Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 118: Võ công




Đám nam nhân kia, từng kẻ một nhìn qua nhau. Cuối cùng, một tên mập vác đao lên đài. Nhìn qua nàng, hắn hếch mặt vênh váo nói.
- Ta là hoàng tử Bắc quốc, Bắc Lâm, hôm nay xin được chỉ giáo.
Nhìn hắn kiêu ngạo như vậy, Nhã Tịnh khẽ nhếch môi cười.
- Hân hạnh hôm nay được giao đấu cùng người, ta là công chúa Khánh quốc. Khánh Chi, mong người chỉ giáo!
Sau khi chào sân xong, tiếng kẻng vang lên. Nhã Tịnh thấy hắn từng bước chạy về phía mình vững chãi, nếu mà là nàng của nhiều năm trước sớm đã bỏ chạy. Nhưng Nhã Tịnh của bây giờ thì không! Năm năm, nàng mỗi ngày đều dậy sớm luyện tập, mỗi ngày đều bê đá, luyện kiếm, luyện khinh công. Tăng cường bản thân, sao có thể như năm năm trước.
Nhẹ nhàng vác đại trùy xông pha tiến lên, dù máu chảy đầu rơi nàng cũng quyết chiến tới hơi thở cuối cùng.
"Choang" tiếng vũ khí va chạm vào nhau, tên Bắc Lâm kia cứ ngỡ hắn có thế mạnh hơn nàng, dùng sức ép xuống. Nhưng, Nhã Tịnh nào có thể chịu thua! Lợi dụng sức của hắn dồn càng lớn, nàng hạ thế để hắn trượt theo sức lực, cùng lúc đó mạnh mẽ đạp vào người hắn lui ra xa. Nhân lúc hắn chưa kịp làm gì, nàng lại lao lên. Nhưng tên đó tuy mập mạp được cái khá nhanh nhẹn, nhanh chóng đỡ được đòn tiếp theo của nàng. Trong hoàng cung, ai cũng được học võ thuật. Nhưng, võ thuật của Hoàng cung còn cứng nhắc hơn bên ngoài nhiều! Dựa vào sức mạnh của hắn, nàng nhanh chóng lấy nhu thắng cương. Khiến Bắc Lâm hao tổn sức lực, lại chẳng thể làm nàng bị thương. Cuối cùng, Nhã Tịnh cũng đã chán chơi trò mèo vờn chuột, một đòn quyết định! Nàng mạnh mẽ hạ một đòn tất sát, khiến Bắc Lâm hoàn toàn ngã gục.
Nhìn hắn yếu ớt nằm gục dưới sàn đấu, Nhã Tịnh nhẹ nhàng cúi người thủ lễ.
- Đa tạ hoàng tử đã nhường!
Người dưới khán đài thấy, bọn họ đều nghĩ nàng chỉ biết dùng mưu mẹo. Hẳn ngày nàng biểu diễn chính là toàn bộ những gì nàng học được, lời bàn tán rơi vào tai nàng, Nhã Tịnh nào bận tâm. Sống trên đời, nàng chỉ muốn giống tre kia cũng được. Sống ở nơi khô cằn, vẫn có thể sinh sôi nảy nở. Chỉ cần một lần nở hoa liền chết, không có gì vướng bận.
Nắm chắc trùy trên tay, Nhã Tịnh nhìn người khênh Bắc Lâm đi, lại nhìn qua một lượt bên dưới. Trọng tài đứng lên báo.
- Trận đầu, Khánh Chi công chúa thắng, mời vị tiếp theo!
Một tên nghe vậy liền tiến lên đài, nhìn nàng nơi đó cầm trùy dù người khác có nói gì nàng cũng vẫn thẳng lưng như vậy. Nhớ lại lúc đó, không biết thực lực có chênh nhau nhiều hay không, nữ nhân kia cũng không chơi ám khí. Hắn nhìn trúng nữ nhân này rồi!
Một dáng đạo mạo đi lên, Nhã Tịnh nhìn qua. Tên này là một kẻ, bên ngoài đạo mạo bên trong nham hiểm. Không phải nàng nhìn mặt đoán người, tuy hắn ra vẻ đạo mạo nhưng bên hông vẫn lòi ra một phần khăn tay. Từ hoa văn và loại vải có thể hiểu đó từ thanh lâu. Đuôi mắt lộ ra sự gian xảo, ngay cả nụ cười cũng thiếu đứng đắn. Dáng người đi, từng bước đều không giống quân tử. Nhã Tịnh siết chặt trùy, tên này vừa nhìn nàng có xúc động muốn đấm rồi! Tuy tên mập kia ngạo mạn, nhưng tính hắn hào sảng còn hơn tên này nhiều.
- Ta là hoàng tử Kỵ quốc! Kỵ Phiêu, mong công chúa chỉ giáo. Nghe danh đã lâu, chúng ta không đánh không quen biết. Hôm nay, nếu may mắn thắng người, chúng ta có duyên phu thê. Nếu có lỡ thua tài nữ như công chúa đây, tại hạ vẫn mong có thể làm bằng hữu cùng người!
Ở nơi này ra điều kiện như vậy, sao nàng có thể không hiểu hắn có ý đồ gì?
- Kỵ Phiêu hoàng tử, hôm nay nếu có thể thắng người òa vinh hạnh của ta, việc làm bằng hữu cũng cần có hảo cảm. Chúng ta sau này hãy bàn, bây giờ chúng ta cần phân thắng bại trước!
Tên kia nghe vậy nhếch môi cười, nhìn qua nàng.
- Vậy, đành cùng người giao lưu đôi chút rồi!
Với những kẻ như này, Nhã Tịnh chẳng thèm nương tay. Quả nhiên, võ công của hắn cũng giống tính cách con người hắn. Nham hiểm, thâm độc! Hắn dùng một đoản đao, chiêu nào chiêu đấy đều như xà luồn lách. Chọn đâm sát chiêu, hoàn toàn là ý muốn lấy mạng. Nhã Tịnh lại sử dụng dùng cương khắc nhu, có lùi có tiến khiến những sát chiêu của hắn rơi vào thế hụt, thậm chí còn phản công khiến hắn lui bước. Trước những đòn như vũ bão của nàng, không lâu sau, tên Kỵ Phiêu kia đã đo ván.
Sau lần này, ai nấy cũng có cách nhìn khác về nàng. Thì ra nữ nhân kia chẳng phải tệ hại như họ đã nghĩ, lại một tên khác lên.
- Khánh Chi công chúa, ta là Hoàng tử Yên quốc, Yên Tử. Hôm nay nhìn người đấu trong lòng ta tràn ngập hâm mộ, thật mong có thể cùng người giao hữu! Mong Khánh Chi công chúa đừng chê cười chút võ thuật vặt vãnh của ta!
Nhã Tịnh nhìn qua, quần áo chỉnh tề, lời lẽ chừng mực. Nhưng, hắn là một kẻ thâm sâu khó lường, trên người hắn nhìn qua vô hại nhưng lại có mùi máu tươi nồng đậm. Là mùi sát ý, Nhã Tịnh nhìn lên hắn, môi đỏ câu nụ cười.
- Bắt đầu!
Tiếng trọng tài lại vang lên, kẻ này rút kinh nghiệm từ hai kẻ trước, lực độ và sự luồn lách vừa phải nhưng. Nhã Tịnh chiêu nào chiêu nấy dứt khoát, hắn dùng hai thanh song đao cứ vậy tiến lên chém liên tục vào nàng. Nhã Tịnh chẳng lui bước trước đòn tấn công tựa vũ bão kia, chỉ thấy kẻ tới đao nào, nàng đỡ đao đấy. Khi hai vũ khí đọ lực, lần này chính hắn tự lui ra. Nhã Tịnh đoán biết được cũng nhanh chóng lui lại, chỉ thấy hai ám khí phóng về phía nàng. Nhã Tịnh nhanh chóng né được. Tư Đồ Kha Luân thấy vậy, hai tay siết chặt quạt nhìn theo từng động tác của nàng. May mắn, trùy của nàng lớn, chặn được ám khí đó.
Nhã Tịnh nghiêng đầu, có vẻ như phải ra đòn tất sát rồi, tên này còn hèn hơn tên lúc nãy!
- Chậc, là Yên hoàng tử tự chọn cái kết đấy nhé, đừng trách ta!_
Tên đó còn chưa kịp hiểu chuyện gì, nàng đã xông lên. Những đòn đánh mạnh và hiểm cùng những loại võ công hắn chưa thấy bao giờ, chẳng lâu sau tên Yên Tử kia đã nằm bất động tại chỗ. Vì ở đây có nhiều người, nàng ngại ngùng không thể đạp thêm hắn vài cái.
Cuối cùng sau đó, từng tên từng tên lên một. Vốn cứ nghĩ thể lực nàng sẽ bị hao mòn, nhưng không ngờ tới nàng càng đánh càng hăng, đôi khi lại giống như chẳng bận tâm điều gì mà liều cả mạng. Cuối cùng sau khi diện kiến được sức mạnh của nàng, ai nấy cũng e sợ. Tư Đồ Kha Luân lúc này mới bước lên.
- Chúng ta vốn đã quen biết từ sớm, chẳng cần giới thiệu nữa. Hôm nay chúng ta, cứ vậy mà tới đi!
Lần này chẳng cần tới trọng tài nữa, hắn vừa nói xong như vậy hai người đã lao vào nhau.
Bên kia, Như Ý đang bị nhốt trong một nhà kho, mái tóc bạc lâu không nhuộm trắng và bị hắt nước khiến cho lộ rõ ra nửa trắng nửa đen. Cả thân đều bị chằng chịt vết thương, Lang Minh Triết bước tới, nhìn bộ dáng nàng ta càng ngày càng gai mắt. Vốn hắn có thể thông báo hoàng hậu này chỉ là giả, nhưng có vẻ Khánh vương không muốn hắn xử lý chuyện này trên đất của Khánh quốc đã phái một sứ giả tới nói chuyện. Nếu Khánh Vương đã nói như vậy, Lang Minh Triết chẳng thể không vuốt mặt nể mũi.
- Hoàng thượng, người đấu đài lần này là Hoàng hậu. Người đã thắng nhiều trận liên tiếp rồi, nhưng mà người tiếp theo đấu với hoàng hậu chính là Tư Đồ hoàng tử!
Lang Minh Triết nghe vậy, tay lau kiếm khẽ dừng lại. Hắn mới xử lý xong vài việc, đang tính tới buổi tuyển phu của nàng không nghĩ tới lại nghe được điều này. Gấp tới nỗi còn chẳng kịp cho kiếm vào vỏ, Lang Minh Triết cứ vậy cầm cả kiếm phi đi mặc cho A Vệ nhắc nhở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.