Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 134: Khai




Nhã Tịnh nghe A Hoa báo lại, từ từ hạ ánh mắt vui đùa xuống.
- Con sẽ đi chứ?
Nàng nhìn qua Lưu sư phụ nhẹ gật đầu, dù sao điều này cũng khiến nàng quá mệt mỏi.
- Con sẽ đi, đây sẽ là lần cuối đồ nhi cho hắn cơ hội.
Nhìn bóng nàng rời đi, người trong phòng lặng lẽ nhìn qua nhau.
Nhìn từ xa, nàng mặc một bộ y phục màu lam. Ánh mắt to tròn linh động đang cùng A Hoa nói chuyện vui vẻ bước tới, trái ngược với dáng vẻ chật vật của hắn khi này.
Cảm nhận được ánh mắt hắn, nàng nhìn lên. Hắn đang ở lầu hai, vậy mà lại ngỡ như ở trước mặt nàng. Mắt chạm mắt, môi hắn khẽ nở nụ cười.
- Gặp được nàng rồi!
Nhưng trái với ánh mắt chờ mong của hắn, nàng phất nhẹ tay.
Khi lần nữa nàng bước vào, Lang Minh Triết đã gấp gáp chạy tới như muốn ôm nàng vào lòng. Nhưng nàng nhanh chân né tránh, nhìn hắn bộ dáng nhếch nhác như vậy nàng chỉ có thể thở dài.
- Lang vương, không biết người hẹn gặp ta ở đây có chuyện gì hay không? Bây giờ ta là người có hôn ước, không tiện gặp riêng nam nhân ở bên ngoài nữa. Hôm nay, sẽ là ngày cuối cùng ta đi gặp riêng người, vậy nên. Có chuyện gì người muốn nói, hãy nói trong hôm nay.
Nghe nàng lạnh nhạt nói, tâm hắn như có vết dao đâm. Lặng lẽ mà nhói đau...
A Hoa rời đi, để lại căn phòng kia chỉ còn hai bóng hình quen thuộc. Nàng ngồi xuống chiếc bàn gỗ, tay tự nhiên rót lấy chén trà. Như chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa hai người, Lang Minh Triết theo vậy cũng ngồi xuống.
- Ta sẽ nói hết sự thật sáu năm trước. Sáu năm trước, khi Tư Hạ vào cung nàng ta đã có hài nhi với một kẻ khác. Hắn ta đã mất tích khi đó, hài nhi nàng ta không thể không có phụ thân. Lúc đó vừa hay ta mới lên ngôi, nội bộ vì nàng mà có chút rạn vỡ. Khi đó Tây Vực muốn giữ lại bộ mặt hoàng thất, ép buộc ta lấy nàng ta. Binh quyền và binh phù tuy đã về tay ta hết, nhưng chính vì ta chưa có thời gian để chúng hoàn toàn phục ta. Vì vậy, khi này xảy ra chiến tranh thiệt hại sẽ nhiều hơn. Vậy nên, khi đó ta mới để nàng lại nơi đó. Tin rằng nàng có thể thoát ra, bởi nếu nàng ta gặp chuyện. Tây Vực sẽ lấy cớ đem quân tới nước ta, đành phải để nàng thiệt thòi. Ta vô cùng có lỗi, sáu năm nàng đi. Ta đã khiến cho trên dưới đồng nhất nghe lệnh ta, Tư Hạ cũng đã được ta thả ra ngoài cùng con nàng. Từ trước tới nay, ta chưa từng làm điều có lỗi với nàng ngoài việc để nàng lại nơi rừng sâu ấy.
Thấy hắn không còn nói gì thêm, nàng nhìn qua Lang Minh Triết như muốn hỏi thêm.
- Người đã nói hết thật sao?
Nghe nàng hỏi, Lang Minh Triết khẽ gật đầu, thật sự đã hết. Nhã Tịnh câu môi cười, đem mái tóc bạc vuốt một đường nhẹ nói.
- Nếu người đã nói hết, ta cũng không ngại nói với người. Nhã Như Tuyết đã chết, vậy mà người lại nói với ta, để nàng ta tới một nước khác! Làng chài ven biển, thâm sơn cùng cốc chúng ta đã đi qua. Người cũng đem quân tới đó, diệt sạch không còn lấy một người. Khi ta tới đó, thành hoang vách trống. Thi thể thành núi, quạ đen khắp nơi. Dù thế nào cũng không che đi được dấu vết của cuộc thảm sát. Nếu ta đoán không nhầm, nơi thâm sơn kia chính là nơi chế tạo vũ khí ngầm của Nhã gia, còn làng chài do liên quan tới cống phẩm. Vậy nên, người chọn diệt sạch nhỉ? Kể cả những người vô tội, diệt cỏ diệt tận gốc. Thật làm cho ta mở mang tầm mắt, kẻ nhẫn tâm như người. Thật sự biết yêu sao?
Nghe nàng hỏi, Lang Minh Triết quả thực đã không còn gì để nói. Khuân mặt xấu xí hung tàn hắn cố giấu trước nàng, lại bị nàng không lưu tình lột sạch. Bây giờ, hắn trong mắt nàng có phải hay không là một kẻ tay nhuốm đầy máu? Một tên xấu xa trong lòng của nàng...
Đưa tay muốn chạm vào nàng, Nhã Tịnh lạnh nhạt né đi.
- Ta đã cho người rất nhiều cơ hội rồi! Từ đầu chí cuối, người vẫn không hề nói với ta một lời. Ta không phải thánh nữ, cũng chẳng phải người không có trái tim. Giới hạn của ta là Tiểu Bảo, vậy mà sáu năm trước. Chính người vẫn nguyện ý để Tiểu Bảo cho Tư Hạ bắt đi, cuối cùng vẫn không tìm lại Tiểu Bảo. Tuy nó không phải hài nhi ta, nhưng ta sớm đã coi nó như hài nhi của mình. Ta tin người tới vậy, nhưng người lại không nghĩ vậy nhỉ. Khi ta cướp lại được tiểu Bảo, khi đó hài nhi đang rét run dưới lớp tuyết. Giống như chỉ chậm thêm một bước nữa, nó sẽ như đóa hoa kia. Lụi tàn rồi biến tan.
Nhìn nàng cái gì cũng đều nói ra, hắn biết. Bây giờ với nàng, đã chẳng còn gì luyến tiếc. Sợi dây cuối cùng cũng đã bị nàng cắt đoạn.
- Vẫn còn rất nhiều tài sản của nàng ở Lang quốc...
- Bây giờ tài sản của ta là cả Khánh quốc này!
Đoán xem, bây giờ bên nào lớn hơn? Chưa kể, bây giờ toàn bộ các cơ sở của nàng tại Lang quốc đều không để lại quá nhiều vàng bạc ở đó. Cứ một năm, tiền lãi sinh ra sẽ được đưa tới Vô Tình sơn trang nàng dưới danh nghĩa cống nạp để bảo kê. Đương nhiên, sẽ không để người của triều đình biết. Hắn sao có thể ngờ chứ!
- Ha, tùy người xử trí! Trên giấy tờ đất, người mua lại những khách điếm và trà lâu đó đều là ta. Người dùng cớ gì để lấy lại đây? Biết ta yêu tiền như mạng, người liền lấy ra uy hiếp ta nhưng hình như người quên rằng. Từ trước tới nay, ta đều thẳng lưng mà sống!
Trừ khi trước mẫu thân đại nhân và kẻ nào mạnh hơn nàng, được rồi! Có lẽ cái điều này không cần nói ra đâu.
- Nàng, thật sự không còn chút cảm tình với ta hay sao? Vậy tại sao ngày đó nàng vẫn âm thầm cho người hộ tống ta trở lại, ta đã cho nàng đâm, nàng cũng chỉ đâm ta một nhát. Rõ ràng, trong lòng nàng còn ta...
- Thật ra, ta lúc trước trong lòng đúng có người. Cùng nhau đi du ngoạn thế gian, cùng nhau lên chiến trường, cùng nhau hoạn nạn đều có mặt. Nhưng, tổn thương người gây ra còn đó. Ánh mắt người đời còn đó, hoàng hậu trong mắt họ đã qua đời sáu năm trước rồi! Ta bây giờ là Khánh Chi, người kế thừa ngai vàng tiếp theo! Không còn là Nhã Tịnh khi đó nữa.
- Ta biết nàng chán ghét cung cấm, bây giờ, ta có thể rời bỏ hoàng vị. Nàng đi cùng ta có được hay không? Ta không thể không có nàng!
- Còn ta không thể không có Khánh quốc, Lang Vương bệ hạ, ta thấy cũng đã tới giờ rồi! Sợ hãi ở lâu hơn e rằng sẽ có người dị nghị. Chúng ta hãy cứ coi như có duyên vô phận, ta sắp phải lên kiệu hoa. Nếu như sau này vô tình gặp lại, chúng ta hãy cứ coi như đã từng quen biết.
Nhã Tịnh đứng lên, chẳng bận tâm Lang Minh Triết đang giữ lấy ống tay áo nàng. Lạnh lùng rút tay áo ra, nhìn liếc qua hắn một cái rồi bước ra cửa. Trước khi rời đi, nàng không quên quay đầu lại nhắc nhở Lang Minh Triết.
- Nếu lần hôn lễ này của ta xảy ra chuyện gì, Lang vương đừng hi vọng Lang quốc sẽ được bình an!
Trực tiếp đe dọa, nàng không muốn để hắn phá vỡ hôn lễ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.