Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 128: Thu lưới




Trần đại nhân nhìn qua nữ nhân kia, cả người y phục bị xé rách tả tơi. Thân thể có vết cắn, chưa nói tới trên mặt đều là nước mắt quỳ xuống van xin. Trần Huyền Chi nhìn qua Lãnh Lạc kia cả người hoảng hốt.
- Đây là có chuyện gì?
Lãnh Lạc chẳng để bản thân kịp thu hồi vẻ mặt kinh ngạc kia chỉ có thể nói.
- Người đâu, mau đem tiện tì này lui đi! Trần Đại nhân đang ở đây mệt mỏi nghỉ ngơi, đâu ra đám chó mèo này tới làm phiền!
Nói rồi hắn vội quay qua Trần Huyền Chi, hai tay chắp đằng trước cười tới vô cùng xấu xí. Đám người của hắn như hiểu ý tiến lên một tay giữ lấy tay cô nương kia, một tay bịp miệng nàng ấy.
- Đại nhân, ả có lẽ đã bị điên! Đại nhân không cần quá để ý, tiểu nhân sẽ xử lí việc này!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt mở quạt ra, ánh mắt lấp lánh ý cười.
- Lãnh đại nhân, phòng vệ phủ ngài cũng thật kém. Đêm khuya như vậy mà còn có nữ nhân như vậy xen vào! Nhìn vết cắn trên da thịt nàng, là mới đây. Trên miệng máu còn chưa khô, chậc! Còn là chạy từ bên trong đó ra, thật có ý vị!
Nghe lời này của Tu Kiệt, Lãnh Lạc chỉ hận không thể nhét giẻ vào miệng hắn. May mắn, nữ nhân kia từ đầu tới cuối đều cúi mặt nên chẳng mấy ai rõ được khuân mặt thật kia.
- Mau thả tay khỏi miệng nàng, ta muốn nghe nàng nói gì!
Nghe lệnh Trần Huyền Chi, đám binh lính kia mặc kệ Lãnh Lạc trừng mắt liền buông tay, nữ nhân kia thấy vậy vội vùng khỏi tay hai tên lính quỳ xuống chân của Trần đại nhân.
- Bẩm đại nhân, Lãnh đại nhân cậy chức cậy quyền hại nhà tiểu nữ không chốn dung thân. Thấy tiểu nữ có chút nhan sắc liền, liền có ý hãm hại tiểu nữ!
- Điêu dân! Sao ngươi dám bôi nhọ quan lại triều đình!
- Được rồi! Hôm nay ta có chút mệt, đem nữ nhân kia theo ta! Còn lại về chỗ nghỉ ngơi! Ngay sáng mai, ta sẽ mở một buổi tra xét!
Trần Huyền Chi hai mắt đều mỏi mệt, cả đêm đi đường khiến hắn muốn nghỉ ngơi. Công chúa cũng thật biết chơi, không chọn sáng, không chọn chiều. Đúng đêm tối gây náo loạn như vậy...
- Đại nhân, xin người hãy nghe tiểu nhân nói!
Lần này Lãnh Lạc sợ hãi rồi, nhìn qua Dạ Nguyệt Tu Kiệt vội quỳ xuống nói.
- Tu Kiệt huynh đệ, huynh nghe ta nói.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt phất áo, hắn nở nụ cười gằn.
- Đại nhân, thân làm chuyện gì lại khiến người sợ hãi như vậy? Cây ngay không sợ chết đứng, huynh đừng gọi ta như vậy. Cũng đừng quỳ, đệ không dám nhận đại lễ như vậy đâu!
Nói dứt lời, hắn nhìn qua Trần Huyền Chi gật đầu, hai người đạt thành nhận thức.
- Được rồi, không cần tụ tập nữa! Đem người đi theo ta! Sáng mai, chúng ta lên công đường sớm! Lúc đó, Lãnh đại nhân có gì muốn nói, chúng ta nói sau!
Nói rồi ai nấy đều rời đi, Lãnh Lạc thật sự sợ hãi rồi!
Sau khi chờ người của kinh thành đều đi, hắn tập hợp người cho ra kế sách.
Cả đêm qua đi, sáng hôm sau, trước khi lên công đường Lãnh Lạc vội đem hai thùng bạc vào phòng riêng của Trần đại nhân.
- Đại nhân!
Trần Huyền Chi nhìn tên trước mắt, hắn nhẹ nói.
- Lãnh đại nhân tìm ta có chuyện gì?
- Trần đại nhân đi đường mệt nhọc, tiểu quan chỉ có chút lễ mọn tặng đại nhân. Chuyện đêm qua tất cả chỉ là hiểu lầm, xin người hãy cho thần một tuần để thần điều tra.
Nghe Lãnh Lạc nói, Trần Huyền Chi có chút buồn cười.
- Lãnh đại nhân đây là đang mua chuộc ta?
Nhìn bạc phát sáng, quả nhiên tên chó má đó ăn được không ít.
- Đây là quà, chút tấm lòng tiểu nhân tặng người. Sao có thể là mua chuộc người, chưa kể tới! Trần Đại nhân một thân anh khí, khí chất phi phàm, một vị quan tốt vạn dân yêu. Tiểu nhân còn biết, đại nhân liệu sự như thần, yêu dân như con quang minh chính trực. Như vậy, tiểu nhân sao dám mua chuộc người!
Khen mượt thật, bao nhiêu câu không câu nào trùng câu nào! Dạ Nguyệt Tu Kiệt sau tấm mành nghe, hắn thầm nhớ tới Nhã Tịnh. Lúc trước cũng từng khen hắn như vậy, thật hoài niệm.
- Được rồi, trước tiên cứ lên công đường đã. Dù sao ta cũng không thể thất tín trước mặt thuộc hạ!
Lãnh Lạc nghe xong liền trong lòng nở hoa, vậy hắn là lần này hắn được cứu rồi!
- Dạ! Đa tạ đại nhân.
Nhìn hắn rời đi, Dạ Nguyệt Tu Kiệt mới bước ra, nhìn Trần Huyền Chi mỉm cười.
Công đường mới sớm đã mở, thu hút không ít người qua đường hóng hớt. Thật ra, là mới sớm họ đều đã được truyền tai nhau nghe việc này rồi. Còn ai truyền tin, không cần nói chúng ta âu cũng đều hiểu rõ. Người bị khởi kiện lần này lại là quan huyện của họ, Lãnh đại nhân. Các phu nhân ai nấy đã chuẩn bị sẵn cà chua thối, đương nhiên sẽ chẳng có trứng đâu. Họ nghĩ, thức ăn ngon như trứng, đem ném hắn quá hời rồi! Chỉ có cà chua thối cùng rau dập mà thôi, Nhã Tịnh phía trên nhìn xuống dòng người náo nhiệt khẽ cười. Thật là tên đó được lòng dân ghê! Mà thôi, cũng sắp tới giờ nàng lên sân rồi!
Công đường mở ra, nữ nhân kia vẫn giữ nguyên bộ dáng của đêm qua quỳ úp mặt xuống đất. Giọng đã khàn, hai mắt đều sưng húp.
- Nữ nhân phía dưới, ngươi có gì oan khuất có thể nói!
Nữ nhân kia thoáng chốc run rẩy, nhưng nhớ tới gì đó liền nói.
- Bẩm đại nhân, tiểu nữ họ Kinh, tên Hương. Gia đình tiểu nữ sống ở cuối phố Liễu, ngụ tại Tịch Phong trấn. Một tháng trước, có một cơn gió lớn thổi qua. Thóc gạo trong nhà lúc đó cũng đều bị gió cuốn, gia đình tiểu nữ lại có nợ. Vốn đống thóc đó là để trả nợ, cuối cùng lại chẳng xót lại gì. Lúc đó tiểu nữ cùng đường, đành bán thân vào nhà của Lãnh đại nhân làm nha hoàn. Không nghĩ tới, hắn ta vậy mà là một tên khốn! Sau khi tiểu nữ bán thân vào đây, hắn liền cho người tới cướp lại bạc. Nói rằng tiểu nữ làm vỡ đồ đáng tiền, phải lấy tiền bù lại. Hại cho nhà tiểu nữ không trả được nợ, phụ thân hóa điên, mẫu thân vì vậy mà treo cổ tự sát! Chưa hết, sau khi nhà tiểu nữ có tang, hắn không cho tiểu nữ về chịu tang phụ, mẫu! Đêm đó, hắn cướp đi trong trắng của tiểu nữ, đại phu nhân biết được liền cho người đánh đập tiểu nữ. Bà ta nhốt tiểu nữ trong phòng củi, tên cẩu quan kia cũng mặc kệ!
Lãnh Lạc trong lòng hoang mang, rõ ràng đêm qua hắn nhìn thấy không phải nàng ta. Là...
- Đại nhân, nữ nhân này là giả! Đêm qua tiểu nhân...
- Ngươi ngạc nhiên lắm chứ gì?
Nhã Tịnh một thân lam y bước từ trong bình phong ra, Lãnh Lạc liền mở to mắt. Người dân bên dưới cũng thi nhau bàn tán gì đó. Nàng chậm chạp đi tới, môi câu nụ cười.
- Đừng ngạc nhiên vậy chứ, nói tiếp đi?
- Đại nhân, nàng ta là tội nhân! Sao có thể ở đây? Nàng ta chính là nữ nhân đã hành hung người tại đường lớn, tiểu nhân đã bắt nàng ta về! Chưa kể, người không thể nghe mọi chuyện từ một phía. Nàng ta, cũng là đang nói dối đẩy lỗi cho thần!
Hắn chỉ qua Kinh Liễu đang quỳ rạp dưới đây, nàng nhướng mày. Trong tay áo rộng lớn, nàng lôi ra bảng cáo trạng mỉm cười.
- Vậy, để ta từ từ ngồi xuống nói chuyện với ngươi nhé! Chuyện hơi dài, người đâu! Cấp ghế cho mọi người, hôm nay ta cả ngày sẽ cùng bồi hắn nói chuyện!
Nhã Tịnh nói xong, binh lính triều đình như đã chuẩn bị sẵn mang ghế cho người dân bên ngoài ngồi. Nàng lạnh lùng nhìn tên Lãnh Lạc đang không rõ chuyện gì xảy ra nói.
- Còn ngươi thì quỳ xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.