Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 173: Nhã Tịnh yêu cầu được giải cứu




Nhã Tịnh nghe xong câu trả lời kia có chút ba chấm, người anh em có cần làm tới vậy không? Kinh mạch đã khám qua, cơ thể đã nhìn qua. Nhìn nàng giống kiểu ngu ngốc tin mấy lời đó sao?
Nhưng nàng không có ý nói thêm với hắn, cũng không hứa. Lẳng lặng xoay người vào trong giả bộ như đang suy tính, một tuần sau khi nàng làm xong việc, an bài ổn thỏa trấn nhỏ này liền rời đi.
Đúng là sợ chết nàng rồi, sao mà cuộc sống này khó khăn vây, Nhã Tịnh nửa đêm ôm đồ dùng khinh công nhẹ nhàng rời khỏi. Nàng bây giờ không muốn có ai bám theo mình đâu!
Sáng hôm sau khi nàng vừa đặt chân tới khách điếm, Nhã Tịnh liền đặt một bàn thức ăn ngon, chúc mừng bản thân đã cắt đuôi thành công trở về con đường tự do, không ngờ tới...
- Cô nương, chạy vất vả cả một đêm nên ăn nhiều vào!
Bóng dáng quen thuộc liền ngồi xuông trước mặt nàng, Nhã Tịnh lau rồi lại dụi mắt, không tin được vào những gì mình đang thấy. Khinh công của nàng không phải hạng xoàng, sao hắn có thể theo kịp?
- Cô nương đúng là xấu xa, sáng không đi cứ chọn đi vào trời tối. Làm ta chưa kịp ngủ đã phải đi theo rồi!
Má, ai mời ngươi đi cùng ta đâu? Cái tên mặt dày này! Cuối cùng Nhã Tịnh vẫn phải nở nụ cười khiêm nhường.
- Ta cũng không ngờ tới, ngươi lại nhanh như vậy!
- Trên đời này chỉ có duy nhất một chuyện ta không thể nhanh mà thôi! Cô nương muốn biết không?
Má ơi, ở đây có tyên còn biến thái hơn cả ta!
- Đó chính là quên một người.
À, Nhã Tịnh chẹp miệng, may mà nàng chưa lỡ lời. Biến thái cuối cùng lại là ta. Nam nhân kia thấy việc trêu chọc nàng khs thú vị, nhưng mà chuyện cuối vẫn cần nói.
- Vậy nên cô nương đừng mong bỏ rơi ta, ta rất nhạy bén đó.
Hắn vừa cười vừa phe phẩy quạt, Nhã Tịnh khẽ nhếch môi trong lòng thầm nghĩ “Mình quen nhau đâu bạn ei” nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại lời kia vào miệng. Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, cô không vội. Coi như tạm thời có một cái đuôi đi. Nhã Tịnh híp mắt cười, tạm coi như thỏa hiệp. Coi như hắn có bản lĩnh, nhưng chiêu trò thì cô không thua ai đâu.
- Được, ta không bỏ rơi ngươi.
Ta bỏ mặc ngươi. Nhã Tịnh nhếch môi, nàng không tin nàng không đá được hắn. Để xem ai cao tay hơn ai. Nhã Tịnh hiểu hắn biết hết tật xấu cờ, bạc, rượu, chè của nàng rồi, hắn sẽ không hể hấn nữa, đã thế nàng dắt hắn dạo thanh lâu!
Nhã Tịnh tự tin vào bản thân mình, đêm đó liền rủ rê lôi kéo hắn đi chơi, tới nơi nam nhân kia vửa thấy liền muốn kéo nàng rời đi. Nhã Tịnh nhìn thấy hắn sợ hãi thì có chút buồn cười, hắn sao lại sợ hãi như vậy chứ, nam nhân gì mà còn kém cỏi hơn cả nàng.
- Sao thế? Không lẽ ngươi không được?
Nam nhân kia nghe vậy liền nổi nóng, không phải hắn không được mà là...
- Cô nương có muốn biết ta được hay không không? Chúng ta thử nhé?
Nghe lời trêu ghẹo của hắn, Nhã Tịnh chẳng hề mảy may để tâm.
- Ngươi dám làm thì ta dám thử, ta đâu ngại!
Được rồi hắn rén, không trêu chọc nữ nhân kia nữa. Nhìn hắn cũng có lúc rén như vậy nàng hài lòng nở nụ cười, nàng muốn xem giới hạn của hắn ở nơi nào.
- Tại sao ngươi lại không vào nơi đó? Không sợ nương tử ngươi chê ngươi không kỹ năng sao?
- Lúc đó ta tự xử lý, ta tôn trọng thê tử ta. Ta biết nàng sẽ không thích ta có giao lưu với nữ nhân khác. Nàng thích sạch sẽ, sau này dù thế nào ta cũng sẽ chỉ có mình nàng ấy mà thôi.
Nhã Tịnh gãi má, sao nàng có cảm giác bản thân nàng giống tra nữ dạy hư người thế này?
Được rồi, kiếp sau nàng không thế nữa.
- Vậy chúng ta kiếm chỗ khác uống rượu đi!
Nam nhân kia nghe vậy cũng ngoan ngoãn theo nàng, dù sao thì chỉ uống rượu thôi cũng không sao cả.
Vậy là nàng liền đem mấy bình rượu nàng ủ cùng tiện tay mua trên đường đi ra, nhìn hắn nhếch môi cười, tửu lượng bao năm nay nàng luyện, nàng còn ngán ai chắc. Chỉ là hi vọng bao nhiếu, thất vọng bấy nhiêu.
Hai người cứ uống, cứ uống tới sáng hôm sau iền ngủ gục tại chỗ, vì có quá nhiều rượu khác nhau uống cùng, dù tửu lượng có cao cũng không chịu nổi. Hai con ma men ngủ gục tại một đình, may mắn cái hồ này nổi danh có quỷ nên dù buổi sáng cũng không ai dám mon men lại gần.
Lần nữa tỉnh lại, nàng không hiểu sao đã ngủ gục vào lồng ngực hắn. Đây cũng là giấc ngủ ngon hiếm khi có mà nàng cảm nhận. Cũng khá bình yên, nghe tiếng tim đập của hắn, nàng biết hắn vẫn đang ngủ, Nhã Tịnh đành bỏ chạy.
Lần này nàng leo ngựa chạy cho đỡ mệt sau một đêm rượu chè be bét, vừa thúc ngựa chạy nhanh, nàng cũng có đủ tự tin có thể chiến thắng rồi.
Chỉ là lại tiếp tục không ngờ tới, khi nàng mới dừng chân ở gốc cây ven đường nghỉ trưa lại vẫn trùng hợp nghe thấy tiếng ngựa dừng chân bên chỗ mình. Nhã Tịnh chẳng buồn nhìn lên nữa đành phải ăn từng chút một không nàng sợ mình mắc nghẹn mất. Nam nhân kia giống như tức phụ ai oán nhìn nàng.
- Nữ nhân xấu xa, ngủ qua ta liền bỏ chạy. Nếu nàng còn dám chạy lần nữa, ta sẽ vẽ tranh nàng đi tới đâu khóc lóc kể nể tới đó, phu nhân của ta ngủ ta xong liền bỏ rơi ta.
Nhã Tịnh ôm đầu, má ơi! Đây là lần đầu nàng gặp kiểu ăn vạ như này luôn. Nếu nói ra cũng là hắn với nàng cùng mất mặt cơ mà. Cần thiết như vậy sao?
- Vị huynh đệ, ngươi biết tên ta sao?
- Ta nghe mọi người gọi nàng là tiểu Nhã, có người gọi nàng là tiểu Tịnh, ta đã biết họ nàng rồi.
Nhã Tịnh nghe xong tâm như tro tàn, thì ra mỗi mình nàng ngây thơ.
- Nhưng ta vẫn thích gọi nàng là nương tử hơn.
Nhã Tịnh sắp suy sụp tới nơi rôi, lạy chúa hãy cho con được bình yên. Con không muốn có người yêu, không muốn có chồng! Tâm hồn con vẫn còn trẻ, con vẫn còn muốn đi chơi a!!!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.