Edit: Ann
Chương 55
Diệp Tử đỡ Cố Yến ngồi xuống cạnh bàn.
Cố Yến sờ sờ mặt hắn, ghét bỏ nói: “Sao lại giả trang thành như vậy, làm ta suýt chút nữa không nhận ra.”
Diệp Tử nghiêng đầu né tránh, lấy chén trà rót cho y một chén nước: “Làm gì có, ngươi rõ ràng liếc mắt một cái liền nhận ra ta. Lúc đầu đạo trưởng còn nói phét với ta, nói thuật dịch dung của lão ngay cả người thân họ hàng cũng nhìn không ra, quả nhiên là gạt người.”
Cố Yến khẽ cười một tiếng, không phản bác, lại hỏi: “Đạo sĩ kia là ai?”
Diệp Tử lắc đầu: “Ta cũng không biết, có lẽ chỉ là một đạo sĩ lang thang chuyên lừa bịp thôi.”
Cố Yến nhấp ngụm nước, cười nói: “Giả danh lừa bịp lại dám lừa cả đương kim Thánh Thượng, lá gan của người nọ nhất định rất lớn.”
Diệp Tử như suy tư gì mà cúi đầu.
Ban đầu hắn không nghĩ nhiều, hiện tại ngẫm lại, trên người Quảng Hư Tử đúng thật có nhiều điểm đáng ngờ. Không nói tới chuyện khác, chỉ riêng khả năng đặc biệt để thao túng người khác đã quá kì lạ, chỉ dựa vào mấy sợi tơ, lão thực sự có thể biểu diễn một màn đặc sắc kia sao?
Nhưng nếu lão có pháp thuật, vì sao không nhận ra chân thân của Diệp Tử?
Hay là, lão có nhìn ra, chỉ là không vạch trần hắn?
Diệp Tử chìm trong suy nghĩ, Cố Yến không quấy rầy hắn, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm gương mặt người nọ.
Khuôn mặt này được thay đổi khá nhiều, lại trang điểm lại bộ dáng tiểu đạo đồng, không hề giống gương mặt thật của Diệp Tử. Chỉ riêng cặp mắt kia, xưa nay luôn trong trẻo sáng ngời, làm y mê muội.
Diệp Tử không để ý tới ánh mắt ngày càng thâm sâu của Cố Yến, còn lẩm bẩm: “Vương gia, ngươi nghĩ vị đạo trưởng kia có phải đạo sĩ thật không? Lão nhìn ra thân phận của ta, còn cố ý để ta chạy đi tìm ngươi, nhưng vì sao lão muốn giúp chúng ta, đạo sĩ không phải chỉ có nhiệm vụ trừ ma diệt yêu sao?”
Cố Yến như không chú ý tới lời nói của hắn, y nghiêng người về phía trước, khẽ hôn lên đôi môi đang không ngừng lải nhải một cái.
Diệp Tử lùi lại trốn, duỗi tay đẩy đẩy bờ vai y: “Vương gia, ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi mà!”
Cố Yến giữ chặt tay hắn, một phen kéo hắn ngồi lên đùi y, tinh tế hôn môi: “Ngươi nói đi, ta đang nghe mà.”
Như này còn nói kiểu gì?
Tư thế này Diệp Tử không thể làm gì, lại lo động tới thương thế Cố Yến, càng không biết né tránh thế nào. Hắn nhanh chóng bị hôn đến loạn ý tình mê, eo mềm nhũn hoàn toàn, ngoan ngoãn nằm trong ngực đối phương, tùy ý bị người ta ăn đậu hũ.
Mấy chiếc cúc trên áo lần lượt bị cởi ra, Cố Yến nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn nà kia, dịu dàng đến mức làm toàn thân Diệp Tử run lên, xin tha nói: “Vương gia, lát nữa ta còn phải đi tiếp mà.....”
Động tác Cố Yến dừng lại, vùi đầu vào hõm cổ Diệp Tử, nhưng cũng không làm tiếp nữa.
Y vẫn còn sốt, hơi thở so với bình thường nóng rực hơn rất nhiều. Diệp Tử nhạy cảm co rúm người, muốn né tránh lại không dám động đậy.
Cố Yến giương mắt nhìn hắn, khẽ cười nói: “Yên tâm, ta không chạm vào ngươi.”
Y vừa nói vừa duỗi tay nhéo má Diệp Tử: “Lớp hóa trang này của ngươi làm ta cảm thấy như đang bắt nạt một đứa nhỏ.”
Lớp trang điểm tiểu đạo đồng của Diệp Tử đáng yêu vô cùng, còn mặc trang phục trăng trắng của đạo sĩ, tóc được búi gọn trên đầu, mềm mại lại phấn nộn. Diệp Tử nhận ra y đang nói gì, hai tai đỏ phừng, vội vàng muốn đứng lên.
“Đừng nhúc nhích.” Cố Yến ở bên tai hắn nhẹ giọng thì thầm.
Có lẽ do vẫn còn sốt, sức lực y không lớn lắm, chỉ nắm hờ eo Diệp Từ, dụi dụi đầu vào hõm cổ hắn: “Ta nói muốn phạt ngươi, không được phản kháng.”
Giọng nói y trầm thấp, khàn đặc làm tai Diệp Tử tê dại, quả nhiên không giãy dụa nữa.
Cố Yến hài lòng hôn lên vành tai của hắn, đôi tay vòng đến trước người, bắt đầu cài lại cúc áo cho hắn.
Diệp Tử lúc này đã không còn chút sức lực nào, chỉ đành vòng tay qua ôm lấy cổ Cố Yến miễn cho bị ngã.
Động tác Cố Yến không nhanh không chậm, mất hơn nửa ngày mới cài được mấy viên cúc áo, cộng thêm tư thế của hai người lúc này, vô duyên vô cớ toát ra chút hương vị ái muội.
Hắn rũ mắt, hàng mi dày cuộn lại, tạo thành bóng nhỏ trên gương mặt hơi nhợt nhạt. Diệp Tử đã bị y mài ra lửa, bây giờ càng không thể chịu nổi, ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn.
Diệp Tử khó chịu cử động một chút, Cố Yến nâng mí mắt, la hắn: “Không cho ngươi lộn xộn.”
Khóe mắt Diệp Tử phiếm hồng, mím môi ủy khuất không dám nói gì.
Lúc Cố Yến giúp hắn cài cúc áo, cũng ngước mắt nhìn dáng vẻ của hắn: “Nhìn ngươi kìa, ai không biết còn tưởng rằng ra khi dễ ngươi.”
Diệp Tử lẩm bẩm: “Vốn dĩ là vậy mà.....”
Tay Cố Yến móc tay chiếc khóa trên cổ áo Diệp Tử, nhưng cũng không vội cài, mà đưa tay vào trong, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve yết hầu Diệp Tử: “Nói lại, là ta khi dễ ngươi sao?”
Diệp Tử không đáp, Cố Yến lại nói: “Chứ không phải ngươi lợi dụng chuyện bắt yêu, trộm mò tới phòng ta sao? Hay là ta bắt ngươi tới?”
Khóe miệng Diệp Tử hơi hé, cũng không biết trả lời thế nào.
Cố Yến vuốt vẻ làn da mẫn cảm, cười khẽ: “Thánh Thượng phái ngươi đến phủ ta bắt yêu, không bắt được yêu, lại còn trà trộn vào phòng bổn vương. Tiểu đạo trưởng, ngươi đang tu đạo gì vậy, bắt yêu còn phải cởi quần áo sao?”
Mặt Diệp Tử bị lửa đốt cháy hừng hực, ngón tay cũng run rẩy: “Không... Không cho nói nữa.”
Cố Yến sợ hắn chịu không nổi, không nói thêm gì, vuốt ve hắn hai cái trấn an, nhanh chóng sửa sang lại quần áo cho hắn.
Tuy vậy vẫn không cho Diệp Tử rời đi.
Cố Yến tựa lưng vào ghế ngồi, ôm Diệp Tử vào lòng nhẹ giọng nói: “A Tử, sáng sớm hôm nay ta tỉnh lại, còn tưởng tối hôm qua mình nằm mơ. Ta còn tưởng rằng.... Ngươi thực sự đi rồi.”
Lòng Diệp Tử đau đớn co rút, vùi đầu vào ngực Cố Yến, thấp giọng nói: “Không phải ta đã để lại thư cho ngươi sao?”
Hôm nay hắn muốn theo Quảng Hư Tử tiến cung, tối hôm qua lại phải vội vã trở về khách điếm.
Không có nhiều thời gian kể lại tình hình, Diệp Tử liền để lại một phong thư cho Cố Yến ở đầu giường, nói cho y hắn đã biết kế hoạch Ôn gia, nói Cố Yến không cần cản trở người Tĩnh Hòa Đế phái tới bắt yêu trong Vương phủ.
Ngày hôm qua Cố Yến bệnh nặng đến vậy, Diệp Tử còn tưởng hôm nay y phải nằm trên giường không dậy nổi. Không ngờ vừa tới của Thụy Vương phủ, đã gặp được người này, còn dễ dàng bị nhận ra.
Nghĩ tới bệnh tình Cố Yến, Diệp Tử lo lắng nói: “Hiện tại ngươi thấy thế nào rồi, còn khó chịu không?”
Diệp Tử đưa tay sờ lên trán Cố Yến, nhiệt độ đã giảm xuống không ít, không còn nóng rực như đêm hôm qua. Hắn thoáng yên tâm chút, nói: “Ta mới chỉ rời đi một ngày, sao ngươi đã bệnh thành vậy rồi, không phải ta đã gọi Bùi đại phu tới xem bệnh cho ngươi rồi sao? Từ từ, không lẽ là....”
Diệp Tử sửng sốt, mới nhận ra được điều gì.
Cố Yến trả lời đúng sự thật: “Là ta bảo Bùi đại phu khai cho mấy đơn thuốc mạnh.”
Diệp Tử ngẩn ra: “Cái gì?”
Cố Yến sờ sờ sống lưng Diệp Tử trấn an, nhẹ nhàng nói: “Đồ ngốc, biết có người ở trong tối tính kế, thậm chí còn có khả năng uy hiếp đến an toàn của ngươi, sao ta có thể yên tâm mà nằm trên giường dưỡng bệnh được.”
“Mấy năm nay cơ thể ta tích độc cũng đáng kể, lần này bị thương không cẩn thận làm tái phát bệnh cũ, nếu muốn trị tận gốc, chỉ sợ phải tốn đến vài tháng. Ta nói Bùi đại phu kê cho một ít thuốc có dược hiệu mạnh, tạm thời ép nó xuống, sốt cao một đêm, có thể đổi được mấy ngày hành động thoải mái.”
Diệp Tử đau lòng đến đỏ cả mắt: “Ngươi lại là vì ta......”
“Không, lần này là ta sai.” Cố Yến nói, “Ta luôn cho rằng, chỉ cần ta đủ kiên nhẫn, chờ đến khi lão Tĩnh Hòa Đế chết, đến khi tân đế đăng cơ, ta có thể cùng ngươi vĩnh viễn ở bên nhau. Nhưng hiện tại nghĩ lại, là do ta quá ngây thơ.”
“Các thế lực trong thành Trường An ngày càng mạnh mẽ trỗi dậy, ta còn không thể tự bảo vệ mình, còn tham lam muốn giữ ngươi bên cạnh, cẩn thận che chở.” Cố Yến thở dài một tiếng, “Là ta muốn quá nhiều......”
“Vương gia……”
“A Tử, ngày hôm qua là ta lừa gạt ngươi.” Cố Yến khẽ hôn lên trán Diệp Tử, dịu giọng nói, “Ta không muốn để ngươi đi, ta không thể chịu nổi một ngày mà không có ngươi, ta..... Đã chịu đủ rồi.”
Cố Yến dừng một chút, lại nói: “Nhưng ngươi yên tâm, về sau sẽ không như vậy nữa.”
Diệp Tử hỏi: “Kế hoạch của ngươi là gì?”
Cố Yến nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Trước khi ngươi đến, trong vương phủ đã tập hợp toàn bộ chiến sĩ của ta. Chỉ cần lão đạo sĩ kia làm gì có hại cho ngươi, ta lập tức giết lão diệt khẩu. Cũng bao gồm..... Tất cả những người hôm nay được phái tới Vương phủ.”
Cố Yến nói: “Ta không cần biết vị cao nhân biết hàng yêu trừ ma kia lợi hại bao nhiêu, một người không đủ thì mười người, mười người không đủ thì trăm người, cho dù bao nhiêu ta cũng đối phó được. Đến lúc lão hoàng đế kia hỏi tới, ta liền nói đạo trưởng cùng Ôn tiểu tướng quân đã đồng quy vu tận với yêu ma.”
Ngữ khí Cố Yến nhàn nhạt, Diệp Tử lại cảm nhận được trong lời nói của y một cỗ máu lạnh tàn nhẫn làm người ta không rét mà run, thật giống như.... Cố Yến trong trí nhớ của hắn.
Mấy canh giờ trước, y đứng trước cửa Thụy Vương phủ nói với Ôn Dập, nếu có người quấy rầy Diệp Tử, y sẽ không cho bất cứ kẻ nào sống sót rời khỏi đây.
Lời này không phải là giả.
Nếu không phải Quảng Hư Tử không biết bắt yêu, chỉ sợ hiện tại Thụy Vương phủ đã chìm trong biển máu.
Diệp Tử không dám nghĩ tiếp, nói sang chuyện khác: “Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?”
Cố Yến cười cười: “Cứ chờ xem vị Quảng Hư đạo trưởng kia sẽ làm gì tiếp theo đã?”
Diệp Tử sợ có bất trắc, không dám ở lâu với Cố Yến, nhanh chóng chạy về hậu viện. Quảng Hư Tử đang nằm dưới bóng râm ngủ gà ngủ gật. Diệp Tử gọi hai tiếng cũng không tỉnh. Hắn nghiêng đầu nhìn bên kia sân, Ôn Dập cùng thị vệ vẫn đứng thẳng như cũ, đứng ngay chỗ nắng chiếu thẳng vào đầu, mồ hôi mồ kê đổ đầm đìa.
Ôn Dập không hổ là từ nhỏ đã ở trong quân doanh chinh chiến khắp nam bắc, đứng suốt hai canh giờ, sắc mặt vẫn như cũ không thay đổi. Trái lại những thị vệ đứng cạnh gã đã sớm ngã trái ngã phải, có người thậm chí còn sắp ngất luôn.
Diệp Tử nhìn không nổi, bưng khay trà lạnh bước tới: “Tướng quân, uống miếng nước nghỉ ngơi một chút đi.”
Ôn Dập nhìn hắn một cái, lắc đầu: “Đa ta tiểu đạo trưởng, nhưng mà ta không cần. Đạo trưởng nói, nếu muốn bắt yêu, phải đứng như vậy, không được lười biếng.”
Diệp Tử bất đấc dĩ mà bĩu môi, thử nói: “Ngài thật sự muốn bắt con yêu quái kia đến vậy sao?”
Ôn dập nói: “Đó là đương nhiên.”
Diệp Tử hỏi: “Vì sao?”
Ôn Dập nghiêm mặt nói: “Muội muội ta bị yêu ma làm hại, phát bệnh điên, ý thức không rõ, ta muốn cứu nàng.” (Ông này được cái thương em:))))
Diệp Tử: “……”
Diệp Tử suy nghĩ một chút, lại nói: “Sao ngài lại biết nàng là bị yêu ma làm hại?”
“Sao ta có thể không biết.” Giọng nói Ôn Dập bỗng tăng cao âm lượng, chợt nhận ra mình thất thố, sắc mặt gã hơi đổi, lại nói: “Lần cuối ta gặp muội ấy vẫn còn ổn, sau khi đến hành cung, nàng rơi xuống nước rồi phát sốt, cuối cùng trực tiếp phát điên, ngay cả thái y cũng không chẩn ra được nguyên nhân, không phải yêu ma làm hại thì còn có thể do thứ gì nữa?”
Diệp Tử có chút đau đầu.
Loại người như Ôn Dập này khó đối phó nhất.
Người này thực ra không phải người xấu, chỉ là gã là dân học võ, thần kinh thô cứng lại cố chấp, điều mà gã đã tin tưởng thì đừng hòng có người thay đổi được, nói lý cùng gã không khác gì đàn gảy tai trâu. Gã từ nhỏ đã theo cha ra sa trường đánh trận, yêu thương nhất chính là muội muội tuổi còn nhỏ.
Ôn Chỉ hiện tại thành ra như vậy, trong lòng người này khó chịu cũng là điều dễ hiểu.
Diệp Tử còn đang suy nghĩ làm sao để khuyên bảo Ôn Dập, phía sau bỗng truyền tới giọng nói Quảng Hư Tử: “Đồ nhi ngoan, mau tới đây.”
Diệp Tử lên tiếng, đặt khay trà xuống, quay đầu đi về phía Quảng Hư Tử.
Quảng Hư Tử duỗi người, cười nói: “Sao rồi, ngươi giải quyết hết hiểu lầm chưa?”
Diệp Tử ngẩn ra, sau đó mới nhớ ra mình cứ mãi lo cho việc trước mắt, hoàn toàn quên mất chuyện kia.
Quảng Hư Tử thấy biểu cảm của hắn, vội la lên: “Ngươi còn chưa giải thích hả? Chuyện lớn gì thế này, sao lại chưa giải thích rõ? Ngươi đi với ta, ta dẫn ngươi đi tìm y nói.”
Quảng Hư Tử một hai đòi mang Diệp Tử đi tìm Cố Yến, Diệp Tử vội vàng giữ chặt lão: “Sư phụ, không phải như ngài nghĩ đâu.....”
Hắn dừng một chút, hạ giọng: “Chúng ta giải quyết chuyện trước mắt đã.”
Quảng Hư Tử hỏi lại: “Trước mắt còn chuyện gì nữa?”
“Bắt yêu đó.”
(Chắc ẻm cũng bất lực lắm:))))
Quảng Hư Tử tựa hồ lúc này mới nhớ tới, thản nhiên xoa xoa tay: “Ồ, chuyện nhỏ, vậy ta để bắt yêu trước?”
Quảng Hư Tử đứng lên, giương giọng nói: “Ôn tiểu tướng quân, lại đây đi, có thể thu lưới rồi.”
Ôn Dập bị phơi nắng nên phản ứng của gã bị trì hoãn không ít, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, dẫn theo hộ vệ đi về phía hai người họ.
Ôn Dập hỏi: “Đạo trưởng định bắt yêu thế nào?”
Quảng Hư Tử vuốt chòm râu, chỉ vào khoảng trống phía sau tế đàn: “Ta bảo đồ nhi bày ra trận pháp bát quái trong viện, với sự giúp đỡ của tướng quân cùng các vị hộ vệ, lực lượng trận pháp đã trải khắp Vương phủ, chỉ cần ta niệm chú khởi động, trận pháp liền tự động đẩy yêu vật vào trung tâm khoảng sân này, từ nay nó phải nằm dưới sự điều khiển của ta.”
Ôn Dập nghe vậy vui mừng khôn siết, vội nói: “Đạo trưởng bắt đầu đi.”
Quảng Hư Tử lên tiếng, lười biếng mà đứng dậy, đi đến trước tế đàn, bốc một nắm gạo rắc vào giữa khoảng đất, trong miệng lẩm bẩm.
Trong đình viện yên tĩnh không một tiếng động, sau một lúc lâu, cây cối rung chuyển vang lên tiếng xào xạc.
Tim Diệp Tử đập thình thịch, mơ hồ có dự cảm không tốt.
Bỗng nhiên, cách đó không xa có tiếng mèo kêu truyền tới, một cục lông màu cam tròn trịa nhảy ra khỏi bụi cây, lao về phía Diệp Tử
Diệp Tử sợ tới mức quên cả chạy trốn, nhất thời đứng ngốc tại chỗ. Nhưng khi con mèo cam vừa chạy tới khoảng đất trống, mặt đất bỗng mọc lên mấy sợi dây thừng, quấn chặt lấy tứ chi mèo mập.
Nó rơi xuống ngay tại trung tâm trận pháp Quảng Hư Tử vừa mới nói.
Diệp Tử: “……”
Ôn Dập: “……”