Dany: Bài Tình Nhi Nữ - Đồng Lệ cũng hợp nhé các bạn.
*
"Tựa như vừa rồi vậy, ngươi làm rất tốt..." Giọng Cố Thanh Trản tràn ngập dụ hoặc. Nàng xưa nay cường thế, nhưng mỗi lần rúc vào lòng Lục Oanh lại luôn trở nên mềm mại không xương. Thủ đoạn hồ mị này, nàng cũng chưa bao giờ dùng qua... Không biết vì sao, chỉ cần Lục Oanh hôn nàng một chút, nàng đã vội vàng muốn bày ra mặt dụ người kia của mình.
"A Oanh..." Cố Thanh Trản vẫn nắm chặt bàn tay Lục Oanh, lúc này chỉ cần Lục Oanh nói một câu, mặc kệ là gì nàng đều nguyện ý làm. Vừa rồi khi Lục Oanh hôn nàng, nhất định là đã động tình, đã động thứ tình dục giống nàng, "Nhìn vào mắt ta, có muốn hay không?"
Lục Oanh mặt mũi đỏ bừng, nhất là khi Cố Thanh Trản dẫn dắt lòng bàn tay nàng đặt lên nơi tròn trịa mềm mại kia, hơi thở nàng đã trở nên hỗn loạn. Lục Oanh đỡ lấy eo nhỏ của người yêu, nhưng không thuận thế cởi xiêm y nàng, mà dùng chất giọng căng thẳng đến nỗi mang chút khàn khàn nói, "Không phải nên chờ... Không phải nên chờ đêm tân hôn mới..."
"Không..." Cố Thanh Trản lắc đầu, nàng lấy tay vỗ về khuôn mặt Lục Oanh, da thịt trắng noãn dưới sự vuốt ve mập mờ của nàng, càng trở nên hồng thấu. Nàng thầm nghĩ, Lục Oanh vẫn dễ dàng xấu hổ như trước, lúc trước khi Vương phủ cũng là như vậy, chỉ cần thoáng áp sát nàng gần gũi một chút, nàng liền sẽ mặt đỏ tai hồng, thế mà nàng cứ muốn vờ lạnh nhạt tự nhiên. Dáng vẻ này... nhìn thật làm cho người ta muốn "khinh bạc".
Cố Thanh Trản dùng đầu ngón tay không ngừng vuốt ve môi mềm của nàng. Nhẵn nhụi nóng bỏng, bên trên còn lưu lại dấu vết phóng túng vừa rồi của các nàng. Trong giây lát lại hôn lên bờ môi mỏng sưng đỏ của nàng, chỉ lướt qua liền ngừng, Cố Thanh Trản hai mắt đẫm lệ mê ly mà nhìn Lục Oanh đang nằm trên người mình, khi đã động tình mỗi một chữ nói ra đều tựa như đang thở dốc, "...Tối nay...Tối nay ta muốn làm thê tử của ngươi..."
Đêm tân hôn? A Oanh, chúng ta không có đêm tân hôn... Nếu có thể, ta muốn cho ngươi ngay lúc này.
Cố Thanh Trản biết, đây là một lần cuối cùng, lần cuối mình có thể ôm nàng, có thể không kiêng nể gì mà hôn nàng như vậy. Nước mắt không biết từ khi nào lại bắt đầu tuôn trào. Cả đời này Cố Thanh Trản chỉ rơi lệ vì hai người, một là bản thân mình, chín tuổi nàng giết người lần đầu tiên, một là Lục Oanh, nàng đã nhớ không rõ mình từng rơi bao nhiêu nước mắt vì thiếu nữ này.
Khi Cố Thanh Trản khóc, Lục Oanh thật đau lòng, bởi vì luôn cảm thấy mỗi lần nàng đều là vì mình mà khóc. Nhẹ nhàng mà hôn lên khóe mắt nàng, Lục Oanh cười an ủi, "Không chỉ tối nay... Mỗi một ngày, mỗi một đêm ngươi đều là thê tử của ta..."
"A Oanh..." Cố Thanh Trản ôm chặt nàng. Lời nói như vậy, có nghe trăm ngàn lần cũng không ngán.
"A Trản, ngươi thật đẹp..." Ánh mắt Lục Oanh nhanh chóng khóa chặt trên khuôn mặt người yêu, tựa như mãi mãi ngắm không đủ vậy. Cố Thanh Trản đã cởi cung phục xa hoa lãng phí, tháo xuống trang sức hoa lệ, lau đi tầng phấn trên mặt, mi mắt nhu hòa thanh lệ. Lúc này nàng chỉ mặc một thân trung y thuần trắng, xuyên thấu qua tầng sa mỏng này, có thể thấy chiếc yếm tuyết trắng trên người nàng, còn có hai cánh tay mảnh khảnh kia, mỗi đêm đều ôm mình đi vào giấc ngủ.
Đêm đầy tĩnh lặng, tĩnh đến mức các nàng một lòng đi hưởng thụ niềm vui thích khi vành tai và tóc mai chạm nhau. Lục Oanh hiểu ý Cố Thanh Trản, cũng hiểu Cố Thanh Trản ám chỉ điều gì. Nàng ghé vào bờ vai người yêu, vừa hôn vành tai nàng, vừa mềm giọng, "Có thể cưới được A Trản, trên đời này có bao nhiêu người cực kỳ hâm mộ ta..." Nói đến đây, Lục Oanh ngọt ngào nở nụ cười, khóe miệng tràn đầy hạnh phúc...
Lục Oanh đỡ vai Cố Thanh Trản, đè thấp đầu không ngừng hôn vành tai của nàng, còn dùng lưỡi ướt mềm khiêu khích. Lục Oanh phát hiện, chỉ cần mình thân mật nàng như thế này, nàng sẽ thở dốc, thân thể của nàng sẽ phập phồng, nàng sẽ ôm mình càng chặt.
Lúc này Lục Oanh thật hận bản thân không biết nói lời ngon tiếng ngọt cho nàng nghe, chỉ biết lung tung đi hôn nàng, cũng may nàng thích.
Nơi mềm mại trên ngực Lục Oanh đè nặng ngực mình, khiến Cố Thanh Trản thật khó mà chịu nổi. Nhớ đến lần trước giúp nàng lau mình, Cố Thanh Trản đã chú ý đến biến hóa trên thân thể Lục Oanh. Hai năm trước khi cùng nàng tắm, thân hình nàng gầy yếu tựa một bó củi đốt, nay nghiễm nhiên trưởng thành, trở nên tinh xảo đầy đặn.
Càng nghĩ đến thân thể trần trụi của Lục Oanh, thân mình lại càng thêm khô nóng.
Cố Thanh Trản tuy rằng cũng chưa trải qua chuyện này, nhưng những thứ nên hiểu nàng đều đã hiểu. Trước khi gả vào Vương phủ, nàng đã từng nghe qua những bí thuật chuyện phòng the, chỉ không ngờ Trịnh Triệu sáu năm đều không chạm vào nàng. Cố Thanh Trản vốn không ngu ngốc, trên phương diện này không biết "thông minh" hơn Lục Oanh biết bao nhiêu lần.
Cố Thanh Trản đẩy làn tóc phủ trên lưng Lục Oanh ra, đặt từng nụ hôn khẽ lên chiếc cổ trắng nõn của nàng, hơi thở ấm áp không ngừng lướt qua chiếc cổ ấy, thật dụ người, vừa hôn vừa dẫn đường nàng, "A Oanh, nghe lời... cởi xiêm y của ta trước..."
"Ừm..." Nghe nàng nói vậy, Lục Oanh ngừng lại miệng lưỡi đang quấn quanh cùng nàng, cúi đầu muốn thay nàng cởi trung y. Trung y của nàng vốn đã rời rạc một nửa, nhưng Lục Oanh nhất thời nóng vội, làm thế nào cũng không cởi được.
Môi nàng rời khỏi, Cố Thanh Trản cảm thấy một hồi hư không, động tác của Lục Oanh làm cho nàng vừa vội vừa thẹn. Bình thường không thấy ngốc như vậy, sao hôm nay lại ngốc thế chứ.
"Đồ ngốc... Tiếp tục hôn ta..." Cố Thanh Trản luồng tay phải qua làn tóc nàng, nâng gáy nàng tiếp tục môi hôn. Tay trái theo đường cong thân thể nàng đi xuống, kéo ra vạt áo bên hông, đặt lòng bàn tay lên bụng nàng, cách một tầng yếm mỏng manh, hướng lên trên chậm rãi vuốt ve, từng chút từng chút cởi ra xiêm y trên người nàng.
Đêm khuya trời đông giá rét, lúc này trên giường lại là dịu dàng ấm áp, hai người lẫn nhau cảm thụ thân thể nóng cháy, ôm nhau hôn nhau thế nào cũng không thể thỏa mãn.
Cố Thanh Trản kéo yếm của Lục Oanh, rút đi chút trói buộc duy nhất trên thân thể nàng. Lục Oanh thẹn đến mức muốn chui xuống đất, nàng chưa bao giờ để trần trước mặt người khác như vậy, cuống quít cầm lấy cái yếm che lên ngực mình, cả khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ.
"A Oanh lại thẹn thùng..." Cố Thanh Trản đưa tay vòng qua cổ Lục Oanh, mềm nhũn mà hôn nàng, sau đó tự kéo dây buộc sau gáy và bên hông mình. Chiếc yếm từ thân hình mảnh khảnh của nàng trượt xuống, da thịt tuyết trắng cứ vậy mà bại lộ trước mặt Lục Oanh, nàng không chỉ không che lấp, còn chậm rãi tới gần Lục Oanh.
"A Trản..." Trong đầu Lục Oanh không ngừng thoáng hiện một chút hình ảnh, loáng thoáng nhớ lại cảnh hai thân thể tuyết trắng dây dưa trên chiếc giường mềm mại, các nàng cho nhau vuốt ve, dùng thân thể mơn trớn đối phương, đều được vô tận vui thích.
Không khí càng ngày càng dồn dập.
Cố Thanh Trản nắm tay nàng, vòng nó qua chiếc eo trần trụi của mình, không chút khoảng trống mà ôm chặt Lục Oanh. Thật quá ấm áp, tựa như có thể xua tan toàn bộ khí lạnh trời đông, nàng dùng thân mình nhẹ nhàng cọ xát da thịt cũng trần trụi của Lục Oanh, mềm nhẵn tựa như tơ lụa.
Bị nàng dùng thân thể đụng chạm như vậy, Lục Oanh cảm thấy mình sắp hít thở không thông. Nàng muốn A Trản, muốn nghe giọng A Trản... Lục Oanh ngậm môi người yêu, lòng bàn tay qua lại vuốt ve tấm lưng bóng loáng nhẵn nhụi của nàng, hôn càng sâu, vuốt ve càng thêm dùng lực...
Rõ ràng đều là nữ tử, nàng có mình cũng có, vì sao khi nhìn thấy thân thể của nàng liền không kiềm chế nổi như vậy, nhất là khi nàng nằm trên giường rên nhẹ, Lục Oanh cảm thấy mình lại vì nàng mà si cuồng.
Lục Oanh không ngừng dùng môi âu yếm thân thể Cố Thanh Trản. Trên cổ, trên vai nàng tất cả đều lưu lại dấu vết của mình, tựa như muốn chứng minh, A Trản là của nàng, A Trản sẽ chỉ nằm dưới thân một mình nàng mà cười như vậy, khóc như vậy, thở dốc như vậy.
"A Oanh, A Oanh..." Cố Thanh Trản được Lục Oanh vuốt ve, càng thêm không thể tự giữ, một lần lại một lần gọi tên nàng.
"A Trản..." Hình ảnh trong đầu và cảnh tượng hiện thực không ngừng trùng kích Lục Oanh, nàng đã không còn sự phán đoán và lý trí. Nàng mơn trớn bộ ngực trắng noãn của Cố Thanh Trản, tràng cảnh này dường như đã từng biết, Lục Oanh không kiềm được vùi đầu, dịu dàng hôn lên ngực nàng...
"Ưm a..." Khi Lục Oanh ngậm điểm đỏ trên ngực nàng, Cố Thanh Trản cuối cùng nhịn không được cắn môi ẩn nhẫn mà kêu lên. Ngày ấy Lục Oanh cởi bỏ xiêm y nàng, vì nàng hút máu độc, nàng đã không nhớ nổi mình phải phí bao nhiêu công phu, mới mạnh mẽ giữ vững hơi thở của bản thân.
Lục Oanh không ngừng đưa tay vỗ về chơi đùa ngạo đỉnh của nàng, mới làm cho trước ngực nàng không căng đau như vậy. Lúc này Cố Thanh Trản mới phát hiện mình đã coi thường Lục Oanh, nàng khẽ cắn cắn vai Lục Oanh, "A Oanh, lại dùng lực chút..."
Giữa hai chân sớm đã ẩm ướt.
Tay Lục Oanh vuốt xuống, từ vòng eo nàng chạm đến hông mềm, Lục Oanh thay Cố Thanh Trản cởi lớp quần lót mỏng manh kia, tay tiếp tục thăm dò, tìm được bên đùi của nàng, ươn ướt dinh dính...
Lục Oanh đưa tay phủ lên nơi giữa hai chân người yêu, nhẹ nhàng xoa ấn vài lần, thân mình Cố Thanh Trản lập tức ưỡn lên, Lục Oanh cảm thấy lòng bàn tay mình cọ xát ra càng nhiều ấm áp.
"Ư... A..." Lục Oanh vừa động vào nơi đó, Cố Thanh Trản ngay cả khí lực nói chuyện cũng không còn, nhưng nàng thật hưởng thụ cảm giác như vậy.
Lục Oanh tựa gần tựa xa mà hôn môi Cố Thanh Trản, tiếp sau lại đưa môi mút bên tai nàng, bàn tay như trước vẫn nhẹ nhàng vuốt ve giữa hai chân nàng, chưa từng rời đi, "A Trản, làm như vậy sao? Thật nhiều nước..."
"Ngươi... Ngươi học được thứ này từ nơi nào..." Cố Thanh Trản mở mắt ra, vẻ mặt ửng hồng, vốn tưởng rằng Lục Oanh không biết chút gì, hiện giờ thoạt nhìn lại như ngựa quen đường cũ.
Lục Oanh thấy Cố Thanh Trản nằm dưới thân mình nói không nên lời, càng thêm yêu thích, mút khóe môi nàng, đầu ngón tay vẫn bồi hồi nơi cánh rừng giữa hai chân, "Ta hình như từng..."
Vừa nói, đầu ngón tay Lục Oanh vừa hướng khe hẹp kia đưa vào một chút, làm cho Cố Thanh Trản lập tức kẹp chặt hai chân.
"... Hình như từng thấy chuyện này trong sách cổ..." Lục Oanh rất kiên nhẫn mà xoa vuốt cọ nhẹ nơi huyệt động ấm áp, thấy giữa hai chân nàng thả lỏng hơn chút, lại đưa một đoạn đi vào.
Thân dưới Cố Thanh Trản càng thêm căng thẳng, nàng gắt gao ôm lấy lưng Lục Oanh, trán tựa lên vai Lục Oanh, thân mình hơi cong lên, "Ngươi... Ư... Ngươi ưm... nói bậy bạ gì đó... Nào có... Nào có... A... Ưm... sách cổ như vậy..." Xuân cung đồ thì nói xuân cung đồ, cứ thích nói đến đường hoàng như vậy.
"Có mà... Liền giống thế này..." Lục Oanh còn tương đối thành thật, thoáng dùng chút lực, cả ngón tay liền trượt vào, bị huyệt động căng chặt và ấm áp bao bọc, theo nhịp thở của A Trản, gấp gáp chặt lại. Lục Oanh hôn hôn đôi mày hơi nhíu của nàng, "A Trản, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi..."
Lại một trận sóng triều, Cố Thanh Trản gắt gao nắm chặt chăn nệm bên cạnh, thái dương đã đầy mồ hôi mỏng. Thì ra chuyện tình yêu kỳ diệu như thế, nhất là khi cùng người mình yêu nhất, "A Oanh, ta..."
Nhưng nhớ nhung tư vị này thì làm được gì? Đây là lần đầu tiên của nàng, cũng là một lần cuối cùng, ngày mai Lục Oanh sẽ rời đi... Các nàng đời này có lẽ cũng sẽ không gặp lại, nếu gặp lại... cũng chỉ biết cừu hận thâm sâu.
Cố Thanh Trản rơi lệ đầy mặt. Nhân quả báo ứng, trên đời này quả là vẫn có nhân quả báo ứng, tay nàng đã lây dính quá nhiều máu tươi, nên một đời này người nàng yêu nhất đã bị định sẵn sẽ cùng nàng là địch.
"A Trản, có phải rất đau không?" Lục Oanh thấy nàng rơi lệ, không dám lại thêm động tác.
"Không đau...", Cố Thanh Trản hít hít mũi, cố nén đau đớn do xé rách, rưng rưng cười nói, eo hông ưỡn lên, càng đến gần Lục Oanh, "... A Oanh, muốn ta..."
Trên giường trằn trọc hầu hạ, Cố Thanh Trản lần lượt bị đẩy lên đỉnh. Nàng mặc kệ ngày mai, mặc kệ cừu hận, mặc kệ lừa dối, nàng chỉ cần giờ phút này A Oanh ôm nàng, và một đêm mà cả cuộc đời này sẽ không bao giờ quên...
Đêm nay, nàng là thê tử của A Oanh.
Ân ái qua đi, hai người đều vô cùng mệt mỏi, các nàng cả người trần truồng ôm nhau, dựa vào đầu giường. Lục Oanh kéo áo gấm phủ lên thân mình hai người, mới phát giác trên đầu ngón tay còn dính máu xử nữ của Cố Thanh Trản, Lục Oanh nghiêng đầu hôn hôn trán nàng, nói, "Chờ chúng ta rời khỏi nơi này, ta liền cưới ngươi làm vợ... A Trản, ngươi mặc giá y nhất định rất đẹp."
"A Oanh muốn thấy ta mặc giá y sao? A Oanh mặc giá y nhất định là đẹp nhất." Cố Thanh Trản gối đầu lên vai nàng, ngắm nhìn ngón tay thon dài của nàng, đắm chìm trong ảo tưởng đáng cười của bản thân.
Ánh nến một khắc chưa tàn, Cố Thanh Trản một khắc chưa ngủ. Nàng nắm chặt tay Lục Oanh, đặt lên nơi tim mình, nhìn sườn mặt người yêu giờ đang yên giấc, ngây ngốc cả một đêm.
*
Dany: Tại sao thịt lại khó edit như rứa? *crai*
Nếu có lỗi gì các bạn cmt cho mình biết nhé.
Cảm ơn các bạn đã đề nghị nhạc cho mình. Tất cả đều hay hết á:33 Tiếc là mình không dùng được... Bài Cung Dưỡng Ái Tình mình không tìm được ver nữ hát, bài Yêu Ta nghe thấm nhưng toàn mv gái x trai ;; v;; Bài Cố Hương của Song Sênh mình thích lắm, nhưng tiếc là giọng Sênh trẻ quá (và mình muốn để dành bài ấy cho một chương khác hehe).
Rất tiếc cho những bạn muốn thấy Trản nằm sấp, nhưng yên tâm về sau sẽ có (dù không rõ ràng như vầy).
Cảm nghĩ của mình về chương này:
Rau Thơm cho Trản nằm ngửa, trừ việc khẩu vị gì đó, thì đó là một chi tiết thể hiện tâm lý rối bời giữa ham muốn, tình yêu và cảm giác tội lỗi trong Trản. Vì lúc này Trản đang lừa dối Oanh, nên Trản không dám chạm vào Oanh, trừ phi Oanh muốn trước. Chính vì cảm thấy tội lỗi, và vì yêu thương trân trọng Oanh, nên Trản quyến rũ Oanh, muốn Oanh chủ động với mình.
Xuyên suốt thời gian Oanh mất ký ức, có rất nhiều câu hỏi luôn ám ảnh Trản: Liệu Oanh có thực sự yêu Trản, hay chỉ do Trản dối Oanh rằng hai người đã là người yêu. Dù có yêu, thì chắc gì sau khi nhớ lại Oanh sẽ tiếp tục?
Nếu Trản không yêu Oanh chân thành không vụ lợi, thì Trản đã mặc kệ việc Oanh đang mất trí nhớ, mặc kệ việc Oanh có thực sự muốn hay không, mà cứ phá thân Oanh rồi. Nhiều truyện BH mình đọc rất tung hô các loại nhân vật ngạo mạn ích kỷ kiểu đó, tình cảm gì mà lại đặt bản thân lên trên người yêu như thế?
Dù Trản đã làm ra nhiều sai lầm, nhưng hiểu theo góc nhìn của Trản, thì rốt cuộc những hành động ấy luôn đặt Oanh lên đầu. Khi Trản hại gia đình Oanh, Trản chưa biết khái niệm gia đình, không hiểu họ quan trọng với Oanh thế nào. Lúc ấy, cái quan trọng đối với Trản là sống sót, nên Trản buông bỏ tự do của mình, để đổi lấy mạng sống của Oanh. Chỉ có lần nói dối khi Oanh mất ký ức là ích kỷ, nhưng Trản cũng luôn tìm cách để đưa Oanh về với gia đình, để Oanh được hạnh phúc.
Trong chuyện nằm sấp nằm ngửa cũng thế, khi biết Oanh muốn, Trản mới dám đề đến chuyện ấy. Trản lo nghĩ đến cảm nhận của Oanh nhiều đến mức, vì biết Oanh mất ký ức, vì biết mình nói dối Oanh, nên Trản chỉ muốn Oanh chủ động với mình, mà không dám chạm vào Oanh. Yêu thắm thiết đến mức để ý từng ly từng tý cảm nhận của người yêu như thế...
Khụ, thật ra chỉ vụ trên dưới mà xàm ra đống này thì hơi... Có thể đây chỉ là do khẩu vị Rau Thơm nên mới thế, nhưng khi phát hiện ra điều này mình thấy cảm động quá, không chia sẻ không được TvT
Bạn nào đọc hết cái đống này mình xin ôm 1 cái. Rồi see u again ~ (- v -) ~