Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 57:




Edit: An
Chương 57
Cố Yến cùng Quảng Hư Tử nói chuyện trong chốc lát, sắc trời dần tối, Diệp Tử ở bên ngoài nhẹ gõ cửa thúc giục. Cố Yến ngừng lại, đứng dậy nói lời từ biệt với Quảng Hư Tử.
Trước khi đi, Cố Yến cảm tạ Quảng Hư Tử: “Lần này đa tạ đạo trưởng giúp đỡ, tại hạ sẽ ghi nhớ lời khuyên của đạo sĩ.”
Quảng Hư Tử thoải mái xua tay: “Chuyện nhỏ thôi, Vương gia khách khí rồi.
Cố Yến lại hỏi: “Đạo trưởng, ngươi định làm gì với con mèo này?”
Quảng Hư Tử quay đầu lại nhìn con mèo nằm trên bàn: “Ta vừa nói nó là yêu vật mà bắt lại, đương nhiên không thể trả về nhanh như vậy. Thôi vậy, con mèo này để bần đạo chăm sóc mấy ngày, xử lý xong chuyện ở đây rồi sẽ trả lại cho Vương gia, được không?”
Cố Yến lại nói: “Nếu con mèo này có duyên, từ nay về sau cho nó đi theo đạo trưởng cũng tốt.”
Quảng Hư Tử chớp mắt, kinh ngạc nói: “Thật sao?”
Cố Yến chần chừ một chút, vẫn gật gật đầu.
Nuôi nhiều năm, Cố Yến đúng là có cảm tình với mèo mập, nhưng y lại nghĩ nếu đưa nó về phủ, không biết Diệp Tử sẽ sợ đến mức nào, y chỉ có thể miễn cưỡng chia tay nó.
Quảng Hư Tử vui vẻ: “Tình cảm thật tốt, Vương gia yên tâm, bần đạo chắc chắn sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Mèo cam tựa hồ nghe hiểu bọn họ nói, dùng móng vuốt điên cuồng cào cào lồng sắt.
Cố Yến cúi đầu nhìn nó, dịu dàng nói: “Nhị bảo đừng quậy, từ này phải ngoan ngoãn đi theo đạo trưởng, hiểu không?”
Mèo cam meo meo hai tiếng, thấy Cố Yến đã quyết, mới từ bỏ việc phá lồng chui ra, nằm ngoan lại trong lồng. Cố Yến sờ sờ đầu nó, xoay người ra khỏi phòng.
Cố Yến vừa khép cửa lại, Quảng Hư Tử gấp không chờ nổi đưa bàn tay vào lồng sắt, xoa nhẹ bộ lông màu cam, cười tủm tỉm nói: “Kêu cái gì, không nghe hiểu sao, y tặng ngươi cho ta. Về sau ngoan ngoãn đi theo ra, sẽ không để ngươi chịu khổ đâu.”
Mèo cam không còn vẻ mèo cưng trước mặt Cố Yến nữa, dùng một móng vuốt hất bay tay Quảng Hư Tử, còn vỗ vỗ lên lồng sắt.
“Ngươi muốn ta thả ngươi ra?” Quảng Hư Tử chần chờ một chút, dặn dò nó, “Thả ngươi ra cũng được, nhưng không được chạy trốn. Nếu giờ ngươi bỏ chạy, những gì ta làm lúc trưa đều đổ sông để biển hết, hiểu không?”
Lão nói xong, mới đưa tay mở lồng sắt.
Mèo cam duyên dáng bước ra ngoài, bắt đầu cho duỗi tứ chi.
Quảng Hư Tử không để tâm, đôi mắt thòm thèm nhìn tới bộ lông cam cháy mềm mại của nó, bàn tay ngứa ngáy. Lão muỗn duỗi tay sờ mấy cái, mèo cam dường như nhận ra được, quay đầu trừng mắt liếc lão, Quảng Hư Tử chột dạ lui tay.
Quảng Hư Tử bĩu môi, lẩm bẩm một tiếng: “Ta giúp ngươi nhiều như vậy, ngươi không cảm kích thì thôi, còn đối xử với ta như vậy?”
Mèo cam không để ý đến lão, nhảy xuống bàn rồi lại nhảy lên giường, bá đạo nằm thành một cục giữa giường, mới nâng mí mắt liếc nhìn Quảng Hư Tử.
Quảng Hư Tử đi theo nó: “Mèo ngốc, ta cũng không muốn để ngươi phải chịu tội thay, ngươi thấy Diệp tiểu công tử đáng thương không? Hoàng đế kêu ta đi bắt yêu, dù sao cũng phải tìm đỡ một con yêu quái nào để ứng phó với lão, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có ngươi là thích hợp nhất.”
Mèo cam vô cảm meo một tiếng, biểu thị rằng nó đồng ý với cách làm của lão.
Quảng Hư Tử đi qua, nằm xuống bên người mèo mập, không để ý tới hình tượng mà vắt chân lên, nhắm hai mắt oán giận nói: “Ta vừa làm đạo sĩ, lại vừa làm pháp sư trừ yêu, còn phải làm người mẹ hiền đi khuyên nhủ người khác nữa chứ, ngươi thấy ta sống có dễ dàng không......”
Mèo cam khịt mũi hừ nhẹ vài tiếng, nhắm mắt lại không để ý tới lão nữa.
Trong phòng lại yên tĩnh.
Một bên khác, Diệp Tử ở trong phòng xóa đi lớp trang điểm, từ cửa sau rời khỏi khách điếm.
Đèn lồng rực rỡ bắt đầu được thắp sáng, phố huyện Trường An phồn nịnh náo nhiệt nhất là lúc về đêm. Hai người họ lén lút ra ngoài nên không mang theo người hầu nào, trên đường về cũng không dùng kiệu xe. Hai người chậm rãi đi bộ dọc con đường dài, trên đường phố đông đảo người qua lại, không tránh được va chạm với đám đông.
Diệp Tử lo cho vết thương Cố Yến, kéo y ra phía sau, hói: “Vương gia, vết thương ngươi sao rồi, hay ta tìm cho ngươi một chiếc kiệu nhé?”
Cố Yến nói: “Không cần.”
“Nhưng mà....”
Cố Yến không để hắn nói xong, trở tay nắm lấy tay Diệp Tử, túm chặt lòng bàn tay hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi sợ ta xảy ra chuyện, thì cứ nâm chặt một chút.”
Diệp Tử cúi đầu nhìn đôi bàn tay đan vào nhau của hai người, nhẹ gật đầu: “Được.”
Hắn trở về dung mạo vốn có, ngũ quan xinh đẹp được soi dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ mỹ lệ, Cố Yến nhìn hắn thật sâu, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy vui vẻ đến vậy.
Y có tài đức gì, lại có được cơ hội sống lại một đời, có thể cùng người này sánh bước trên con đường.
Dù thân phận Diệp Tử có thế nào, hắn là tiên cũng được, là yêu cũng thế, đối với Cố Yến cũng không có gì khác biệt, y không thèm để ý đến chuyện này.
Tựa như Quảng Hư Tử nói, thần tiên yêu ma trong truyền thuyết đều xa vời với bọn họ, sống lại một đời, đối xử tốt với người trước mắt đã không dễ dàng.
Làm sao y chưa từng nghĩ đến chăm sóc tốt người trước mắt? Bởi vì luôn nghĩ tới, mới có thể sinh ra oán hận, chán ghét, sợ hãi. Một bên y bày mưu tính kế, lên đủ mọi kế hoạch để có thể xóa bỏ đi quá khứ tiếc nuối, thoát đi kết cục đau thương, một bên lại bị hiện thực tàn nhẫn vả mạnh vào mặt, đưa y tới ngục sâu tăm tối hơn.
Nói cho cùng, tất cả chỉ vì sự sợ hãi.
Bởi vì y không thể chịu đựng bản thân mất đi bất cứ thứ gì.
Bước chân Cố Yến dần dần chậm lại, cau mày, trước mắt tối sầm lại, Diệp Tử để ý tới, vội vàng hỏi: “Vương gia, sắc mặt ngươi kém quá, lại đau đầu sao?”
“Không.” Cố Yến lắc lắc đầu, “Chỉ cần uống thuốc của Bùi Qua, nhiều ngày tới chắc sẽ không có vấn đề gì.”
Diệp Tử lại nhíu mày: “Ngươi không thể lúc nào cũng vậy....”
“Chứng bệnh đọng lại trong cơ thể, tích trữ ngày càng nhiều, làm sao mà khỏe lên được.” Diệp Tử ngừng lại, nói tiếp, “Cho dù như thế nào, từ nay về sau ngươi không được uống thứ thuốc kia nữa. Nói Bùi đại phu đổi cho ngươi loại thuốc nào có tác dụng bồi bổ thân thể, thời gian này cẩn thận tu dưỡng. Nếu ngươi phát bệnh như vậy vài lần nữa, ta thực sự.....”
Cố Yến nhẹ nhàng đáp: “Được, nghe ngươi.”
Hai người không nói nữa, đám đông ồn ào náo động, không ai chú ý đến sự tồn tại của bọn họ. Lúc nãy Cố Yến nói để Diệp Tử che chở y, cuối cùng vẫn là y che chở Diệp Tử nhiều hơn. Cố Yến dựa vào thân hình cao lớn, ôm người yêu vào trong lòng, không để bất cứ ai động đến hắn.
Diệp Tử đã lâu không cùng đi dạo với y, không khỏi nổi lòng tham, bước chân bắt đầu thả chậm lại.
Nhưng chậm tới mức nào cũng phải đến nơi, hai người trở về Vương phủ, Cố Yến đến gặp Thái vương phi giải thích chuyện hôm nay, bảo Diệp Tử về phòng chờ mình.
Biết hôm nay Tĩnh Hòa Đế phái người đến phủ bắt yêu, Cố Yến liền tìm cớ đưa Thái vương phi ra ngoài một ngày, miễn cho nàng gây rắc rối.
Cố Yến dỗ ngọt Thái Vương phi, đến khi trở lại phòng, Diệp Tử đang ngồi trên ghế đọc sách. Thấy Cố Yến về, hắn hỏi: “Thái Vương phi nói sao?”
Cố Yến khép cửa lại, cười nói: “Còn nói gì nữa, đương nhiên là oán hận lão Tĩnh Hòa Đế kia, chửi lão bắt mèo của mình đi.”
“Con mèo đó do Thái Vương phi nuôi nhiều năm như vậy, nhất định tình cảm rất nặng.” Diệp Tử lại hỏi: “Hay là chờ mọi việc êm xuôi, chúng ta lại đem Nhị bảo về?”
Cố Yến nói: “Ngươi không sợ nữa?”
Diệp Tử cắn môi, bối rối nhìn y, cuối cùng thành thật nói: “Sợ......”
“Vậy còn nói ta đưa nó về?”
Diệp Tử trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Cũng không thể vì ta sợ mà đuổi nó đi. Nhị bảo sống trong phủ nhiều năm, bây giờ không được trở về nhất định rất đau khổ.”
Cố Yến cong lưng, sờ sờ tóc hắn, dịu dàng nói: “Ngươi vẫn thiện lương như vậy.”
Diệp Tử quay mặt đi: “Chuyện này liên quan gì đến thiện lương chứ.”
Cố Yến cười cười, nói: “Vậy đi, chờ mọi chuyện giải quyết xong, chúng ta lại đi gặp Nhị bảo. Nếu nó đồng ý trở về, chúng ta liền đưa nó về. Nếu nó muốn theo Quảng Hư đạo trưởng, cũng tùy ý nó luôn. Được không?”
Diệp Tử gật gật đầu, yên tâm hơn. Hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Ôn gia bên kia sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy đúng không? Cũng không hiểu sao họ biết được thân phận của ta, hiện tại không bắt được ta, có phải bọn họ sẽ tìm đạo sĩ khác không?”
Cố Yến đồng ý, nói: “Ôn gia đúng là rất phiền, ta đã bàn bạc qua với Quảng Hư đạo trưởng, chuyện này thật ra không khó giải quyết.”
Diệp Tử hỏi: “Giải quyết thế nào?”
Cố Yến nói: “Chuyện này ta không thể trực tiếp ra ta, không tiện.”
Diệp Tử không hiểu ý, lại hỏi: “Vậy để ai ra tay?”
Cố Yến không trả lời, chỉ nói ngày mai Diệp Tử sẽ biết.
Buổi trưa hôm sau, quả nhiên hạ nhân tới bẩm báo Cố Yến, nói có khách tới chơi.
Diệp Tử đi theo Cố Yến vào nhà chính tiếp khách, mới vừa vào cửa, đã nghe một giọng nói quen thuộc gọi hắn.
“Lá con!” Tước nhi không biết nhảy từ đâu ra, bổ nhào vào người Diệp Tử, ôm lấy hắn khít rịt.
Diệp Tử không kịp đề phòng, vội vàng tiếp lấy thiếu niên trước mặt.
Sau khi Tước nhi theo Cố Huyên vào cung, đã từng liên lạc với Diệp Tử, kể lại cho hắn sự việc phát sinh hôm đó. Ngày chim sẻ nhỏ hóa thành người, Diệp Tử lại uống say, việc này đúng là hắn có chút ấn tượng mơ hồ, nhưng bây giờ nhìn thấy hình người của chim sẻ nhỏ, hắn vẫn không kịp phản ứng lại.
Cố Yến nhìn cậu thiếu niên đang ôm chặt Vương phi của mình, mày nhăn lại, đang định động tay động chân, bỗng phía sau Tước nhi xuất hiện một bàn tay, nhấc thiếu niên lên như nhấc con gà nhỏ, để ra phía sau.
Cố Huyên vẻ mặt tự nhiên gật đầu với Cố Yến: “Đường huynh, làm phiền rồi.”
Cố Yến lắc đầu: “Vào nhà trước đi.”
Hai người đến đúng thời gian dùng bữa trưa, Cố Yến lúc sáng đã bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn thêm cho hai người, mọi người ở một gian phòng nhỏ trong sân dùng bữa.
Chim sẻ nhỏ sau khi biến thành người vẫn giữ thói quen ríu ra ríu rít bên miệng, không để ý đến hai người còn lại đang ăn cơm, tự nhiên như ở nhà quấn lấy Diệp Tử nói chuyện: “Lá con, ngươi không biết đâu, ngày hôm qua ta nghe có người tới muốn bắt yêu, ta sợ muốn chết, sợ đạo sĩ kia đến bắt ta lại. Sau đó, ta nghe A Huyên nói bọn họ tới Thụy Vương phủ còn lo lắng hơn nữa, lúc đó ta muốn bay tới ngay lập tức cứu ngươi.”
Cậu bĩu môi, trách cứ nhìn thoáng qua Cố Huyên: “Là do A Huyên, cứ bắt nhốt ta ở trong cung, không cho ta ra ngoài.”
Cố Huyên bĩnh tĩnh ngước mắt lên nói: “Ngươi thì giúp được cái gì? Không sợ bị người khác bắt làm chim sẻ nướng hả?”
Tước nhi rụt rụt cổ, lẩm bẩm một tiếng: “Làm gì nướng ta chứ, ăn ta cũng đâu có ngon.”
Mọi người không nói chuyện nữa, trong bữa cơm, Diệp Tử cố ý vô tình đánh giá Cố Huyên, hiểu được ý Cố Yến nói muốn người khác ra tay ngày hôm qua.
Ôn gia mượn yêu quái làm to chuyện, lo rằng không chỉ Cố Yến và Diệp Tử, mà ngay cả bên Cố Huyên cũng không thể không bị ảnh hưởng. Chim sẻ nhỏ này rất yếu ớt, nếu mời đến pháp sư có đạo hạnh cao cường, sợ là mạng nhỏ cũng không giữ nổi.
Chuyện này ngay từ đầu có liên quan tới Thụy Vương phủ, Cố Yến ra tay là đương nhiên, nhưng Cố Huyên lại bắt đầu nhúng tay vào.
Tam hoàng tử điện hạ chưa bao giờ là một nhân vật đơn giản.
Diệp Tử còn nhớ rõ, trong quá trình Cố Huyến đoạt đích* đã đạp đổ không ít chướng ngại vật, trong đó có cả Ôn gia. Ôn gia nằm bên phe Thái Tử, được Thái Tử và Hoàng Hậu chống lưng cho, Ôn Sơ Hậu lại là lão thần tử, thân tín trong triều nhiều vô kể. Nhưng dù như vậy vẫn bị Cố Huyên bắt được nhược điểm, vặn cho ngã ngựa.
*Ngôi hoàng đế thường được truyền cho đích tử (con của hoàng hậu), nên việc con của một phi tần khác vượt qua đích tử, đoạt được ngôi hoàng đế sẽ được gọi là “đoạt đích”.
Theo trong sách, giai đoạn đầu Cố Huyên vẫn thường lẩn trong bóng tối, âm thầm làm suy yếu thế lực đông đảo của Thái Tử, sau đó ngồi nhìn Thái Tử và Cố Yến chiến đấu tới chết, bản thân làm ngư ông đắc lợi, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Người có tâm tư kín đáo như vậy, giao cho hắn giải quyết chuyện này là hợp lý nhất.
Tước nhi bị Cố Huyên trừng mắt một cái, liền ngoan ngoãn ngậm miệng mà ăn cơm, không nhiều lời nữa. (Gia trưởng vậy chaa)
Mọi người dùng bữa xong, Cố Yến để Diệp Tử dẫn Tước nhi đi dạo trong Vương phủ, còn mình gọi Cố Huyên vào thư phòng để nghị sự.
Diệp Tử sống trong Vương phủ bao lâu, Tước nhi đã ở cùng hắn bấy lâu, cậu đối với Vương phủ không thể quen thuộc hơn, cần đi dạo làm gì nữa. Diệp Tử liền dẫn Tước nhi về đình viện, cho hạ nhân lui xuống.
Tước nhi giờ ăn cơm lúc nãy không dám nhiều lời, hiện tại ở bên cạnh Diệp Tử mới dám hỏi: “Lá con, ngươi làm hòa với Vương gia chưa?”
Diệp Tử sửng sốt một chút, thấp giọng nói: “Đại khái là vậy....”
“Đại khái?”
Diệp Tử rót cho Tước nhi một chén nước, nói: “Ta có một chút suy đoán, nhưng vẫn chưa dám hỏi. Thực ra sau chuyện lần này, ta đã không còn để ý tới nó nữa.
Tước nhi không rõ: “Sao lại không để ý, biệt trang kia của y.....”
Diệp Tử lắc đầu, không giải thíc nhiều.
Mấy ngày nay Cố Yến bệnh nặng mới khỏi, đã lặp tức bận lo việc khác, hắn không muốn nói chuyện kia làm y bị phân tâm, bởi vậy mới không hỏi nhiều. Tuy vậy, Hoài Viễn là ai, hắn đã có suy đoán của riêng mình.
Bởi vì Cố Yến đã nói, trong lòng y không có người khác
Người kia liếc mắt đã nhận ra hắn giữa đám người, tấm chân tình của y có gì đáng để hoài nghi?
Cho nên Diệp Tử nguyện ý chờ, chờ đến khi mọi chuyện ổn thỏa, lúc đó mới để Cố Yến giải thích rõ ràng mọi chuyện cho hắn biết.
Tước nhi nhìn hắn trầm ngâm, không hỏi nhiều mà thần thần bí bí sáp lại bên cạnh Diệp Tử: “Lá con, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”
Diệp Tử nói: “Cái gì?”
Tước nhi gương mắt nhìn Diệp Tử, đôi mắt sáng long lanh lấp lánh, nghiêm túc hỏi: “Ta muốn biết làm sao để biến thành nữ tử á?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.