Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 122: Nàng




Dạ Nguyệt Tu Kiệt bỗng chốc chẳng còn dám nhảy xuống nữa, thấy nàng ngoan ngoãn gọi mẫu thân đó hẳn là hoàng hậu Khánh quốc. Hắn vẫn chưa chuẩn bị tốt để gặp người, chỉ thấy nàng bị mẫu thân kéo tai lôi về. Dạ Nguyệt Tu Kiệt chỉ có thể lặng lẽ theo sau.
Quỳ trước phụ mẫu, Nhã Tịnh nở nụ cười.
- Không phải con đã hoàn thành rất tốt những gì người giao hay sao?
Nhìn xuống đứa con gái, mẫu thân nàng nhẹ nói.
- Vậy nói xem, con còn bao nhiêu mối quan hệ đây? Con sao lại dám chọc vận đào hoa, ta kêu con giữ mình như nào?
Nhã Tịnh nghe xong liền biết mẹ mình tức giận chuyện gì, chỉ có thể nhẹ giọng nói.
- Mẫu thân người hiểu lầm rồi, không như người nghĩ đâu! Con và tên Lang Minh Triết kia là hợp tác vì công việc, cùng Tư Đồ huynh là quen biết trên chiến trường còn Dạ Nguyệt Tu Kiệt là huynh đệ giang hồ thôi!
Không nghe lọt tai lời bao biện kia, mẫu thân đại nhân nhốt nàng ở từ đường một đêm tự kiểm điểm sai lầm. Nhã Tịnh có oan chẳng thể nói, quỳ hết một đêm lạnh. Sớm hôm sau, A Hoa đành tới cứu nàng ra.
- Tiểu thư, ta đã nghe. Lang vương đáng lẽ muốn xin ở lại trị thương xong về, nhưng giữa đường đổi hướng chuẩn bị quay về Lang quốc rồi!
Nhã Tịnh thầm tính toán, chắc cũng tới lúc nơi đó có nổi loạn rồi! Đám dư đảng của Tam hoàng tử lúc trước tuy đã được dẹp yên, nhưng không chỉ có hắn. Năm năm rồi, nếu thu thập được đủ quân binh, hắn cũng sẽ sớm phải trải qua nội biến.
Nhã Tịnh chẳng quan tâm lắm, đem bạc đi trả cho Phan lão bá cùng những người dân hôm qua nàng nhận đồ. Phía sau, Dạ Nguyệt Tu Kiệt vẫn theo đuôi.
- Dạ Nguyệt công tử, tiểu thư nhà ta bây giờ đã có phò mã, nam nhân như người đi theo e không tiện!
Nghe A Hia nói, Dạ Nguyệt Tu Kiệt chẳng buồn để tâm.
- Ta bây giờ là hộ vệ riêng của công chúa, ta đi theo bảo vệ người cũng là chuyện thường tình!
Hai bên lườm nhau, Nhã Tịnh chẳng mấy quan tâm. Nàng đang đánh cờ cùng các lão kìa, đây mới là thứ nàng bận tâm!
- A Hoa, khi nào tiểu bảo tới nơi?
- Nếu không bị vướng chuyện gì, Tiểu Bảo ngày kia sẽ tới đây. Tiện, Diễm An và Ý Hiên đã sắp xếp xong việc cũng sẽ tới đây!
- Được, vậy muội chuẩn bị cho họ phòng đi! Không cần để ý tới Dạ Nguyệt huynh nữa, khi ngày đó tới huynh ấy sẽ tự rời đi thôi!
Sau khi chơi xong, Nhã Tịnh đứng lên túi bạc đã khá đầy nàng mỉm cười nói.
- Các vị bá bá, đừng rủ con chơi nữa mà. Con hơi nặng túi rồi, mọi người cứ chơi đi nha!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn nàng, lại nhìn qua A Hoa nhẹ hỏi.
- Đây là buổi sáng bình thường của công chúa sao?
A Hoa như đã quen, nở nụ cười.
- Cứ từ từ, chưa xong đâu!
Nhã Tịnh lượn qua nhà Phúc thẩm, cùng các thẩm ngồi ngoài cửa nhà buôn chuyện từ xóm đông tới xóm tây, từ khu nam tới khu bắc! Tới trưa bị Hoàng hậu triệu về mắng vì không học nghi lễ trong cung! Chiều thi đấu với binh lính trên bàn cờ bạc, lại thu thêm túi bạc rồi lên đấu đài solo! Chiều tối bị mẫu hậu phạt chép nữ tắc, sau lại bị bắt học đàn một canh giờ. Sau khi học xong, nàng lại trốn tại một nơi nướng thịt ăn uống cùng nô tì và thái giám buôn chuyện bên ngoài.
Hôm sau, nàng lại bị nhốt tại hoàng cung. Dạ Nguyệt Tu Kiệt đang đi bên đường liền bị giữ lại, chỉ thấy một tên tiểu nhị cười cười đem hai vò rượu bước tới.
- Vị công tử, hẳn người muốn vào cung? Hôm nay không thấy công chúa ra ngoài, có lẽ người lại bị phạt rồi! Phiền công tử giúp ta đem vào cho công chúa nhé, đa tạ người!
Chỉ thấy tiểu nhị nhét hai vò rượu vào tay hắn xong lại chạy đi vẫy khách, nhìn vò rượu trên tay Dạ Nguyệt Tu Kiệt chậm rãi nở nụ cười.
Nhã Tịnh đứng trên tường thành, nhìn đoàn xe rời đi. Nàng lại nhìn xuống cung tên được bắn tới, bên trên chỉ vỏn vẹn hai chữ "Chờ ta" nàng có chút buồn cười. Chờ hắn? Nàng lấy danh phận gì chờ hắn đây? Hắn, lại càng không có quyền kêu nàng chờ! Đem tờ giấy thả vào hư không, tờ giấy nhanh chóng được cuốn đi. Nhìn Tư Đồ Kha Luân đang tới gần nàng mỉm cười.
- Khi nào huynh trở về?
Hắn bước tới, khoác cho nàng trường bào ấm áp rồi nhẹ nói.
- Ta tuần sau sẽ trở về.
- Ân, về hôn ước của chúng ta...
Không để nàng nói xong, Tư Đồ Kha Luân đã vội chặn lời.
- Ta hiểu, nàng chỉ muốn ở lại Khánh quốc, cũng hiểu tình hình các quốc bây giờ. Nhưng, ta vẫn hi vọng chuyện này kéo dài lâu một chút.
Nhìn hắn vẫn luôn mỉm cười ôn nhu như vậy, Nhã Tịnh bỗng chốc cảm thấy có lỗi.
- Xin lỗi huynh.
- Nàng không cần xin lỗi ta, là ta tự nguyện diễn một màn kịch này với nàng. Rượu ta đã ủ ấm, muội có thể từ từ uống. Ta nghe nói hôm nay Hoàng hậu sẽ đóng cửa tụng kinh!
Nhã Tịnh nghe xong liền gật đầu, sau đó nhẹ nắm lấy vạt áo Tư Đồ Kha Luân nói.
- Vậy chúng ta uống chung!
Rượu ấm vào mùa đông, đúng là làm con người ta thoải mái. Nhã Tịnh không nói, Tư Đồ Kha Luân cũng không nói. Cả hai lẳng lặng, cùng nhau ngồi bên hồ thưởng rượu đánh cờ thời gian cứ ngỡ trôi thật lâu. Cho tới khi Dạ Nguyệt Tu Kiệt lại đem rượu tới, hắn nhìn nàng cùng tên kia đẹp đôi như vậy đáy mắt ganh tị cùng bất lực cũng chẳng thể làm gì hơn.
Phía bên kia, nhóm Diễm An cũng đã tới được biên giới Khánh quốc, sớm hơn một ngày so với dự đoán! Có lẽ do tiểu bảo trong lòng thầm mong mẫu thân nữa. Đi cả ngày không mệt, thậm chí càng gần tới nơi nhóc con ấy lại càng hứng trí hơn.
- Ta nghe nói, Đại đương gia bây giờ đã trở thành Công chúa rồi. Giờ người gọi chúng ta tới, chắc không phải muốn cho giải tán Vô tình sơn trang đấy chứ?
Diễm An tay hẩy hẩy củ khoai nóng trong bếp than, nhìn Ý Hiên đang mải mê chỉnh sửa lớp mặt nạ.
- Đó là công sức của muội ấy, muội ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ con đường làm đạo tặc đâu!
- Huynh nói xem, nhân gian có câu "bần cùng sinh đạo tặc!" huynh có thấy nữ nhân nào không hề bần cùng mà cũng suốt ngày một chí muốn trở thành đạo tặc như tiểu thư không?
Ý Hiên nghe vậy, đầu khẽ lắc biểu trưng cho sự bất lực. Nhớ tới ngày đó khi nghe nàng kể lại việc bản thân ngã vực, thì ra sống chết không buông y phục là vì trong y phục có ngân phiếu nàng vá lên. Không sai, chính vì vậy dù người ngoài nhìn qua là nàng tay trắng ngã vực nhưng thật ra khối ngân phiếu kia đủ để người bình thường sống tới cuối đời rồi! Nhưng nàng nào nghe, một hai đòi trở thành đạo tặc mới chịu.
- Nếu người có thể bình thường như bao cô nương khác, bây giờ chúng ta cũng chẳng được như vậy!
Vô tình sơn trang, tuy bề ngoài là đạo tặc. Nhưng chỉ khi nào có tin báo mới xuống núi đi cướp. Bình thường sẽ trở về làm nông, xây dựng cuộc sống bình thường. Giúp đỡ những lão lớn tuổi, nuôi dạy cô nhi! Nhưng, họ đều làm âm thầm nên chẳng ai hay biết. Mọi người đều vô cùng biết ơn nàng, vì vậy Vô tình sơn trang mới càng ngày càng phát triển mạnh mẽ.
- Hai người nói xem, mẫu thân con sẽ không ủ mưu gì chứ? Bỗng dưng lôi cả con tới, tuy con rất muốn được gặp mẫu thân nhưng con cũng ngửi thấy mùi âm mưu!
- Thôi nào tiểu Bảo, không nên nghi ngờ mẫu thân con như vậy! Con phải tin vào mẫu thân của mình chứ?
Tiểu Bảo nghe xong, trong lòng đã an ổn không ít. Nhưng nghĩ tới mẫu thân, từng trận nghi hoặc lại vang lên.
Bên kia, A Vệ quỳ xuống trước Lang Minh Triết báo cáo lại tình hình. Lang Minh Triết vuốt ve thanh đao, ánh mắt dần trở nên băng lãnh. Không lâu sau, một đoạn cung tên được bay tới. Bên ngoài bỗng chốc hỗn loạn.
- Người đâu, có thích khách! Mau bảo vệ Hoàng Thượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.