Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 115: Tìm phò mã




Nhã Tịnh tiến tới hành lễ với phụ hoàng.
- Hài nhi tham kiến phụ Hoàng!
Khánh Vương nhìn nàng, lại nhìn qua Tư Đồ Kha Luân vuốt bộ râu hài lòng nói.
- Ta thấy nữ nhi chơi rất vui cùng Tư Đồ thái tử đây nhỉ? Hôm nào cũng thấy hai người chơi cùng nhau!
Nhã Tịnh tay khẽ run, hình như nàng biết tiếp theo là gì rồi!
- Bẩm Hoàng thượng, thần và Công chúa đã có đôi lần gặp gỡ trước kia. Có thể coi là có quen biết sẵn, lần này hội ngộ, không ngờ tới nàng lại là công chúa!
Nhìn ánh mắt gian tà của phụ thân, Nhã Tịnh thầm mong ông đừng chơi nữa... Nhưng, có vẻ như phụ thân nàng không nghe!
- Vậy, không biết Tư Đồ thái tử đây đã có người trong lòng hay chưa?
Khóe môi nàng giật giật, lén nhìn qua Lang Minh Triết đã thấy hắn siết chặt tay rồi! Không rõ hắn đã nhận ra nàng hay chưa, nhưng với tình cảnh này chậc. Giống như đi đánh ghen nhưng gặp phải ba vợ bênh bồ của con gái vậy! Hẳn hắn cay lắm, nhưng chẳng thể làm được gì! Tuy hơi xấu xa, nhưng trong lòng Nhã Tịnh vui vẻ vạn phần.
Tư Đồ Kha Luân nghe Khánh Vương hỏi vậy, rất vui vẻ cười nói.
- Thần đã có người trong lòng, không giấu gì Khánh vương, chính là Khánh Chi công chúa!
Khánh Vương nhìn qua Lang Minh Triết đang cố không phẫn nộ tới run rẩy nhẹ nói.
- Ta hỏi vậy có chút hơi quá phận, nhưng Tư Đồ thái tử ngọc thụ lâm phong như vậy chắc lục cung sớm đã kín?
Tư Đồ Kha Luân nghe vậy, cúi người thủ lễ nói.
- Không có, Khánh vương hiểu lầm rồi! Bởi thần có khả năng ngoại giao khá tốt, thường đi sứ khắp nơi! Vì vậy mới có cơ duyên gặp Khánh Chi công chúa, cũng bởi vì thế nên tới giờ Tam cung Lục viện vẫn trống.
Khánh vương nghe vậy liền mỉm cười gật đầu, lại quay qua các vương tôn quý tộc khác hỏi.
- Vậy, còn vị nào ở đây chưa lập gia thất?
Vừa nghe liền biết ý định Khánh Vương muốn, không ít Vương tử đưa tay lên. Lang Minh Triết chỉ có thể ngồi nhìn bọn họ, tranh nhau nương tử của mình.
- Hừm, thật ra ý ta vì sao hỏi vậy hẳn các vị đã biết!
Dừng một lúc, Khánh vương mới tiếp tục mở lời.
- Thật ra, ái nữ của ta đã tới tuổi tìm phò mã! Đáng tiếc, trước giờ nàng vẫn luôn chỉ chăm chú rèn luyện bản thân, nên không có ý trung nhân. Lần này, ta muốn tìm một phò mã cho ái nữ. Ta sẽ mở một hội tuyển phò mã, nếu các vị có hứng thú, có thể đăng ký!
Nhã Tịnh đột nhiên cảm giác như bản thân có cơ hội làm giàu! Bản quy tắc sẽ do chính mẫu thân nàng đề bạt! Còn đăng ký, nàng sẽ ôm chân phụ thân mong người cho nàng tham gia vụ này! Bọn họ đều là Vương tôn, quý tộc hẳn sẽ không thiếu tiền đâu nhỉ?
Chờ sau khi tan việc, mọi người rời đi hết, Nhã Tịnh bắt đầu âm mưu.
- Phụ Vương!
Khánh Vương nhìn nàng nở nụ cười tươi đi tới lại gần mình, ông nở nụ cười tương tự.
- Không cần nói, lần này đã có chỗ cho con rồi! Vô cùng thích hợp, cũng là chỗ con yêu thích nhất!
Nhã Tịnh nghe xong, hai mắt sáng rực ngoan ngoãn rời đi.
Sau khi đi ra ngoài, Nhã Tịnh liền thấy Lang Minh Triết và Tư Đồ Kha Luân đang lườm nhau cháy mắt.
Khi cảm thấy không ổn, nàng liền tính vắt chân lên cổ chạy. Lại không ngờ tới, từ khi nàng bước chân ra khỏi đã bị Lang Minh Triết và Tư Đồ Kha Luân bắt gặp.
- Khánh Chi! Ta chờ muội mãi, chúng ta có hẹn tối nay cùng nhau uống rượu đối thơ mà! Cũng đã khá muộn rồi, mau tới đây!
Nhã Tịnh nở nụ cười không hề mất mặt, lại gần với Tư Đồ Kha Luân.
- Tư Đồ huynh, nếu vậy chúng ta mau đi thôi! Lang Vương, nghe danh người đã lâu. Hân hạnh cho tiểu nữ được gặp người!
Lang Minh Triết nhìn nàng, hắn nở nụ cười.
- Nếu Công chúa đã yêu thích ta như vậy, ta hôm nay sẽ cùng người trò chuyện!
Nhã Tịnh thầm "ha" một tiếng trong lòng, nàng nói yêu thích hắn khi nào vậy?
- Thật ngại quá, hôm nay thần đã có hẹn với Tư Đồ huynh rồi! Hẹn hai người, vậy nên đành mời Lang Vương hôm khác!
Lang Minh Triết nghe vậy, hắn vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc kia nói.
- Vậy chúng ta cũng không thể chỉ nói không như thế! Khánh Chi công chúa, phiền người cùng ta hẹn rõ thời gian và địa điểm!
Nhã Tịnh biết, nếu không cho hắn một cái hẹn hắn sẽ không buông tha.
- Vậy, hẹn người vào cuối tuần này, giờ Ngọ!
- Được!
Nói rồi Lang Minh Triết lập tức rời đi, Tư Đồ tiến tới nhìn hắn.
- Muội sẽ ổn chứ?
Nhìn Tư Đồ nàng khẽ cười, ổn hay không bây giờ còn quan trọng sao?
- Đã không còn quan tâm nữa! Chúng ta cũng đi thôi!
Đêm hôm đó, đêm trăng rất sáng. Nhưng cũng rất lạnh, đốt một đống lửa, nàng cũng Tư Đồ Kha Luân dưới trăng hai người cùng nhau nâng bầu rượu uống.
- Vẫn là rượu hoa đào của muội ngon nhất!
Nhã Tịnh nghe xong khẽ cười, có lẽ là do nàng uống quen nên cũng thấy bình thường hoặc do Tư Đồ đang muốn làm nàng vui.
- Huynh quá lời rồi!
- Nhưng, ngày đó nàng đã chọn rời đi, sao giờ nàng lại dùng thân phận này xuất hiện trước hắn? Lúc trước nàng lo lắng thân phận mình sẽ ảnh hưởng tới hắn hay sao?
Nhã Tịnh thầm nghĩ, thật ra đó cũng chính là một trong những vấn đề khiến nàng lo ngại khi bước tới gần Lang Minh Triết. Bởi lẽ, bước tới Vương vị, hắn đã được sự giúp đỡ của không ít triều thần, nếu như hắn mãi đối đầu với họ cũng không phải chuyện tốt!
- Đó chỉ là một phần thôi!
- Vậy thì tại sao? Ngày đó gặp nàng trên chiến trường, ta thấy nàng không giống một người như bây giờ, lo sợ được mất! Ngày đó, mỗi khi nàng chiến đấu chính là chấp nhận cá cược cả mạng sống!
Lại dốc thứ chất lỏng cay đắng vào cổ họng, nàng nhìn qua Tư Đồ.
- Huynh biết không, ta từng nghĩ sẽ không bao giờ phải lòng một kẻ như Lang Vương, ta đã thấy mộ của năm trăm vị mỹ nữ sau núi! Ta thầm nghĩ, sau này có lẽ ta sẽ là vị năm trăm lẻ một ở đó! Nhưng hắn không làm như vậy, cưng chiều ta trong thầm lặng! Để ta tự suy diễn bản thân trở thành người quan trọng nhất của hắn, hắn không yêu cầu ta giúp đỡ, nhưng ta muốn đổi lấy tự do nơi hắn liền tự động giúp đỡ. Từ đó, tình cứ vậy càng sâu, nghĩa cứ vậy thêm nặng! Từ đầu chí cuối, hắn chưa từng đòi hỏi! Điều hắn đòi hỏi duy nhất, có lẽ là muốn ta cùng ở trong cung điện kia! Hắn muốn cho ta thấy, hắn nắm trong tay cả thế giới, cả ta! Muốn ta ngoan ngoãn như khi đó, khi mà ta còn dưới chướng hắn! Lúc đó, ta vì mẫu thân, vì Tam huynh, vì hài nhi, chấp nhận ở lại! Nhưng mẫu thân đi rồi, hài nhi cũng bị hắn hại! Ta chợt tỉnh ngộ! Hắn chỉ yêu hắn mà thôi! Nên, nếu không còn gì để lưu luyến, hà cớ làm bản thân tổn thương? Vậy nên ta lần này xuất hiện, muốn nói rằng! Ta đã không còn là nữ nhân đó nữa!
Tư Đồ Kha Luân nhìn nàng, dưới ánh trăng nàng kể có biết bao thản nhiên.
- Nàng chưa quên hắn được, trong lòng nàng còn hắn!
Không phải câu hỏi, là câu khẳng định!
- Vậy thì sao chứ? Ta không cho phép bản thân yêu một kẻ tổn thương ta, càng không cho phép bản thân ngu ngốc như trước! Ta chỉ muốn một nam nhân thuộc về ta, hoàn toàn thuộc về ta mà thôi!
- Ta có thể, có thể làm nam nhân duy nhất của nàng!
Nhã Tịnh nghe xong, liếc nhìn qua Tư Đồ Kha Luân. Nàng không trả lời, gió lạnh thổi qua, chẳng còn tiếng ếch nhái của mùa hè chỉ còn sự lạnh lẽo của mùa đông.
- Nhưng huynh không thể để lại Tư Đồ đế quốc!
Nàng hiểu, tuy nhìn hắn tự do, nhưng chân vẫn luôn bị xiềng xích vô hình giữ lại. Sống trên thế giới này, ai có thể đạt được tự do hoàn toàn chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.