Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 192: Sính lễ




Khi mẫu thân nàng ra, chỉ thấy tờ giấy để lại, Nhã Tịnh đã vội cùng Dạ Nguyệt Tu Kiệt lên đường đi xem sính lễ.
Đường đi cũng khá khó khăn, nơi giao tranh chính là biên giới hai nước. Ít nhất cũng mất một tuần tăng tốc mới có thể tới nơi. Nhưng, chỉ là nàng có chút không ngờ.
- Phụ thân.
Cuối cùng ba người cũng tìm thấy đoàn xe, khi vừa thấy Dạ Nguyệt liền lên tiếng gọi. Phụ thân hắn lúc này cũng đã có tuổi, không như lúc trước.
- Ay ya, con dâu. Sao con lại phải tới đây? Chuyện này chúng ta có thể tự giải quyết, con tới đây làm gì cho mệt chứ?
Lão đi ngang qua Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhảy tót về phía nàng, điều này làm nàng có chút không kịp thích ứng. Nhớ khi còn làm sai vặt tại Dạ Nguyệt sơn trang còn chưa từng thấy Lão đầu này cười bao giờ.
- Tiểu nữ đa tạ lão gia đã quan tâm, chỉ là nghe tới lần này gặp nạn có liên quan tới thuộc hạ của tiểu nữ nên lần này tiểu nữ theo tới đây. Nếu có gì mạo phạm, cầu Dạ lão gia tấm lòng từ bi, giơ cao đánh khẽ.
Nghe tới đây, Dạ lão đầu xoa chòm râu bạc, đang định nói thì phía sau đã hét lên.
- Các ngươi dám bắt ta, ngươi có biết ta là ai không hả? Ta đỉnh đỉnh đại danh Đại đương gia Vô tình sơn trang, Nhã Tịnh! Nếu các ngươi không thả ta ra, các ngươi nhất định sẽ hối hận.
What? Nàng hình như nghe có người gọi nàng?
Ssem đầu ló qua, Nhã Tịnh có chút cạn lời. Một nữ nhân có cân nặng cả trăm ký, hai mắt một mí, mũi tẹt miệng rộng. Còn đáng sợ hơn Như Hoa cô nương làm nàng có chút ba chấm. Đại đương gia nên có dáng vẻ như này sao? Phi, không phải.
- Vậy nhị đương gia và tứ đương gia của các ngươi đâu?
- Đương nhiên là đang đi chiêu binh tới đây rồi, các ngươi sắp chết rồi, hãy mau than khóc đi! Nhã Tịnh ta đây sẽ...
Bốp một tiếng giòn vang, Nhã Tịnh hàng real không nhịn được vả cho nữ nhân kia một cái, nữ nhân kia liền ngất ngay tại chỗ. Mô phật, nàng không có ý bạo lực trước mặt cha chồng như vậy. Nhưng nhìn khuân mặt đó, tự nhận là nàng, nàng ta không suy nghĩ sao?
Nhưng, trên hết là do Nhã Tịnh lâu không cập nhật tình hình, bên ngoài đều truyền tin nàng thân cao ba mét, nặng cả trăm ký, mô tả không khác gì thần thoại. Dù sao cũng lâu nàng chưa tái xuất giang hồ, có chút lời ra tiếng vào cũng không quá kinh ngạc. nhưng tới mức này thì thật không thể tha thứ.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt chỉ có thẻ bụm miệng cười, sao cho nàng không nhận ra hắn đang cười, nhưng cuối cùng vẫn bị nàng nghe ra. Tìm một góc không người, nàng khẽ nhéo hắn một cái, lúc này hắn mới ngoan ngoãn lại.
- Ban đầu qua dốc nơi đây có chút khó khăn, vừa hay đúng lúc bọn chúng chặn đường cướp bóc. Nghe nàng ta nói là Nhã Tịnh đại đương gia ở dưới núi nên ta cũng đi theo sau, vừa hay có bọn chúng phụ đem sính lễ xuống dưới.
Nó nhiều lắm sao? nàng tò mò nhìn qua phía sau, tuy biết như vậy là vô cùng vô lễ.
- Cũng không nhiều lắm, lần này ta mới mang một phần theo thôi. Một xe vàng, một xe châu báu, một xe lụa là gấm vóc. Ta mang nhiều sợ chậm thời gian, đáng lẽ mỗi thứ ba xe mới đúng.
Nghe xong, đầu óc nàng có chút ong ong, đảm bảo không cần nói nàng cũng biết mẫu thân sẽ ngay lập tức đồng ý mối hôn sự này rồi.
- Vậy, nếu không còn gì tiểu nữ xin mạn phép rời đi trước, gia phụ, gia mẫu vẫn đnag chờ.
- Gì mà tiểu nữ chứ, chúng ta cũng sắp trở thành người một nha cả, con cũng có thể gọi ta như người trong nhà. Không cần khách sáo làm gì cả. Con về một mình ta không an tâm lắm, hãy để Dạ Nguyệt đưa con về.
- Nơi đây khá an toàn, dù sao chiến tranh cũngđã kết thúc, tiểu nữ có thể tự về được. Đa tạ bá phụ đã quan tâm. Trời cũng không còn sớm, tiểu nữ xin phép rời đi.
- Được, nếu vậy người cứ đi trước, tiện nhờ cô nương gửi lời chào tới gia phụ, gia mẫu giúp ta.
- Đa tạ bá phụ, sớm gặp lại.
Nói rồi nàng lập tức lên ngựa rời đi, khi nàng trở về cũng đã mất một tuần sau, phụ mẫu vẫn ở tại căn nhà nhỏ đó thắp nến chờ nàng. Nhã Tịnh vô cùng cảm động, vừa xuống ngựa trong nhà đã vọng ra tiếng ồn.
- Ta ù rồi, các ngươi đừng có mà chơi xấu!
- Ai lấy trộm con ba của ta rồi! Ta nhớ ta để dưới gối cơ mà!
Tiếng chơi bài vui vẻ từ trong nhà vọng ra, nàng đẩy cửa đi vào liền thấy trước mặt có sẵn một chậu cây và ván giặt. Nhã Tịnh không nhịn được trong lòng rưi bộp bộp hai cái. Mẫu thân nàng không thèm nhìn lên mà vẫn mải mê đánh bài, cất chất giọng đầm ấm nhẹ nói.
- Còn ngây ở đó làm gì? Chúng ta bảo con theo chúng ta, những ngày con sắp gả đi cũng sát nút, vậy mà còn không biết điều ở yên một chỗ. Con muốn ta tức chết sao?
Nhã Tịnh rén ngang chỉ có thể ngoan ngoãn đội chậu cây, sau đó nhẹ giọng nói.
- Cũng không phải con cố tình, ở phía rìa biên giới có một số kẻ đang mạo danh Vô Tình sơn trang cướp bóc dân lành, đoàn người đưa sính lễ và phụ thân A Kiệt cũng bị chặn lại. Con lo lắng nên tới xem một chút, xem có phải là thật sự người của con gây ra không.
- Vậy bao giờ họ tới?
- Vì số lượng hàng hóa khá nặng, căc bốn ngày nữa sẽ tới đây.
- Vậy ngày mai con sẽ trở về nơi đó cùng chúng ta, sau khi họ tới con cũng không được ra ngoài, chờ ngày gả đi. Hiểu không? Đây là tập tục nơi này, nếu con quá không nghe lời, ta sẽ đánh chết con.
Nghe mẫu thân đại nhân nói vậy, nàng có can đảm nói không sao? Sòng bài à, chúng ta sẽ không gặp nhau một thời gian rồi.
Khoảng thời gian này, đối với nàng như quay lại trước khi nàng xuyên không tới. Mỗi ngày đều được mẫu thân nấu cho nàng những món nàng thích. Mỗi ngày đều bị gọi dậy từ sớm, dọn nhà quét sân, cùng phụ thân chơi cờ. Bỗng nhiên, nàng lại không muốn gả đi nữa. Ôm lấy mẫu thân, nàng ngả đầu lên bờ vai kia. Mái tóc người cũng đã bạc nhiều hơn trước, phụ mẫu đều đã lớn tuổi rồi.
- Ta chỉ mong con được hạnh phúc, cháu chúng ta đã có tiểu Bảo rồi. Con có thể không cần lấy phu quân.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt vội chạy vào báo tin, vừa tới cửa nghe Nhạc mẫu nói vậy trái tim căng thẳng vọt lên tận cổ vội xông vào không kịp gõ cửa. Giống như chỉ cần hắn chậm một giây thôi sẽ mất vợ vậy.
- Nhạc phụ, nhạc mẫu. Hiền tế đã đưa phụ thân tới, hiện người vẫn đang chờ tại bên ngoài.
Nhã Tịnh buông mẫu thân ra, lúc này Dạ Nguyệt Tu Kiệt mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Chờ hai bên nói chuyện xong, hai người bái đường nữa, là có thể nhẹ lòng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.