Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 87:




Lần nữa tỉnh lại, Nhã Tịnh quen thuộc nhìn thấy Lang Minh Triết đang ở đó làm việc. Nhìn nàng tỉnh lại, hắn cũng không hỏi gì hơn. Lẳng lặng tại đó, dùng ánh mắt dò xét nàng.
- Nàng đã là mẫu nghi thiên hạ, đừng hở chút là trẻ con như vậy nữa.
Nhã Tịnh cũng không ngồi dậy, nàng ở đó đáp lại lời của hắn.
- Ta biết rồi, đây là lần cuối mà thôi!
- Nàng ngủ cũng thật lâu, ngày mai các sứ giả đã tới. Các nghi thức như vậy nàng cũng trốn không thoát đâu, đêm nay nàng sẽ học lễ nghi!
Nhã Tịnh nhìn qua Lang Minh Triết, đáp lại ánh mắt của hắn không nói một lời. Cuối cùng Lang Minh Triết phải quay đi, hắn rời khỏi phòng. Nàng thấy mắt hắn cũng sắp thành gấu trúc rồi, Nhã Tịnh vắt tay lên trán suy nghĩ đôi chút. Sau đó một Ma ma khác tiến vào, Nhã Tịnh liền được đỡ dậy. Nàng cũng không yếu tới mức kia, sau khi xương khớp quen thuộc đã có thể đi đứng bình thường. Cả một đêm học lễ nghi khiến Nhã Tịnh biết bao muốn chửi thề, khi trước xem phim còn cười bọn họ. Giờ cười thôi cũng là tra tấn với nàng!
Sáng đã tới, Lang Minh Triết cho người đón nàng tới Càn Thanh cung, sau đó cùng nàng tới ngự hoa viên tiếp đãi yến tiệc ngoài trời. Đó là công chúa Tây vực nhỉ? Nữ nhân Tây Vực trước giờ vẫn luôn xinh đẹp, Nhã Tịnh nhìn tới mê mẩn.
Lang Minh Triết thấy nàng ngoan ngoãn cũng không nói gì hơn, nhìn nàng vui vẻ dùng thái độ chuyên nghiệp như vậy khiến hắn mới nhận ra. Hình như hắn chưa từng hiểu rõ nàng!
Công chúa Tây Vực được Lang Minh Triết cho sống trong Đông cung, tiếp đãi nồng nhiệt. Điều này khiến Nhã Tịnh có chút tò mò, bởi lẽ các nước khác cũng có nữ nhân đi theo. Duy chỉ nàng ta được đặc cách, nhưng vốn sẽ chẳng quá quan tâm. Nhã Tịnh mặc kệ, như nào thì như. Miễn sao Lang Minh Triết không để cho nàng quá thất vọng, Nhã Tịnh vẫn nguyện ở lại nơi này. Bầu bạn với hắn.
Yến tiệc cuối cùng cũng kết thúc, nghe những lời nịnh nọt có cánh Nhã Tịnh cũng không quá đắm chìm luôn giữ mình theo kiểu Phật hệ. Mỉm cười đáp lại, nhưng không bận tâm! Ai nấy đều phải kính nể vị Hoàng Hậu này, nàng không nói quá nhiều nhưng ở nàng luôn phát ra uy nghiêm khiến những người khác không dám quá phận. Lang Minh Triết quả thực biết nhìn người! Ở nơi phía xa, một ánh mắt nóng bỏng nhìn tới nàng, Nhã Tịnh chẳng bận tâm nhấp trà cười. Phía dưới, các tiểu thư vương tôn quý tộc thi nhau nhảy múa, những điệu múa như muốn lấy lòng ai đó. Nhã Tịnh khẽ cười, nhìn qua Lang Minh Triết vẫn bộ dáng lạnh nhạt nắm tay mình. Bữa tiệc nhàm chán kết thúc, Nhã Tịnh lấy cớ thân thể mệt mỏi chuồn trong êm đẹp.
- Nhã Tịnh, là người đúng không?
Một tên vương tử đi tới, Nhã Tịnh nhìn hắn không quá rõ ràng.
- Ngươi là...
Người kia nhìn nàng, hắn trong đáy mắt có chút mất mát.
- Ta là Tư Đồ Kha Luân! Mới ba năm không gặp, nàng đã quên ta rồi sao?
Hắn là người phía Bắc, vương tử Tư Đồ quốc. Nhã Tịnh thấy vậy vội muốn hành lễ, người kia nhanh hơn đỡ lấy nàng.
- Bây giờ người đã là hoàng hậu, nếu có hành lễ cũng là ta nên hành lễ!
Nhã Tịnh cố nhớ lại, hình như lúc đó có từng giao chiến với hắn. Nhã Tịnh lúc đó thua thiệt, nhưng không ngờ tới sau khi Tư Đồ Kha Luân biết nàng là nữ nhi liền tha cho nàng một mạng. Từ đó hai người kết giao bằng hữu, trên chiến trường vẫn chiến đấu chỉ là tách xa nhau mà thôi. Một mối quan hệ bằng hữu bí mật.
- Huynh không cần như vậy, ta cũng chỉ là thân bất do kỉ mà thôi! Huynh bây giờ sống như nào? Vẫn ổn chứ?
Nghe Nhã Tịnh hỏi, Tư Đồ Kha Luân càng khó hiểu hơn.
- Ta vẫn ổn, nhưng nàng bây giờ là như nào?
Nhìn qua không thấy bóng ai, Nhã Tịnh đành lắc đầu.
- Chuyện còn rất dài, ta cũng không biết nên kể từ đâu.
- Muội có cần ta giúp gì không?
Nhìn qua ánh mắt trân thành của Tư Đồ Kha Luân nàng mỉm cười lắc đầu, hắn chỉ là Vương tử ngoại quốc. Ở đây là quốc gia của Lang Minh Triết, hắn không thể làm gì khác. Nếu không e rằng bình yên được đổi bằng bao xương máu người sẽ bay biến.
- Cảm ơn huynh, ta ở đây rất tốt! Nếu có thể, thi thoảng huynh có thể tới đây chơi!
Nhã Tịnh mỉm cười, sau đó thấy người đi tới nàng chỉ đành nói lời từ biệt mà rời đi. Nhã Tịnh chẳng mấy quan tâm, chỉ là đôi khi cũng thật trớ trêu thay.
Sớm hôm sau, Nhã Tịnh mới tỉnh lại A Hoa đã ở cạnh nàng. Lang Minh Triết đã sớm lên triều, nhìn nàng tỉnh A Hoa liền có chút khó xử. Nhã Tịnh nhìn A Hoa thở dài, con nhóc này. Có gì liền viết hết trên mặt, không che giấu gì cả.
- Sao thế?
- Ta nghe rằng vị công chúa Tây Vực kia tới đây để muốn hòa thân, trước kia vị công chúa ấy đã từng cứu mạng Lang vương. Bây giờ nàng ta muốn trở thành phi tần trong cung.
Nhã Tịnh vừa nghe liền biết ai đứng sau giở trò trẻ con này, chỉ là nàng nhếch môi chẳng quan tâm. Lang Minh Triết đã không giữ đúng lời chẳng phải lần một. Bây giờ nàng chỉ không biết, hắn tính làm gì để nàng chấp nhận thuận theo hắn cho công chúa Tây Vực vào hậu cung của mình. Vẽ lên đôi mày, Nhã Tịnh không chọn trang điểm quá đậm nữa. Chẳng thể che giấu đi vẻ mặt mệt mỏi, nàng đi thỉnh an thái hậu. Nàng và thái hậu cũng không tính là thân thiết, bà ta cũng chỉ là mẹ nuôi của Lang Minh Triết mà thôi. Bình thường hai người họ tránh được nhau cứ tránh, hôm nay Nhã Tịnh xuất kích chỉ là muốn trốn tránh đám người kia mà thôi.
- Hoa đang nở, thật đẹp nhỉ? Mẫu hậu, người xem, hôm nay trời đẹp như vậy. Ta cùng người dạo hồ sen nhé?
Nhã Tịnh đem vẻ mặt cười cười đỡ lấy người trước mắt. Thái hậu nhìn nàng, bà mỉm cười hiền từ.
- Được!
Sau khi dạo hồ sen xong, quả nhiên chưa được lâu khi họ đang ngồi ở đình hóng mát công chúa Tây Vực liền tiến tới.
- Thái Hậu vạn thọ vô cương, Hoàng Hậu an!
Nhã Tịnh cùng Thái Hậu mỉm cười trùng hợp nhìn qua nhau, chậc. Có vẻ kịch hay sắp bắt đầu rồi!
- Người là công chúa Tây Vực nhỉ?
Nhã Tịnh lên tiếng hỏi, nàng ta mỉm cười không cần tới sự cho phép liền đứng lên hiên ngang nhìn vào nàng.
- Đúng vậy, người có thể gọi ta là Tư Hạ!
Thái Hậu nghe vậy, tay cũng đặt tách trà xuống nhìn nàng ta nói.
- Quả nhiên, tên cũng như người. Một chút phép tắc cũng không để ý!
Nhã Tịnh cúi đầu cười, nàng ta nghe vậy có chút ngại ngùng nhưng vẫn ngẩng cao mặt mà nói.
- Ta ở bên ngoài, vốn dĩ quen thuộc binh đao. Không giống với các tiểu thư khuê các nhàm chán, vậy nên mới không rõ lễ nghi. Hơn nữa nơi đây là quốc gia khác, ta cũng không rõ lễ nghi các người, mong thái hậu bỏ quá!
- Không biết Tư Hạ công chúa đã nghe qua khi tới nơi khác ít nhất cũng nên biết một chút quy tắc nơi đó hay chưa? Giống như khi người tới đây, ta cũng đã học qua nghi lễ của Tây Vực để tiếp đón người cũng vậy. Đây đã không còn là Tây Vực của người.
Một lời nhắc nhở nho nhỏ để nàng ta thu nhỏ lại cái tôi của mình, nhưng có vẻ như cái tôi của nàng ta quá lớn thì phải!
- Lang ca ca nói ta có thể chơi đùa tùy thích, cũng không cần quá câu nệ quy tắc trong cung!
Chậc, còn có cả Lang Minh Triết chống lưng. Đem nàng ta tới, cho nàng ta chống lưng để ép nàng nghe lời sao? Nhã Tịnh biết, vì quan hệ hai nước Tư Hạ này nhất định nhập cung. Nhưng Nhã Tịnh một khi đã không được thoải mái, nàng e sẽ khiến hắn cũng không được thoải mái đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.