"Bích Lạc! Mau..." Lục Oanh chăm chú nhìn vết trà trên khăn lụa... Thật quen mắt. Trong đầu linh quang chợt lóe, rốt cuộc nhớ ra đã thấy ở nơi nào, "Mau lấy hộp gỗ mẫu thân để lại cho ta đến đây!"
"Vâng."
Trên hộp gỗ nhỏ gọn khắc hoa văn phong lan, là loài hoa Sở thị yêu thích nhất khi còn sống. Lục Oanh thật cẩn thận mở tráp, lấy ra một chiếc khăn tay lụa màu trắng, bên trên dính vết máu loang lổ thấy mà ghê người. Năm tháng trôi qua, máu tươi ngày xưa đã sớm sậm khô.
Lục Oanh xuất thần nhìn khăn tay. Đây là tín vật duy nhất mẫu thân lưu lại trước khi lâm chung, dường như là một tấm huyết thư, chẳng qua vết máu này không giống chữ viết mà lại giống loại hoa văn nào đó.
Mở khăn tay ra, Lục Oanh cẩn thận so sánh vết máu bên trên với phù điêu trên lệnh bài...
Cùng một kiểu, thật sự là cùng một kiểu. Hoa văn mẫu thân lưu lại chính là một phần tư triện thể của chữ "Tấn", chỉ là vết máu xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu không cẩn thận quan sát sẽ rất khó nhận ra.
Nhìn hoa văn này, tâm Lục Oanh lại bị dày vò. Mẫu thân chết, không ngờ lại có liên hệ ngàn tơ vạn sợi với Tam Tấn hội trong lời đồn. Hay là... mẫu thân chính là chết dưới tay Tam Tấn hội.
Tam Tấn hội kia rốt cuộc có lai lịch gì. Huống chi mẫu thân Sở thị từ trước đến nay trạch tâm nhân hậu, chưa từng đắc tội ai, sao lại gặp phải họa sát thân? Chuyện Sở thị bị ám sát năm năm trước vẫn luôn là nỗi khúc mắc trong lòng Lục Oanh. Nay bí ẩn này, dường như đang dần dần nổi lên mặt nước.
Đã gần đến giờ tý (11pm-1am), Bích Lạc đang chuẩn bị hầu hạ Lục Oanh rửa mặt, lại phát hiện nàng đã ghé lên mặt bàn ngủ quên, trong tay còn nắm chặt chiếc khăn lụa kia. Mi tâm nàng không chút thả lỏng, vẫn nhíu chặt như trước.
Bích Lạc thở dài một tiếng. Tiểu thư trở nên nặng nề ít nói, không thấy được bóng dáng tiểu thư tùy hứng ở phủ Tướng quân ngày xưa nữa. Mặc dù điều này xem như một loại thành thục, nhưng Bích Lạc lại rất lo lắng. Nàng lo Lục Oanh một mình gánh vác quá nhiều chuyện trong lòng, một ngày nào đó... sẽ không khiêng nổi.
Có lẽ, thật sự nên đi biệt viện giải sầu.
Biệt viện Vương phủ ở ngoại ô phía đông kinh đô, quả thật tĩnh lặng. Biệt viện xây xoay lưng về hướng mặt trời mọc, nhiệt độ mát hơn bên ngoài, trong viện không cảm thấy chút không khí đầu hạ nào. Kinh đô sớm đã qua mùa hoa đào nở rộ, nhưng ở ngoại ô phía đông hoa đào lại tưng bừng đua nở. Gió thổi qua cánh hoa, tựa như trời sắp đổ mưa vậy, cảnh đẹp đến mức khiến người ta động lòng thương tiếc.
Lục Oanh ngồi trong xe ngựa, cúi đầu chìm vào suy tư riêng của mình. Ngoài cửa sổ cánh hoa đào bay bổng, phiêu tán lên búi tóc mà nàng cũng không phát giác. Đến tận lúc phát hiện Cố Thanh Trản ngồi đối diện dường như đang cười nhìn mình, Lục Oanh mới giật mình ngẩng đầu, khó hiểu nhìn nàng.
Cố Thanh Trản đang định phủi đi cánh hoa đào trên búi tóc Lục Oanh, nhưng tay vừa vươn bỗng ngừng lại. Nàng thu lại tươi cười trên mặt, hình như mình và nàng... quá mức thân mật rồi. Kỳ thật ngày ấy, khi vừa thấy Lục Oanh thân khoác áo lông cừu, tay nắm cương ngựa trắng đứng dưới tàng cây Hồng Mai, Cố Thanh Trản đã nhìn ra thân phận nữ tử của nàng. Có nam tử nào lớn lên còn mềm mại đáng yêu hơn nữ tử cơ chứ? Cố Thanh Trản hay lễ Phật, nàng tin tưởng mọi sự đều có số mệnh định sẵn. Vốn tưởng rằng một đời của mình chỉ thường thường như thế này, cho đến khi vô tình gặp Lục Oanh ở chùa Từ Ân, ngày ấy mới là lúc cố sự một đời nàng bắt đầu. Dù về sau vạn kiếp bất phục, cũng sẽ không tiếc.
Lục Oanh thấy nàng không nói lời nào, cười tự giễu, cũng không hỏi gì, trầm mặc như trước.
"Ngày ấy... Ngày ấy vì sao ngươi chắn tên cho ta?" Cố Thanh Trản hơi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thương thế trên vai nàng, nhẹ giọng hỏi, "Nếu có sơ xuất gì..."
"Đại khái... là mệnh trung chú định đi." Lục Oanh cũng không biết giải thích thế nào. Nàng thế mà lại dùng tính mạng đi bảo hộ một nữ tử quen biết chưa đầy một tháng. Nếu có đầy đủ thời gian tự hỏi, liệu nàng vẫn sẽ giống ngày ấy nghĩa vô phản cố* mà che trước người Cố Thanh Trản sao? Nàng không biết, nàng chỉ biết lúc ấy mình quá xúc động. Trước khi suy tính tình cảnh mà đã xử trí theo cảm tính như thế, chính là tối kỵ.
(* Làm việc nghĩa không e ngại chùn bước.)
Nhưng mà, ngoại trừ phụ thân, ca ca và Bích Lạc, nàng gần như đề phòng tất cả những người bên mình. Sống như vậy, thật sự quá mệt mỏi. Ngày ấy trúng tên trong mưa, khi ngã vào lòng Cố Thanh Trản, thật sự rất muốn ôm nàng. Lục Oanh không muốn thừa nhận mặt yếu đuối của mình trước bất kỳ ai, nhưng chỉ với nàng là không thể. Vì sao mình luôn không kiềm lòng được mà đi đến Thanh Nguyệt các? Số lần đi càng nhiều, trong lòng Lục Oanh càng hiểu rõ... Cố Thanh Trản, đại khái là người duy nhất làm nàng muốn thổ lộ tình cảm.
Một câu mệnh trung chú định lạnh nhạt tiêu sái của Lục Oanh, làm cho tâm Cố Thanh Trản bất chợt run lên.
"Tỷ tỷ... Ngươi cười lên cũng rất đẹp." Lục Oanh thấy Cố Thanh Trản trầm mặc, nghĩ nhất định là vụ ám sát hôm ấy khiến nàng bị kinh hách, bèn bắt chước ngữ khí của nàng nói ra, thuận thế dời đề tài.
"Xem ra, về sau phải cười nhiều hơn mới được." Cố Thanh Trản nói, cuối cùng vẫn đưa tay thay Lục Oanh nhẹ phẩy rơi cánh hoa đào trên búi tóc.
"Ừm." Lục Oanh hơi mím môi, bất động thanh sắc mà hưởng thụ sự tri kỷ của nàng. Trong những lần sớm chiều ở chung này, Lục Oanh cũng không biết từ khi nào, mình đã bắt đầu nghĩ đến chuyện không nên nghĩ.
Khó được một ngày trời nắng dịu nhẹ. Lục Oanh nằm trong phủ dưỡng thương hơn mười ngày, mưa dầm liền kéo hơn mười ngày. Nay có thể hô hấp không khí mới mẻ ngoài phủ, dù có nhiều phiền não hơn nàng cũng tạm thời để sau đầu, ít nhất giờ khắc này nàng cảm thấy mình được tự do. Rốt cuộc, có thể mím môi nở nụ cười.
"Ta mang ngươi đi dạo hoa viên, ngắm cảnh đẹp." Cố Thanh Trản tựa như ngày thường, không nhanh không chậm nói.
"Vâng!"
Từ miệng bọn nha hoàn biết được, biệt viện này là Chiêu vương xây riêng cho Vương phi. Quả nhiên, Chiêu vương sủng Vương phi không phải giả. Ngoài phố mọi người đều nói nếu cưới được một thê tử xinh đẹp hiền thục như Chiêu Vương phi, cả đời này không cưới tiểu thiếp cũng không có gì tiếc nuối. Lục Oanh đi theo sau Cố Thanh Trản, nhìn bóng lưng nàng. Dáng người yểu điệu, nét lả lướt không giống nữ tử phàm trần. Lục Oanh thường đọc trong sách cổ chuyện kể về tiên tử không nhuốm cõi trần tục. Hiện giờ tỉ mỉ nghĩ lại, ước chừng là bộ dáng như Cố Thanh Trản, ít nhất nàng cảm thấy như thế. Đừng nói nam tử, ngay cả mình ngày thường cũng nhịn không được muốn ngắm nàng nhiều thêm vài lần.
"Chỗ này là mã trường, Vương gia thường thích nán lại nơi đây."
Nhìn tuấn mã thượng đẳng đứng trong chuồng, Lục Oanh nhất thời hơi ngứa tâm. Từ mấy tháng trước, nàng vì chinh phục một con ngựa hoang mà ngã bị thương, nàng chưa từng cưỡi ngựa lần nào. Nàng sờ bờm một con ngựa trắng, sau đó quay đầu hỏi Cố Thanh Trản, "Tỷ tỷ, ta có thể cưỡi không..."
Lục Oanh còn chưa nói xong, Bích Lạc lại bị dọa sợ, "Nương nương không thể, ngài quên sao? Lần trước..."
"Lần trước chỉ là ngoài ý muốn..." Thấy Cố Thanh Trản không lên tiếng, Lục Oanh xem như nàng đồng ý, đang định cởi mở dây cương.
"Ngươi bị thương còn ép buộc như vậy. Dù y thuật Hàn tiên sinh có tốt hơn, thương thế kia ngươi cũng phải chậm rãi bồi dưỡng." Cố Thanh Trản giữ chặt tay Lục Oanh, kéo nàng sang một bên, nói, "Ngươi đó, ngày thường đánh đàn luyện chữ là đủ rồi. Chờ vết thương tốt hơn một chút hẵng chơi cũng không muộn. Nếu ngươi thích nơi này, chúng ta ở đây thêm mấy tháng là được."
Lục Oanh nghe nàng nói vậy, cười gật đầu. Bích Lạc âm thầm bĩu môi, Vương phi nói một câu còn hiệu quả hơn cả phu nhân. Nhưng thế này cũng tốt, ít nhất lúc tiểu thư ở chung với Vương phi, tâm trạng không tối tăm như vậy.
"Nương nương, nô tỳ dẫn Oanh phi nương nương đi Tây sương dàn xếp trước." Ánh Thu nói.
Cố Thanh Trản nghe vậy, suy tư một lát, mới nói, "Không cần, để Oanh phi ở cùng một chỗ với ta là được."
"Nương nương..." Ánh Thu trợn mắt nhìn Cố Thanh Trản, sau đó mất tự nhiên cười cười, "Thứ cho nô tỳ lắm miệng, như vậy... có phải hơi bất tiện hay không?"
"Sao lại bất tiện?" Cố Thanh Trản nâng bàn tay hơi lạnh của Lục Oanh, mỉm cười, "Nếu ngươi không ngại, vừa lúc tỷ muội chúng ta hai người làm bạn. Biệt viện to như vậy sẽ không đến mức buồn chán ngán ngẩm."
Bị nàng nắm tay như vậy, Lục Oanh bắt đầu căng thẳng, đứng dựa vào nhau quá thân cận, Lục Oanh thậm chí không dám nhìn vào ánh mắt nàng, "Vâng, muội muội không dám để ý, vậy thì ở chỗ tỷ tỷ thôi."
"Mấy ngày nay không luyện đàn, chi bằng để ta khảo bài ngươi." Cố Thanh Trản tiếp tục trêu ghẹo nàng, "Nếu đàn không tốt... sẽ bị phạt."
Một chiếc đàn cổ, hai chén thanh trà, thêm ánh dương ấm người, nếu lúc này thời gian có thể mãi mãi dừng lại, thật là tốt biết bao.
Lục Oanh ngồi ngay ngắn, thật cẩn thận mở cầm phổ hơi ố vàng, tay vân vê khẩy lên làn điệu trong trang sách. Trong đầu bất giác nhớ đến những điều Cố Thanh Trản dốc lòng chỉ điểm, dù hơn mười ngày chưa từng ôn tập, nhưng nàng lại không thấy mới lạ, không đàn sai một nốt nào. Thần kinh căng thẳng dần dần trầm tĩnh lại, thủ pháp càng thêm thuần thục. Tiếng đàn vang lên như nước chảy mây trôi, linh lung dễ nghe, sớm không thấy sự trúc trắc lúc trước. Tay vỗ về cầm, nàng khẽ cắn môi, chậm rãi nâng khóe miệng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Trản, vẻ mặt đắc ý tựa như định tranh công vậy...
Nụ cười này, thật sự cực kỳ giống Sở Ngọc. Sở tiên sinh khi còn sống, cũng thích cười như vậy. Rất nhanh, Cố Thanh Trản thoát khỏi ảo giác này, nàng buông chén trà trong tay, xem bộ dáng Lục Oanh đắc ý như vậy, trên mặt cũng nở nụ cười, cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng.
Thấy Cố Thanh Trản tiếng cười thanh thúy, Lục Oanh ngơ ngẩn. Nàng chưa bao giờ gặp nữ tử nào có thể cười đến xinh đẹp đến vậy. Mới mất tập trung một chút, nhịp điệu ngón tay liền hỗn loạn, khẩy sai một dây đàn, nhạc khúc lấy một âm cao chói tai rồi im bặt làm kết thúc.
"Đàn không tốt, sẽ bị phạt." Cố Thanh Trản lặp lại lời trước đó, rồi nhìn chằm chằm Lục Oanh, muốn xem nàng có phản ứng gì.
Lục Oanh lệnh cho Bích Lạc cất đàn cổ, tự giác nói, "Vậy tỷ tỷ... nghĩ nên trừng phạt như thế nào?"
Cố Thanh Trản nhấp một ngụm trà, nhớ kỹ khẩu vị Lục Oanh, rồi mới xa xăm nói, "Ta tạm thời ghi nhớ, ngày sau lại nói."