Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 82:




Nàng ấy sao rồi?
Lang Minh Triết nhìn Nhã Tịnh vẫn đang nhắm mắt có chút mất kiên nhẫn, vị thái y vừa nghe tới tay liền run lên.
- Bẩm, Vương phi vẫn ổn. Chỉ là lao lực quá độ, nhất định nghỉ ngơi đủ sẽ tỉnh lại! Người hãy bón cháo và nước cho Vương phi ăn là được ạ!
- Được rồi, ngươi lui đi!
Nhận được lệnh của hắn, vị thái y kia thở phào nhẹ nhõm.
Năm thứ Tư Lang Quốc, Tướng quân ủ mưu cướp ngôi. Biết Tứ vương gia là cánh tay đắc lực của Hoàng thượng liền vu oan giá họa cho người là yêu quái, một mạch đem quân tới thành cướp ngôi. Tứ vương gia bị Hoàng thượng âm thầm điều đi xa, không kịp trở về cứu giá. Khi trở về Tướng quân đã giết chết hoàng thượng, Tứ vương gia tiêu diệt kẻ phản loạn giữ lại đất nước hưng thịnh dưới triều Lang! Một loạt tội chứng trước nay của phủ tướng quân đã được điều tra và đem thông cáo cho thiên hạ. Tứ Vương Gia lên ngôi, lấy hiệu cũ Lang Đế miễn thuế cho dân ba năm để bù lại những tổn thất do tướng quân lúc trước gây ra. Mở kho phát lương thực trong ba ngày cho dân nghèo, những kẻ liên quan tới Nhã Lâm sẽ bị lôi ra xử phạt! Riêng họ Nhã đều đem nhốt hết vào lao ngục chờ ngày xét xử!
Lang Đế sẽ làm lễ sắc phong vào ngày mai, người sẽ diễu hành một vòng quanh kinh thành để gần với bách tính!
Nhìn tấm bảng giấy dán đầu kinh thành, rất nhiều chim cũng bay đi khắp nơi. Người dân ai nấy nhìn tội trạng của nhà họ Nhã mà khinh bỉ ra mặt, ai nấy đều đã hiểu nhầm vị Tướng quân oai phong lâm liệt kia rồi! Đều là kẻ xấu cả!
Dân chúng qua một ngày, từ ghét cay ghét đắng vị vương gia kia thành tung hô hắn như một vị thần!
Ngày đó cũng tới, Nhã Tịnh vẫn không tỉnh. Lang Minh Triết mặc long bào lên người, làm qua một loạt lễ phức tạp nhưng vẫn không quên cho người nhìn qua nàng.
- Ngô công công, Nhã quý phi chưa tỉnh sao?
- Bẩm, quý phi vẫn đang ngủ. Khi nào người tỉnh thần sẽ báo cho người đầu tiên!
Lang Minh Triết vừa lên ngôi, hắn phải xử lý đám tàn dư của Nhã gia và Hoàng Thượng cùng Tam hoàng tử lúc trước tốn không ít thời gian. Chưa kể tới rất nhiều tấu chương tại khắp nơi gửi về, Lang Minh Triết đã ba ngày không ngủ. Nhã Tịnh cũng ba ngày chưa tỉnh, nghĩ tới đây dù lo lắng Lang Minh Triết ở gần nàng lâu ngày ý nghĩ cũng trở nên đặc biệt mà phì cười.
- Có phải nàng đang nghỉ ngơi hộ ta không? Ta không cần nàng ngủ thay ta đâu, dậy mau đi! Để ta còn ngủ!
Vén tóc mai cho nàng, Lang Minh Triết thầm nghĩ.
"Nàng không tỉnh thì sao ta có thể phong Hậu cho nàng đây?"
Dù rằng nếu làm vậy ta sẽ đi ngược với đất nước này, nhưng giờ ta làm chủ. Ta sẽ tùy hứng một lần vậy!
Hết bốn ngày, Nhã Tịnh tỉnh lại. Những gì nàng nhớ được trước khi ngất đi là phụ thân đã mất, nàng không biết nên nói với mẫu thân như nào.
- Hoàng Thượng! Nhã quý phi đã tỉnh!
Ngô công công thấy nàng tỉnh, không kịp hỏi gì nhiều vội vã chạy về cấp báo!
Lang Minh Triết nhanh chóng hạ tấu chương trên tay xuống, chẳng màng điều gì mà chạy tới Đông cung.
- Ái phi!
Nhìn qua Lang Minh Triết râu đã dài Nhã Tịnh chán ghét quay mặt đi, chậc! Mới tỉnh lại đã có thêm tên chồng nào thế này? Nàng lại xuyên à? Tên này nhìn nom xuề xòa vậy mà còn mặc long bào, thôi vậy! Để nàng cắn lưỡi thử xem có về được với vị lão công mặt lạnh đẹp trai kia không!
Khi Nhã Tịnh đưa lưỡi tính cắn răng, Lang Minh Triết vội nhét ngón tay của hắn vào miệng nàng. Nhã Tịnh cắn xuống chỉ thấy Lang Minh Triết kêu "a" một tiếng. Lang Minh Triết ăn đau nhìn Nhã Tịnh đã nổi hai hàng nước mắt thở dài.
- Là ta! Phu quân của nàng, Lang Minh Triết!
Ha! Đùa ta sao? Ta dễ lừa sao? Một vị công tử ngọc thụ lâm phong, đi so với một đại thúc?
Nhã Tịnh há miệng để Lang Minh Triết rút tay ra, nàng thở dài hỏi.
- Ta đã hôn mê bao ngày?
- Nàng hôn mê bốn ngày rồi! Giờ ta đã xưng đế, nếu nàng đã tỉnh thì hãy nghỉ ngơi. Tháng sau có một ngày đẹp, ta sẽ xưng hậu cho nàng!
Nhã Tịnh lặng lẽ vén chăn lên, lặng lẽ nhắm lại mắt. Được rồi, đây là hiện thực nàng không muốn chấp nhận.
- Phụ thân ta đã qua đời, lời hứa của người không trọn vẹn. Cho ta hưu thư đi!
Ngô công công bên cạnh lạnh người, phải biết chỉ trong bốn ngày Hoàng thượng đã không hề lưu tình dọn sạch đám rác rưởi trong cung. Thủ đoạn tàn nhẫn chính xác tới từng chút một. Cả gốc lẫn rễ! Vậy mà người mà Hoàng thượng muốn phong hậu lại từ chối? Nàng ta chán sống rồi sao?
- Nàng nên nhớ, mẫu thân và tỷ tỷ nàng vẫn trong tay ta! Ta đã điều tra ra cả chỗ tam ca của nàng! Nếu không nàng nghĩ hắn ta trước móng vuốt của nhà họ Nhã còn có thể sống bình an tới vậy sao?
Nhã Tịnh từ từ mở mắt ra, Lang Minh Triết vẫn nhìn nàng ánh mắt đầy trìu mến như vậy. Nhưng ánh mắt ấy lại khiến nàng càng muốn chạy xa hơn mà thôi!
- Ta chỉ từng đáp ứng sẽ ở lại cạnh người, chưa từng đáp ứng sẽ làm gì khác!
- Giờ ta đã là vương, nàng đừng mong có thể thoát khỏi ta! Nhã Như Tuyết ta cho nàng hay! Ta đã sắp xếp xong rồi!
- Nếu người nhất định muốn phong hậu cho ta cũng được thôi! Vậy nạp mình ta đi? Chỉ mình ta bên cạnh người?
Ngô công công cùng đám nha hoàn bên cạnh không dám động đậy, nhìn tình hình này bọn họ lui không được tiến không xong. Lang Minh Triết nhìn qua đám nô tài liền phất tay cho từng người lui xuống.
Nhìn đám người đi hết, Lang Minh Triết mới nhìn qua nàng nói.
- Không phải nàng yêu thích nhất tiền tài địa vị sao? Làm hoàng hậu có gì không thuộc về nàng? Các phi tần khác sẽ phải đem thật nhiều lễ vật tới lấy lòng nàng, nàng không thích sao?
Nhã Tịnh luôn bày ra bộ dáng yêu tiền tới quên mạng, có lẽ vì vậy Lang Minh Triết nghĩ tiền tài cùng quyền lực chính là sợi dây nối chân nàng. Nhưng đáng tiếc, lúc trước Nhã Tịnh chịu giúp hắn từ đầu tới cuối. Nàng chỉ có một mục đích duy nhất mà thôi! Tự do! Nhưng càng buồn cười hơn nữa, là khi Lang Minh Triết lại lấy nó làm cớ để dụ dỗ nàng cho phép hắn nạp thiếp. Nhã Tịnh lòng rung động vì hắn, nháy mắt cũng trở nên điêu tàn. Còn nhớ nàng không ít lần nói với Lang Minh Triết rằng, bản thân nàng chỉ cần một người duy nhất yêu mình cả đời mà thôi! Một người duy nhất, nhưng chính hắn đã dập tắt đi tất cả!
Nhìn hoa trên trời, nhìn trăng dưới nước. Đẹp tới mấy cũng chẳng thể vĩnh hằng!
Nhã Tịnh hiểu điều ấy, khi mà ở hiện đại một vợ, một chồng nam nhân vẫn có thể ở ngoài tìm tiểu tam, tiểu tứ! Trong khi ở đây chính là thời kì lấy nhiều vợ đều là hợp pháp!
- Ta có rất nhiều vết sẹo, theo luật lệ không thể làm hoàng hậu!
- Nàng xuất thân từ võ tướng, việc có sẹo là bình thường. Ta sẽ tìm người che đi vết sẹo cho nàng. Nhã Như Tuyết, ta nói lại cho nàng hay. Nàng đã được định là Hoàng hậu rồi, ta sẽ xem xét về việc còn lại.
Nhã Tịnh nhìn Lang Minh Triết, hắn đã bỏ qua luật lệ, thậm chí còn xuống nước xem xét. Nhìn qua Lang Minh Triết, nàng tự hỏi có nên tin hắn lần nữa hay không?
- Ta muốn gặp mẫu thân và tỷ tỷ!
- Mẫu thân nàng ta sẽ đưa tới sau, còn tỷ tỷ nàng đã đi qua nước khác rồi! Nàng ta không thể ở đây! Nàng an tâm, ta vẫn luôn tuân theo lời hứa. Bảo vệ họ chu toàn, nàng chỉ cần nghe theo lời ta là được. Ta phải đi phê tấu chương rồi, nước ấm đã chuẩn bị sẵn cho nàng. Nàng muốn tắm hay ăn trước đều được. Chút nữa ta sẽ về xem nàng!
Nhìn bóng dáng Lang Minh Triết rời đi, lúc sau nhiều người bắt đầu tụ tập tiến vào. Nhã Tịnh nhìn qua, đều là người lạ mặt. Đều là mắt của Lang Minh Triết, đều giám sát nàng. Nhã Tịnh lại nhìn lên cửa sổ thấy bầu trời trong xanh tự do, tay nàng vươn lên. Đúng là xa thật, Nhã Tịnh cười. Tỉnh rồi thì chơi bài thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.