Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 58:




Edit: Ann
Chương 58
Diệp Tử bị câu hỏi không đầu không đuôi của Tước nhi làm sửng sốt, hỏi: “Vì sao lại muốn biến thành nữ tử?”
Tước nhi ngồi xuống bàn đá trong sân, tỳ cằm, mặt ủ mày ê nói: “Mẫu thân A Huyên nói, chỉ có nữ tử mới có thể làm Hoàng tử phi.”
“Du quý phi?” Diệp Tử hỏi, “Nàng nói gì với ngươi?”
Tước nhi nói: “Nàng không nói ta, mà là nói A Huyên.”
“..... Mấy ngày trước, Du Quý phi tìm rất nhiều nữ tử xinh đẹp tới tẩm cung, nói là để A Huyên tuyển vợ. A Huyên không chịu, tranh cãi với nàng mấy câu, bị ta nghe thấy.”
Diệp Tử lập tức hiểu ra.
Thời trẻ Du Quý phi từng sinh khó một lần, từ đó nàng không còn khả năng có con nữa, bởi vậy Tĩnh Hòa Đế mới đưa Cố Huyên còn nhỏ tuổi cho nàng nuôi nấng. Du Quý phi luôn mang tâm tư muốn trở thành Thái Hậu, từ nhỏ đã dạy dỗ Cố Huyên phải tranh quyền đoạt vị.
Một trữ quân không thể không có phi tần, càng không thể không có con nối dõi.
Tước nhi hẳn nghe được như vậy nên mới có quyết định này.
Diệp Tử thở dài trong lòng. Từ ngày đầu tiên biết chim sẻ nhỏ ở bên Cố Huyên, hắn đã lo lắng sẽ có chuyện như vậy xảy ra, hiện tại quả nhiên như hắn dự đoán. Diệp Tử nghĩ nghĩ, hỏi: “Tước nhi, ngươi thích Tam hoàng tử sao?”
Tước nhi nghiêng đầu nhìn hắn: “Đương nhiên là thích chứ.”
Diệp Tử nói: “Ý của ta là, thích theo kiểu muốn cùng hắn sống đến suốt đời, vĩnh viễn không rời xa sao?”
Tước nhi chớp chớp mắt, nghiêm túc gật gật đầu: “Ưm, ta muốn ở bên A Huyên mãi mãi, giống như tiên sinh và thê tử trong thoại bản vậy.”
Cậu nói tới đây, lại như nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt ảm đạm đi: “Nhưng nam tử có thể làm thê tử của người khác sao....
Diệp Tử nói: “Có thể chứ, nhưng mà.....”
Thời đại bọn họ đang sống không phải một phần của lịch sử, hai nam tử có thể kết hôn, nhưng trước hết cần cưới một nữ tử làm chính thê, sau đó nam tử gả vào cũng chỉ có thể làm thiếp thất.
Cũng vì nguyên nhân này, lúc trước Cố Yến khăng khăng cưới Diệp Tử làm chính thê, mới bị người người phản đối.
Người xưa lấy nối dõi tông đường làm việc hệ trọng, tuy không bài xích nam thê, nhưng cũng không cho phép đoạt tử tuyệt tôn vì một người nam nhân.
Việc một hoàng tử cao quý như Cố Huyên càng không thể cưới một nam nhân làm vợ.
Diệp Tử từ từ mở miệng: “Tước nhi, ngươi muốn gả cho Tam hoàng tử không phải là không thể, nhưng hắn thân là hoàng tử, cả Thánh Thượng cả Du Quý phi đều sẽ không cho phép hắn cưới nam nhân làm chính thê. Nếu hắn nghe lời Du Quý phi, cưới một hoàng tử phi, có lẽ còn có hy vọng cho ngươi làm thiếp bên cạnh.”
“Chuyện này không được đâu.” Tước nhi mở to hai mắt, liên tục lắc đầu, “Nếu như vậy, nàng chính thê kia thật quá đáng thương. Ta không muốn A Huyên làm như vậy.”
Tước nhi thở dài: “Nếu ta có thể biến thành nữ tử thì thật tốt, như vậy A Huyên cũng sẽ không khó xử.”
Diệp Tử sờ sờ tóc cậu, đang muốn khuyên bảo, Tước nhi bỗng ngẩng đầu, sáng mắt nhìn hắn: “Lá con, nếu vậy thì để ta cưới A Huyên là được rồi! Như thế hắn cũng sẽ không bị ép cưới nữ tử khác.”
Diệp Tử nhất thời nghẹn họng, không đợi hắn đáp lời, bỗng có một giọng nói truyền tới: “Ngươi lại nói nhảm gì nữa?”
Tước nhi giật mình đứng lên, chột dạ chạy đến trốn sau lưng Diệp Tử.
Cố Huyên theo Cố Yến đi vào biệt viện, biểu tình rất bất lực.
Tước nhi từ sau lưng Diệp Tử nhô đầu ra, yếu ớt nói: “Ta chưa nói gì hết..... A Huyên, sao các ngươi nói chuyện nhanh vậy..”
Cố Huyên đáp một tiếng, nói: “Đi thôi, đừng quấy rầy đường huynh nữa.”
Tước nhi không vui, chống cự nói: “Ta không đi, ta mới nói có mấy câu với lá con thôi mà.”
Cố Huyên đi đến bên người cậu, nói: “Không phải ngươi luôn muốn đến trà lâu nghe kể chuyện sao? Ta đã đặc biệt cho người đặt chỗ trước, bây giờ không đi sẽ không kịp đâu.”
“Thật hả, chúng ta mau đi đi!” Tước nhi vội kéo tay Cố Huyên đi ra ngoài, quay đầu hô to với Diệp Tử, “Lá con, lần sau ta lại đến thăm ngươi với Vương gia nha, chúng ta đi trước đây.”
Nói xong liền kéo Cố Huyên hấp tấp chạy ra khỏi Vương phủ. Hai người đi rồi, Cố Yến mới đi tới phía Diệp Tử, cười nói: “Chim sẻ nhỏ kia nói với ngươi chuyện gì vậy, muốn cưới Cố Huyên?”
Diệp Tử dở khóc dở cười.
Dám đối xử với Tam hoàng tử như vậy cũng chỉ có chim sẻ nhỏ.
Diệp Tử không nói về chuyện của Tước nhi nữa, đi theo Cố Yến vào phòng: “Tam hoàng tử đồng ý giúp rồi sao?”
Cố Yến nói: “Ừm, ta đã nói rõ với hắn, mấy ngày nay hắn cũng lo cho an nguy của chim sẻ nhỏ kia. Ta đây cung cấp manh mối cho hắn, hắn cầu còn không được.”
Diệp Tử hỏi: “Các ngươi tính làm gì?”
Cố Yến trả lời: “Ta đã nói hết sự tình cho hắn, ta tin rằng không quá mấy ngày hắn sẽ tra được người nào giả thần giả quỷ trong thành Trường An, cũng trình đến trước mặt Tĩnh Hòa Đế. Chỉ cần có chứng cứ những thứ yêu ma quỷ quái đó đầu là tin đồn nhảm nhí, Ôn gia muốn động tay động chân cũng không còn dễ dàng như trước nữa.”
Diệp Tử áy náy nói: “Xin lỗi, là do ta không cẩn thận.’
Cố Yến không để bụng: “Ngươi nghĩ gì vậy, chuyện này có liên quan gì đến ta?”
Diệp Tử nói: “Nếu lần này thân phận của ta không bị người của Ôn gia phát hiện, cũng sẽ không gây ra nhiều phiền toái như vậy.”
Cố Yến lắc lắc đầu: “Không trách ngươi, là ta sơ suất.”
“Lúc ta hủy hôn sự với Thường Ninh không nên buông lỏng nhanh như vậy. Bọn họ ám sát không thành, sau đó còn bức điên Thường Ninh, ta sớm nên đoán trước Ôn gia sẽ không chịu bỏ cuộc như vậy.”
Diệp Tử cả kinh: “Lần ám sát đó cũng là bọn họ làm?”
“Tám chín phần, nhưng ta dám chắc chắn, Ôn Sơ Hậu dính dáng đến chuyện này.” Cố Yến cười nhạo một tiếng, trào phúng nói, “Vị hộ quốc công này trước nay luôn là nhân vật khó giải quyết, còn nhớ tên Bùi Viễn Chí lúc trước tư thông với địch không? Gã chính là thân tín của Ôn Sơ Hậu, ta không tin Ôn Sơ Hậu không liên quan gì tới hành động của gã.”
“...... Ôn Sơ Hậu mấy năm nay làm không ít chuyện ở sau lưng, ta đã báo hết cho Cố Huyên. Có một số chuyện ta không tiện ra tay, đành phải để Tam hoàng giúp đỡ.”
Diệp Tử sửng sốt một chút: “Nhưng ngươi không sợ.....”
Trong trí nhớ của hắn, sau khi Cố Huyên đạp đổ Ôn Sơ Hậu, Thái Tử lại cho rằng mọi việc là do Cố Yến làm, tất cả mũi giáo nhọn đều chĩa vào y.
Thái Tử Cố Thắng vốn là tên ngu dốt, nhưng sau lưng gã còn có Hoàng Hậu. Vị Hoàng Hậu kia tàn nhẫn độc ác, ở phía sau cung cấp không biết bao nhiêu thủ đoạn cho Thái Tử.
Hiện tại Cố Yến chủ động tiết lộ việc của Ôn Sơ Hậu cho Cố Huyên biết, liệu y cũng sẽ đi đến con đường kia ư?
Diệp Tử muốn cảnh báo y, lại không biết mở miệng thế nào, Cố Yến đột nhiên hỏi: “A Tử, có phải ngươi lo lắng sau khi Cố Huyên đá bay Hộ quốc công, sẽ đến lượt ta không?”
Diệp Tử cắn cắn môi, gật đầu.
“Không cần quá lo lắng, lòng ta hiểu rõ.” Cố Yến nói, “Vừa rồi trong thư phòng, ta đã nói rõ ràng với hắn. Hắn muốn tranh quyền cũng được, ta sẽ không can thiệp, thậm chí còn sẽ âm thầm giúp hắn.”
“....Ta chỉ nhờ hắn một điều, nếu một ngày hắn bước lên đế vị, liền cho phép ta rời khỏi Trường An, cùng ngươi sống tiêu dao thanh thản, không cần phải lo đến chuyện tranh đấu hoàng quyền nữa.”
Hốc mắt Diệp Tử bỗng nóng lên: “Vương gia....”
Cố Yến thở dài, bước tới trước kéo người vào lòng: “A Tử của ta, ngươi vẫn cknf nghi ngờ ta sao?”
Diệp Tử lắc đầu: “Ta không có……”
“Có cũng không sao.” Cố Yến ngắt lời hắn, “Lúc trước không bàn bạc với Cố Huyên, ta không yên lòng nổi, hiện tại nếu đã giải quyết xong, cũng nên nói một chút tới chuyện của chúng ta.”
Cố Yến tìm một chiếc xe ngựa, đưa hai người ra ngoài thành.
Lần đầu Diệp Tử tới nơi này là đi bộ tới, đi hết hai canh giờ. Lần này đổi thành ngồi xe, không đến nửa canh giờ đã tới được biệt trang ngoài thành của Cố Yến.
Hai người xuống xe ngựa, hai tên thị vệ trông coi bên ngoài biệt trang vội vàng chạy tới hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến Vương gia, Vương phi.”
Cố Yến nói: “Ta cùng Vương phi đến đây giải sầu, không cần người hầu hạ, ở bên ngoài canh giữ là được.”
“Vâng.”
Lúc này Cố Yến mới kéo Diệp Tử vào trong.
Biệt trang này tuy rằng không có ai ở, nhưng vẫn luôn có người định kỳ tới quét dọn sửa sang lại. Hiện tại đang là cuối xuân, hoa cỏ trong viện đều được cắt tỉa cẩn thận, tươi tốt xanh mướt. Nhưng Diệp Tử không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, toàn bộ hành trình tới đây đều không nói một lời, lòng bàn tay lo lắng đổ đầy mồ hôi.
Diệp Tử không thể hiểu tâm trạng hiện tại của mình làm gì, hắn đại khái đoán được Cố Yến sẽ nói gì đó với hắn, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi. Nếu không phải Cố Yến luôn ôm lấy bờ vai hắn, có lẽ giờ phút này hắn đã sớm bỏ của chạy lấy người.
Cố Yến để ý tới hắn, nghiêng đầu cười nói: “Xa như vậy mà ta vẫn nghe được tiếng tim đập của ngươi.”
Diệp Tử lúng túng nói: “Hay là..... Chúng ta trở về đi.”
Cố Yến nói: “Không muốn nghe ta nói sự thật?”
Diệp Tử cắn môi dưới.
Chuyện này nằm trong lòng hắn đã lâu, đương nhiên muốn biết rõ ràng, nhưng mà.....
Diệp Tử mãi không trả lời, Cố Yến ôm lấy tay hắn nắm thật chặt, không chút nghi ngờ nói: “A Tử, cho dù hôm nay ngươi muốn chạy, ta cũng sẽ không để ngươi đi. Tính tình ngươi thật tốt, nhưng lúc nào cũng giữ tâm sự trong lòng.”
Cố Yến cúi đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Trước kia là như thế, hiện tại cũng như vậy.....”
Nói xong, y cũng mặc kệ Diệp Tử nghĩ gì, dẫn hắn vào căn phòng nhỏ nơi hắn phát hiện ra gian mật thất kia. Cố Yến ở trước mặt Diệp Tử đẩy cửa phòng tối, kéo hắn vào trong, đốt sáng ngọn đèn dầu trong phòng.
Trong phòng vẫn giống như lúc Diệp Tử rời đi, trang giấy rơi trên mặt đất được Diệp Tử gom lại, xếp gọn trên bàn.
Cố Yến đi tới phía trước, ngón tay trượt lên tờ giấy Tuyên Thành: “Lúc tỉnh táo ta rất ít khi đến nơi này. Mấy nay năm, mỗi lần ta đến đây đều trong tình trạng mơ hồ mất trí, đến khi tỉnh dậy lại không muốn đối mặt, vội vàng bỏ chạy.”
Y mở ra một bức họa, vẫy tay với Diệp Tử còn đang đứng ở cửa: “Lại đây đi, đứng ở đó ngẩn người làm gì.”
Diệp Tử đi qua, chăm chú nhìn vào bước họa cuộn tròn trên tay Cố Yến.
Sau một hồi, y nhẹ giọng nói: “Đồ vật ở đây ngươi đã thấy hết rồi sao?”
Diệp Tử lắc đầu: “Ta chưa xem hết.”
Cố Yến khẽ cười một tiếng: “Những chữ này đều viết lúc ta không thanh tỉnh, không có gì đáng xem, nhưng bức họa này ngươi có thể nhìn một chút.”
Y cúi đầu lục lọi cuộn giấy, giơ tay lên, mấy bức họa lần lượt được mở ra trên bàn.
Sau khi sắp xếp một lượt, Diệp Tử mới thấy người trong bức họa kia dường như có sự thay đổi tuổi tác. Từ nhỏ đến lớn, giống như có một người khác, dùng đôi mắt của mình ghi lại cuộc đời của một người khác.
Trái tim Diệp Tử nặng nề nhảy lên một chút, Cố Yến ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía hắn: “Người trong bức họa này là người thân nhất từ nhỏ đến lớn của ta.”
“Không phải ai khác, chính là ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.