địa vị tôn quý, muốn ra tay với y thật không dễ dàng, nhưng vị Thụy vương phi xuất thân thấp kém kia thì khác.
Gã phái người theo dõi người nọ, cuối cùng cũng phát hiện ra bí mật của hắn.
Đường đường một vị Thụy Vương phi thế nhưng lại là một con yêu quái, đây là chuyện chấn động đến cỡ nào.
Gã muốn Cố Yến cũng phải nếm thử cảm giác bị mất đi người thân của mình.
Ôn Dập hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, quay đầu nói Quảng Hư Tử: “Việc còn lại giao cho đạo trưởng.”
Quảng Hư Tử ở giữa sân hậu viện lập một tế đàn.
Nói là bắt yêu, Quảng Hư Tử lại không chút vội vàng nóng nảy, tự mình tìm một chiếc ghế rồi nằm xuống trong đình viện, chỉ tay năm ngón bắt Diệp Tử chạy đi bày biện trận pháp cho mình.
Ôn Dập cùng thị vệ gã dẫn theo cũng không nhàn rỗi, bị Quảng Hư Tử bố trí canh gác cửa viện.
Sau giờ ngọ* nắng chiều càng ngày càng nóng rát hơn, thái dương Ôn Dập cùng vài tên thị vệ bị nắng chiếu vào mà đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng lại không dám cử động cửa bước.
*Giờ ngọ: Từ 11h trưa đến 1h chiều
Quảng Hư Tử vẫn còn nằm trong bóng cây hóng mát, nheo mắt nhìn Diệp Tử đang bận rộn bên cạnh, nhẹ giọng kêu: “Đồ nhi ngoan.”
Diệp Tử đáp, đi đến bên người lão: “Sao vậy sư phụ?”
Trên trán hắn phủ một lớp mồ hôi mỏng, gương mặt đỏ bừng, nhìn qua trông rất xinh trai.
Quảng Hư Tử híp đôi mắt lại: “Chuẩn bị sắp xong chưa?”
Diệp Tử nói: “Đã xong, hết thảy đều làm theo chỉ dẫn của ngài.”
Quảng Hư Tử gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
Diệp Tử hỏi: “Không phải ngài muốn bắt yêu sao?”
Quảng Hư Tử cười khẽ: “Bắt yêu cũng phải nhằm lúc thiên thời địa lợi. Tóm lại thời gian chưa đúng lúc, ngươi cứ đi dạo trong Vương phủ trước, đợi đến lúc ta bắt đầu thi pháp sẽ kêu ngươi lại đây.”
Diệp Tử không hiểu vì sao lão bắt hắn phải rời đi, Quảng Hư Tử lại thấp giọng cười nói: “Còn không mau đi? Vị ý trung nhân kia của ngươi có lẽ là đang sốt ruột chờ đó, Thụy Vương phi.”
Diệp Tử ngẩn ra: “Đạo trưởng, ngài……”
Quảng Hư Tử chớp mắt với hắn, nói: “Yên tâm, bọn họ ít nhất phải phơi nắng thêm hai canh giờ nữa, không ai quấy rầy các ngươi.”
Diệp Tử không hiểu ra sao, lại không dám hỏi nhiều, vội vàng cảm tạ Quảng Hư Tử, rời khỏi hậu viện. Quảng Hư Tử nhìn bóng dáng hắn, cười lắc đầu: “Đứa nhỏ này.....”
Lão đứng đó một lúc, lại nhìn về phía mấy người đang bơ phờ đứng canh, giương giọng nói: “Ôn tiểu tướng quân, đừng ngủ, trận pháp này chính là dùng áp lực oai hùng cương mãnh của ngươi để trấn áp. Trấn đủ hai canh giờ, đảm bảo yêu tà kia tuyệt đối không chạy thoát thân nổi.”
Ôn Dập bị mặt trời chiếu thẳng làm đôi mắt không mở ra được, nhưng vừa nghe Quảng Hư Tử nói chuyện này có ích cho việc bắt yêu, lập tức cao giọng: “Đạo trưởng yên tâm, chúng ta nhất định không lười biếng.”
Một nơi khác, Diệp Tử nhanh chóng chạy tới đình viện Cố Yến đang ở. Hắn thò đầu vào nhìn xem, lại phát hiện tỳ nữ gia đinh bên trong đã bỏ chạy từ lâu, toàn bộ đình viện đều trống không một bóng người. Diệp Tử nhìn trái nhìn phải, đi đến cánh cửa nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng.
“Vương gia?”
Hắn vừa dứt lời, cánh cửa mở ra một khe hở, một phen kéo Diệp Tử vào trong.
Diệp Tử chỉ thấy trời đất quay cuồng, khi tỉnh táo lại, hắn đã bị người đè lên ván cửa, hung hăng hôn lên cánh môi.
Nụ hôn quên thuộc mất đi vài phần ôn nhu kiên nhẫn trước đây, Cố Yến hung ác đè chặt người trên cửa, cạy mở bờ môi của hắn, tùy ý chiếm đoạt. Diệp Tử bị hôn đến không thở nổi, dần dần nhận ra có gì đó không đúng.
Người trước mặt này nóng đến đáng sợ.
Diệp Tử duỗi tay đẩy người y ra một chút, thấp giọng nói: “Vương gia, ngươi còn đang phát sốt.....”
Động tác Cố Yến thả lỏng, lại gắt gao ôm hắn vào lòng ngực, trong âm thanh lộ ra một hơi thở ốm yếu: “Chờ ngươi đã lâu, đáng phạt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.