*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tên: Vương gia! Tiên thảo của ngài lại chuồn mất rồi!!!!
•Tên khác: 王爷,你家仙草又溜了
•Tác giả: Trì Linh 池翎
•Tình trạng bản gốc: đã hoàn
•Tình trạng edit: đang tiến hành
•Edit: LoveMyself 875 ( L.M875)
•Nguồn: bản raw, hố truyện, Wikidich....
•Edit chưa có sự đồng ý của tác giả.
________________🍀🍀🍀________________
Tiêu Mân và Cố Yến trước đây từng học cùng một chỗ, xưa nay luôn hiểu rõ tính tình của hắn. Thấy trên mặt hắn đã có dấu hiệu tức giận, liền thức thời ngậm miệng.
Trong đại sảnh nhất thời im lặng, Cố Huyên mở miệng hoà giải: "Thủ Du huynh chỉ là nói giỡn với đường huynh thôi, đường huynh không cần để ý"
Có bậc thang để đi xuống, Tiêu Mân lập tức cười nói: "Đúng vậy, Tử Thừa ngươi nóng nảy như vậy làm cái gì, còn không phải chỉ là một hạ nhân thôi sao, chỗ ta có rất nhiều, không thèm tranh đoạt với ngươi đâu"
Cố Yến tự mình uống trà, không đưa ra thái độ gì.
Tiêu Mân lại hỏi: "Này Tử Thừa, tẩu tử tương lai của ta đâu, sao không cho y ra đây gặp chúng ta. Ta và Tam hoàng tử tò mò muốn chết, rốt cuộc là cao nhân phương nào lại có thể câu hồn ngươi đi mất."
Cố Yến nói: "Hiện tại y không có ở trong phủ"
"Không ở trong phủ?" Tiêu Mân suy nghĩ một chút, nói: "Nếu là lúc trước ngươi không được hạ chỉ ban hôn, nên không dám để y ở trong phủ thì cũng hợp lý, nhưng hiện tại thánh chỉ đã ban xuống, đại hôn cũng đều định ngày rồi, tại sao ngươi còn không mau mang người trở về? Ngươi không biết những người ở bên ngoài truyền miệng nhau nói như thế nào đâu"
Cố Yến nói: " Nói như thế nào?"
" Nói Thụy vương phi thực chất là một người vô cùng xấu hoặc xấu vô cùng, hoặc là tiểu quan của câu lan viện, cho nên mới không dám ló mặt ra cho người ta nhìn"
Cố Yến nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, Tiêu Mân lập tức chột dạ nói: " Cái này cũng không phải do ta nói, Tam hoàng tử cũng biết, đúng không Nguyên Hối"
Nguyên Hối là tên tự của Cố Huyên.
Cố Huyên ôn hoà nói: " Đường huynh đừng nóng giận, bất quá cũng chỉ là mấy lời đồn nhảm trên phố mà thôi. Lại nói mấy hôm nữa là sinh thần thái hậu, phụ hoàng sẽ mở yến tiệc chiêu đãi bá quan văn võ, cử hành ăn mừng, trong tiệc mừng thọ chỉ cần Thụy vương phi xuất hiện trước mắt mọi người, lời đồn tự nhiên biến mất."
Cố Yến lên tiếng, không nói cái gì nữa.
Ba người nói chuyện phiếm một hồi, Tiêu Mân muốn mời Cố Yến đi nghe hát khúc hí, lại bị Cố Yến lấy lí do trong phủ còn có chuyện chưa xử lí xong để cự tuyệt.
Cố Yến phái người tiễn bọn họ rời đi, Tiêu Mân bước ra khỏi đại sảnh, cảm khái: " Tổ tông này, tuy nói trước kia tính tình hắn cũng lãnh đạm lạnh lùng, nhưng khi có món gì ngon có chỗ nào chơi vui, rủ hắn đi chưa bao giờ hắn cự tuyệt. Bây giờ thì hay rồi, sau khi thành gia, sợ là không còn cách nào kéo hắn ra ngoài chơi nữa"
Cố Huyên dùng cây quạt xếp trong tay gõ hắn một cái, cười nói: "Thủ Du huynh cũng đừng có mỗi ngày chỉ biết vui chơi thưởng nhạc, nghe nói Dự Vương gia vì chuyện hôn sự của ngươi mà hao tổn không ít tâm tư. Lần này là Yến hoàng huynh thành thân, lần sau chỉ sợ tới lượt ngươi đó"
"Đừng mà, ta thực sự không muốn có người đến quản ta đâu, một chút cũng không muốn.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chim hót rất thanh thúy*, Cố Huyên ngẩng đầu lên nhìn, một con chim sẻ nhỏ đang ngồi xổm trên cành cây, lông chim mềm mại xoả tung, nhìn từ xa giống như là một quả cầu lông nhỏ.
*Tiếng trong trẻo và vang xa.
Con chim sẻ nhỏ này ban đầu vốn dự định là sẽ cùng Diệp Tử trốn ra khỏi phủ, sau đó Diệp Tử lại bị Cố Yến mang đi, nó không dám đi theo, đành phải một mình ngồi đợi trên cành cây, một hồi sau liền ngủ thiếp đi, mãi đến lúc có người nói chuyện mới đánh thức nó dậy.
Nó bất mãn kêu to một tiếng, mơ màng mở hai mắt ra, liền nhìn thấy người nam nhân nọ dưới tàn cây.
Nam nhân kia dáng vẻ văn nhã¹ đường hoàng², giống y như đúc với kiểu miêu tả thư sinh tài mạo song toàn³, ôn nhu thâm tình trong bản thoại.
1.Văn nhã: Đẹp đẽ thanh cao.
2.Đường hoàng:Chỉ dáng điệu thẳng thắn sang trọng, đàng hoàng, oai nghiêm.
3.Tài hoa và dung mạo đều toàn vẹn.
Sao lại có người đẹp như vậy chứ.
Chim sẻ xám nhỏ mở to cặp mắt đen nhỏ như hạt châu nhìn chằm chằm nam nhân kia, nhất thời nó nhìn đến mức ngây người. Lúc không để ý, nó rơi từ trên cành cây cây xuống, vô cùng chính xác mà rơi vào một đôi bàn tay ấm áp.
Chim sẻ xám nhỏ nằm ngửa trong lòng bàn tay của Cố Huyên, vẫn còn giữ nguyên cái bộ dáng si ngốc.
Tiêu Mân cười nhạo một tiếng: "Con chim ngốc này từ đâu ra vậy, màu lông xám xịt, còn rớt từ trên cây xuống nữa chứ, nó không bay được hả?"
Bay được, vẫn bay được!
Chim sẻ xám nhỏ nhảy dựng lên, vỗ vỗ hai cánh, vững vàng đứng trong lòng bàn tay Cố Huyên.
Tiêu Mân ngạc nhiên nói: " Ôi chao, con chim sẻ nhỏ này vậy mà nghe hiểu ta nói chuyện? Cũng có linh tính đó chớ" hắn nói tiếp như là có chút tiếc hận: " Nếu không phải nhìn có hơi xấu chút, ta liền đem nó về nuôi"
Ánh sáng trong đôi mắt chim sẻ nhỏ trở nên ảm đạm.
Nó quả thật lớn lên không được đẹp lắm.
Chim sẻ nhỏ toàn thân màu xám, chỉ có ở đỉnh đầu và phần mõm là có chút lông trắng, so với nhiều đồng loại khác, nó đúng là nhìn rất xấu. Cũng bởi vì nguyên nhân này, nên căn bản không có ai nguyện ý nuôi dưỡng nó.
Mọi người đều thích tiếng hót du dương củ chim sơn ca, thích bộ lông xinh đẹp rực rỡ sắc màu của chim hoàng anh, còn nó chỉ là một con chim sẻ có màu lông xám xịt, hiển nhiên là không ai thích nó.
Cố Huyên duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của chim sẻ xám nhỏ, giọng ôn hoà: "Không, nó rất đáng yêu"
Gã nói xong lời này, duỗi đưa chim sẻ xám nhỏ trở lại trên nhánh cây. Chim sẻ xám nhỏ đứng trên nhánh cây bên ngoài nhìn bóng dáng hắn rời khỏi vương phủ, thật lâu sau cũng không dời ánh mắt.
Người này khen nó đáng yêu.
Đây là lần đầu tiên có người khen nó đáng yêu.
Lên xe ngựa, Cố Huyên giống như vẫn còn suy tư điều gì đó mà nhìn chằm chằm hướng Thuỵ Vương phủ.
Tiêu Mân cười nói: " Nếu ngươi thật sự thích chim chóc kia, sao không mang về cũng nuôi đi? Dù sao ngươi ở trong cung đôi lúc cũng sẽ thấy nhàm chán, có nó còn có thể tiêu khiển"
"Không thể được" Cố Huyên rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: " Vật nhỏ yếu ớt lại vô hại như vậy, sẽ không sống được bao lâu"
- -Tựa như mẫu thân gã khốn khổ chờ đợi cả một đời, lại chết đi trong cô độc.
Mẫu thân của Cố Huyên từng là Giang Nam đệ nhất mỹ nhân vang danh một phương, bị Tĩnh Hoà Đế khi đang nam hạ mang về cung, vinh quang sủng ái nhất thời. Đáng tiếc, tính tình nàng đơn thuần, bị phi tần khác đố kị ghen ghét hãm hại, phạm phải đại tội, làm Tĩnh Hoà đế tức giận, bị biếm* vào lãnh cung.
*Truất, giáng xuống, đổi đi.
Cố Huyên được sinh ra trong lãnh cung. Sau khi gã sinh ra không lâu, bị quý phi ôm đi nuôi dưỡng, mà mẫu thân của gã, cô độc ở lãnh cung không người thăm hỏi rời khỏi thế gian trong đau khổ.
Không tranh, không đoat, thì chỉ có chết.
Đây là điều thứ nhất mà mẫu phi của Cố Huyên giáo huấn cho gã.
Bên kia, trong đại sảnh, ngón tay Cố Yến vưốt ve vành ly, dáng vẻ trầm ngâm suy tư.
Tiêu Mân là người không có tâm tư sâu xa, lần này là thật sự tới thăm hắn, nhưng Cố Huyên thì lại không hề đơn giản như vậy.
Tĩnh Hoà đế gần đây bị bệnh mấy lần, trong kinh thành cũng đã sớm truyền ra mấy lời đồn, nói Tĩnh Hoà Đế sợ là sống không được mấy năm. Mà đương kim Thái tử tư chất ngu dốt, cho dù là mưu trí hay thủ đoạn đều không có cửa với cái vị trí đế vương kia.
Tuy hiện tại không có ai dám ở trước mặt Tĩnh Hoà đế nhắc đến vấn đề này, nhưng trong triều đình hiển nhiên là có không ít người có tâm tư phế truất Thái tử.
Tĩnh Hoà Đế cũng chỉ có ba nhi tử, Thái tử tư chất ngu dốt, Ngũ hoàng tử tuổi còn nhỏ, kím tới kím lui người duy nhất có thể dựa vào, cũng chỉ còn vị Tam hoàng tử này.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Yến liền trầm xuống.
Cố Yến nhất thời không nói gì, Diệp Tử thấy nhàn rỗi quá không có gì làm, nên đi qua thu dọn mấy chung trà Tiêu Mân với Cố Huyên đã dùng qua.
Cố Yến nhíu mày: "Em đừng làm mấy chuyện này"
Diệp Tử sửng sốt.
Không phải Cố Yến mang theo y để làm hạ nhân hay sao?
Không cho làm cái này thì làm cái gì? (editor: make love?)
Cố Yến nhìn bộ dáng giả ngu của y, lửa giận trong lòng liền bùng lên, oán trách nói: "Vừa rồi tên Tiêu Mân kia còn muốn em, tại sao em không chủ động nói muốn đi cùng hắn?"
Diệp Tử thật sự không hiểu nổi tại sao Cố Yến lại nổi giận, ủy ủy khuất khuất thấp giọng nói: "Nhưng mà những lời ta nói lúc nảy cũng đâu có ý gì đâu......"
Giả trang thành hạ nhân trong nhà giả đến nhập tâm.
" Tại sao lại không có ý gì hết, em chính là......."
Cố Yến bỗng nhiên không nói nữa.
Ánh mắt hắn ngưng ở trên người Diệp Tử, trầm mặc một lúc lâu, mày vẫn đang nhíu chặt dần giãn ra.
Tốt lắm, vẫn còn giả bộ.
Vậy thì cứ tiếp tục giả bộ tiếp đi.
"Em nói không sai, là không có ý gì hết. Cho nên chuyện vừa rồi là ta cứu em một mạng" Cố Yến ngước mắt lên, trong đôi mắt lộ ra vài phần thâm ý "Chẳng lẽ em không có ý định làm gì đó để báo đáp ta sao?"
Diệp Tử: "......."
Tại sao cái người này lật mặt còn nhanh hơn lật sách vậy?
Diệp Tử tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải địa vị của người này quá cao, y lại không thể tùy tiện trêu chọc vào hắn, y hận không thể........
Thôi được, y nhịn.
Một điều nhịn chính điều lành, nhịn cho sóng yên biển lặng.
Việc nhỏ không thể nhịn, thì sao có thể làm nên việc lớn.
Y ở đây nhịn hết mười năm, khó khăn lắm mới có cơ hội đào tẩu, thiên hạ rộng lớn ngoài kia vẫn đang chờ y, không thể mất mạng tại đây khi còn quá trẻ như vậy được.
Diệp Tử miễn cưỡng lắm mới rặn ra một nụ cười, vô cùng kiên nhẫn và thận trọng hỏi: " Vương gia muốn ta báo đáp ngài như thế nào?"
Cố Yến đứng lên, hướng về phía y đi qua.
Cố Yến tiến đến một bước, Diệp Tử liền lui về sau một bước, cả hai người tiến người lui, thẳng đến khi lưng Diệp Tử áp lên cánh cửa phía sau.
Diệp Tử đang muốn trốn, thì Cố Yến bỗng nhiên vươn tay ôm y lại đè lên trên ván cửa.
Cố Yến từ trên cao nhìn xuống y, nhẹ giọng nói: "Em nghĩ ta muốn em báo đáp như thế nào?"
Lời này, tư thế này, hơn nữa cái ánh mắt trắng trợn không thèm che dấu của Cố Yến, cho dù Diệp Tử có não tàn trì độn đến mấy cũng phản ứng được.
Đồ khốn!
Tay ăn chơi!
Không biết liêm sĩ!
Đã là người sắp thành hôn, sao hắn có thể, tại sao hắn có thể nói ra những lời như vậy chứ!
Diệp Tử tức tới mức không thốt ra được chữ nào, gương mặt đều đỏ lên.
Nhìn thấy bộ dáng vừa giận vừa thẹn của Diệp Tử, lúc đầu Cố Yến chỉ là muốn chọc ghẹo y một chút, nhưng ngay lúc này trong lòng lại sinh ra vài phần tâm tư khó nói*. Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp như được làm từ ngọc quý, đang định hưởng thụ chút sự báo đáp từ trên người y, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
*Chỗ này ở trong raw là [ 迤邐 ] tui dịch ra là 'quanh co khúc khuỷu' với 'đi theo bên rìa' (?). Thật sự là tui không hiểu quý dị ạ, nên tui làm đại, ai biết chỗ này xin hay cứu tui. Pờ li~~
" Vương gia, quản gia nói--"
Thu Đường đang vội vàng bước vào, lời còn chưa nói xong, nhìn thấy tư thế của cả hai, toàn thân giống như là bị sét đánh cứng ngắc tại chỗ.
Ban ngày ban mặt, này cũng quá kích thích rồi........
Thu Đường nhanh như chớp xoay người lại đưa lưng về phía hai người, nhanh miệng nói: " Quản gia nói đồ vật ngài phân phó đều đã mua xong hết, nhưng có một số thứ cần ngài đích thân đi xem qua. Nô tỳ đã nói xong, hai vị cứ tiếp tục"
Nói xong, liền vắt chân lên cổ mà chạy.
Diệp Tử: "......"
Cố Yến: "......"
_________________🍀🍀🍀_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Thu Đường: ây cha......kích thích ~~~jpg
Diệp Tử: này ngươi hay nghe ta......quên đi không giải thích nữa. Ta tự sa ngã.jpg
Mỗi ngày đều bắt nạt tiểu tiên thảo.get✓
~~~~~~~~~~~~~
Nhắc nhở một chút, trong văn sẽ có CP phụ, đất diễn không quá nhiều, không thích xin mời nhảy qua~
_________________🍀🍀🍀_______________
Chuyện là bộ này của tui bị bê lên gg ròi. Buồn ghê, flop muốn chết.
Ờ mà hôm nay tui đi cân lúa, gặp cái cô kia tính nhẩm siêu phàm luôn, nhìn lại mình thật hổ cmn thẹn (〒﹏〒).
Ủng hộ truyện edit của tui nhé. Cám ơn chư vị quý nhân 💜
Cám ơn đã xem 💜
_________________🍀🍀🍀_______________
Chim sơn ca:
Chim hoàng oanh:
Chim sẻ xám: