Vương Phi Mau Lên Giường

Chương 4:




Mưa rơi tí tách cả đêm.
Cả đêm Phong Phân nghe tiếng mưa rơi, nằm trên giường trằn trọc trở mình không ngủ được, nhắm mắt lại chính là hình ảnh ác nam vô lễ với nàng, không thể xóa khỏi đầu.
Sáng sớm Tiểu Quả gọi nàng rời giường, lại thấy đôi mắt tiểu thư nhà mình thâm quầng, thất kinh: “Tiểu thư, làm sao ngài thành ra như vậy rồi?”
Phong Phân hữu khí vô lực xoa trán: “Không ngủ được.”
“Tiểu thư cứ tiếp tục nằm đi, đừng ngồi dậy, dù sao bên ngoài trời vẫn còn đang mưa.”
Phong Phân “Ừ” một tiếng, lật người, nằm quay mặt hướng về phía cửa sổ, không nói thêm gì.
Tiểu Quả suy nghĩ một chút, nói: “Nô tỳ mang lên cho tiểu thư một chút thức ăn, tiểu thư ăn rồi ngủ tiếp.”
“Ừ.” Vẫn là tiếng đáp nhẹ.
Tiểu Quả vừa nghe đã biết tiểu thư nhà mình cực kỳ không thoải mái, đi nhanh ra ngoài chuẩn bị thức ăn, cho tiểu thư ăn no mới ngủ yên.
“Tiểu Quả, ngươi chạy đi đâu?”
Đột nhiên nghe được giọng nói Long An Khác, Tiểu Quả sợ hết hồn, cũng dừng bước chân lại, quy quy củ củ hành lễ với nam tử tuấn mỹ đang đi trên hành lang: “Long công tử tốt.”
“Nói một chút, chạy đi đâu?”
Tiểu Quả nói thật: “Tiểu thư không thoải mái, nô tỳ đi kêu phòng bếp làm chút cháo dễ tiêu hóa.”
“Không thoải mái?” Giọng nói Long An Khác khẽ nhếch.
“Tiểu thư không nói, sắc mặt thật khó nhìn.”
Nghe nàng nói vậy, Long An Khác như có sở ngộ mà nở nụ cười, phất tay nói: “Vậy ngươi còn không mau đi, cẩn thận phục vụ tiểu thư nhà ngươi.”
“Dạ, nô tỳ biết.” Tiểu Quả nói xong thi lễ một cái, vội vã chạy tới phòng bếp khách điếm.
Long An Khác nhìn mưa bên ngoài hành lang, cười phe phẩy cây quạt trong tay: “Mạc Thanh, chúng ta đi tìm lão sư đánh cờ giết thời gian thôi.” Hôm nay đại khái không được thấy nha đầu kia đi ra, có chút mất mát. Chỉ là thời gian còn nhiều, không vội không vội.
Phong Triệt vừa mới rửa mặt xong đã thấy Long An Khác nghênh ngang đi vào, trên mặt hơi kinh ngạc, sao hôm nay vị Vương gia này thức sớm như vậy?
“Công tử dùng bữa sáng chưa?”
Long An Khác lạnh nhạt nói: “Đệ tử cố ý đến đây dùng cơm với lão sư.”
“Đại Tráng, đi lấy đồ ăn sáng.”
“Tại sao sư muội không tới đây?” Hắn giống như hoàn toàn quên trên đường đến đây từng gặp qua Tiểu Quả, thuận miệng hỏi một câu.
Phong Triệt nghe vậy cười cười, trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều: “Công tử có điều không biết, loại thời tiết này nàng thích nhất ngủ nướng không dậy.” Hắn một chút cũng không đổi ý cho đối phương biết nữ nhi có tập tính không tốt lắm.
Long An Khác cũng cười theo, chợt gật đầu: “Thì ra là vậy a.”
“Đúng vậy, nha đầu kia lười từ trong xương.”
“Cô nương gia sẽ không tránh khỏi có một chút tính tình.” Ngày hôm qua thế nhưng dám bày tiết mục nhảy cửa sổ với hắn, kém chút nữa dọa hắn.
Phong Triệt lại không nhịn được cảm khái than: “Tính tình nha đầu này có lúc khiến người nhức đầu.”
“Đúng vậy.” Hắn cảm động lây.
Hai người nói từ tập quán sinh hoạt của Phong Phân đến thi từ ca phú, học vấn văn chương, cho đến lúc Đại Tráng mang đồ ăn sáng về, mới an tĩnh dùng bữa.
Mà bên kia, Tiểu Quả mang bát cháo bách hợp trở về phòng.
Phong Phân được nàng hầu hạ dùng hơn nửa bát, không còn khẩu vị.
“Tiểu thư, thật sự ngài không có chỗ nào không thoải mái sao?”
"Không có."
“Nhưng bình thường ngài không phải chỉ ăn những thứ này đã no.”
“Nghỉ ngơi không được, dĩ nhiên khẩu vị không tốt, Tiểu Quả ngươi nghĩ quá nhiều.”
“Được rồi, tiểu thư ngài nhanh đi nghỉ ngơi đi, nô tỳ canh chừng bên ngoài.”
“Ừ, đừng để cho những người khác vào quấy rầy ta.”
“Dạ.”
“Nhất là ---“
Tiểu Quả lưu loát nói tiếp, "Long công tử, nô tỳ biết."
Phong Phân âm thầm lắc đầu, ngày hôm qua ngươi không thể ngăn cản tên kia, để hắn tiến vào, chiếm nhiều tiện nghi của ta.
Cả đêm không ngủ, tinh thần Phong Phân không tốt, mặc dù trong đầu vẫn suy nghĩ, nhưng ăn được một ít cháo, nàng nắm trên giường lăn qua lộn lại hơn nửa canh giờ rốt cuộc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Tiểu Quả cẩn thận thay tiểu thư nhà mình dịch góc chăn, sau đó lẳng lặng canh giữ bên cạnh.
Phong Phân ngủ cũng không yên ổn, nàng mộng rất kỳ quái, không thể tưởng tượng nổi, bởi vì ngay cả trong mộng cũng xuất hiện tuấn nhan như ngọc của Ký vương…..
“A!” Đầu Phong Phân đầy mồ hôi lạnh bừng tỉnh từ trong mộng, trực tiếp bắn người ngồi dậy từ trên giường.
"Tiểu thư?"
Tiểu Quả lo lắng nhìn sắc mặt khó coi của nang, cầm khăn lau mồ hôi trên mặt cho nàng: “Tiểu thư gặp ác mộng?”
Đưa tay che mắt, Phong Phân không còn sức hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Cuối giờ mùi rồi.”
"Đã trễ thế này?"
“Tiểu thư đã bỏ cả bữa trưa rồi.”
Phong Phân cảm giác giấc ngủ này rất mệt mỏi, thời tiết như vậy lại đổ mồ hôi, trên người có chút dính, vì vậy nói: “Bảo người nấu nước, ta muốn tắm rửa.”
"Dạ, nô tỳ đi ngay."
Phong Phân thở dài, cảm thấy tâm tình của mình với thời tiết bên ngoài đều không tốt, nàng vô lực ngồi dựa vào thành giường, nhíu mày xoa huyệt thái dương, kế tiếp nàng phải đối mặt với Long An Khác như thế nào đây?
Đối mặt với hắn không phải khó khăn nhất, khó nhất là làm thế nào để bỏ đi ý nghĩ không an phận của hắn đối với nàng, nàng không muốn vào hoàng gia, càng không muốn bị những người khác coi thành món đồ chơi.
Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm qua lại không thể nói rõ với phụ thân, nàng thật sợ làm cho phụ thân tức khí, mẫu thân đã không còn, nàng chỉ còn lại phụ thân, càng thêm cẩn thận mới đúng.
Sau cơn mưa, không khí trong lành lộ ra mấy phần nhẹ nhàng khoan khoái, mặt đường phơi nắng hai ngày đã không còn lầy lội khó đi.
Những người chung đường cùng trú mưa cũng bắt đầu lên đường, đoàn người Long An Khác cũng là một phần tử trong đó.
Từ sau ngày đó, đã ba ngày Long An Khác không thấy Phong Phân rồi, rõ ràng nàng đang trốn hắn.
Bất quá, lần này hắn cũng hiểu được, chuyện ngày đó vô luận đối với nàng hay với hắn, tình cảm đánh sâu vào cũng không nhỏ.
Sở dĩ hắn thản nhiên tiếp nhận. bởi vì sinh ra hứng thú với nàng, dần dần sinh ra hảo cảm, ở thời khắc bất ngờ biến thành ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ, rốt cuộc làm cho hắn ý thức tình cảm cửa mình đối với nàng trong lúc vô tình đã sản sinh biến hóa. Nhưng đối với nha đầu từ lúc bắt đầu chỉ sợ tránh hắn không kịp kia mà nói, chỉ sợ là một cuộc tai nạn, dù sao nàng cũng muốn rời ra kinh thành cùng với phụ thân.
Ngón tay Long An Khác vuốt ve môi mình, mắt nheo lại, cho nàng ba ngày thời gian để tiếp nhận, chắc cũng đủ rồi đi.
Nghĩ tới đây, ngón tay Long An Khác gõ nhẹ vào vách xe, bên ngoài truyền tới tiếng thị vệ.
"Công tử."
“Mời Phong cô nương đến đây, nói cho nàng biết nếu không đến, vậy ta sẽ qua.”
“Vâng.” Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
Không lâu, Phong Phân dẫn theo Tiểu Quả đi tới, dưới sự nâng đỡ của Tiểu Quả bước lên xe ngựa.
Đường đường xe ngựa Ký vương ngồi tự nhiên rộng rãi thoải mái, cho dù đi đường dài cũng không quá mức mệt nhọc, so với xe ngựa phụ nữ Phong Triệt thì thoải mái hơn nhiều.
Cho nên kể từ lúc cùng đồng hành với Long An Khác, thật ra Phong Phân hy vọng hắn có thể tìm phụ thân đàm luận sự tình, nhưng nàng lại không muốn lên xe ngựa này, bất đắc dĩ tình thế bắt buộc.
Khi nàng cúi đầu khom lưng tiến vào buồng xe, ánh mắt Long An Khác hiện lên nụ cười.
Hôm nay nàng mặc bộ quần áo trắng, ống tay áo thêu vài cành mai, thanh lệ thanh nhã, là phong cách trước sau như một của nàng.
Phong Phân vừa nâng mắt thấy khóe miệng đọng lại ý cười của người nào đó tựa nửa người trên đệm êm, vuốt ve con cờ trắng trong tay, trước mặt hắn đã bày xong bàn cờ, tựa hồ đang đợi nàng vào đánh cờ.
Nhưng thật sự chỉ như thế thôi sao?
“Sư muội, ngồi.” Hắn chỉ chiếc đệm gấm duy nhất trước mặt, ý bảo nàng an vị.
Phong phân không biến sắc theo lời ngồi xuống.
"Bồi Bổn vương đánh cờ như thế nào?"
"Cung kính không bằng tuân mệnh."
Long An Khác không nói thêm, trực tiếp đặt con cờ trắng trong tay vào bàn cờ, bắt đầu ván cờ.
Vừa cầm con cờ trên tay, Phong Phân biết rõ con cờ này chế từ sắt, chắc hẳn bàn cờ này được chế từ nam châm, như vậy cho dù xe ngựa có xốc nảy cũng không bị ảnh hưởng.
Nàng trầm mặt, chuyên tâm vào ván cờ trước mặt.
Long An Khác lại không chuyên tâm được, phần lớn sự chú ý của hắn đều đặt trên thân người đánh cờ.
Vòng ngọc phỉ thúy giữa cổ tay nàng nổi bật trên làn da càng phát ra xinh đẹp, khiến cho người ta rất muốn nắm lấy tay ngọc mảnh khảnh trắng nõn trong lòng bàn tay.
Y phục bó sát tôn lên thân hình thành thục của nàng càng rõ, Long An Khác rất ham muốn khỏa tròn tròn bên dưới y phục của nàng, thập phần đáng tiếc ngày đó chỉ vội vã sờ soạng mà chưa kịp cân nhắc lớn nhỏ.
Rất nhanh Phong Phân phát hiện mỗ Vương gia không tập trung vào ván cờ, nàng nhíu mi ngước mắt nhìn hắn, phát hiện đôi mắt thâm sâu nóng rực, nàng lập tức hạ mắt, tránh tầm mắt hắn. nhịp tim không tự chủ tăng nhanh, cảm giác xấu hổ ngày càng nhiều.
Long An Khác cười đặt thêm một con vào bàn cờ, tay trái cầm chiếc quạt nâng nhẹ cằm mình, dùng giọng nói khinh bạc: “Sư muội cứ nhìn không có việc gì, Bổn vương không phải người hẹp hòi, huống chi Bổn vương tự nhận túi da này vẫn rất đáng xem.”
Tên vô lại này! Phong Phân trầm mặc tiếp tục đánh cờ.
Thấy nàng cố tình không nhìn hắn, Long An Khác cười mở miệng: “Sư muội cảm thấy xe ngựa này của Bổn vương như thế nào?”
"Rất tốt."
“Nhất định nghĩ rằng muốn cho Thái Phó ngồi xe ngựa tốt thế này, có đúng không?”
“Đúng vậy thì sao?”
“Nếu để cho Thái Phó ngồi xe ngựa này, sư muội có cảm thấy đây là ý kiến hay?”
Phong Phân lập tức trả lời một cách mỉa mai, tỏ vẻ nghi ngờ: “Vương gia tôn sư trọng đạo như vậy sao?”
Tiểu Quả không ngờ tiểu thư nhà mình nói chuyện trực tiếp như thế, lo lắng liếc trộm Long An Khác.
Hắn không để ý: “Đột nhiên Bổn vương muốn tôn sư trọng đạo, không thể sao?” Rốt cuộc con mèo nhỏ này không hề che giấu móng vuốt của nàng nữa à.
“Vương gia cao hứng là được rồi.”
Bổn vương cao hứng hay không không quan trọng, quan trọng là sư muội cao hứng không?” Ai, nàng sửa lại cách xưng hô rồi, đủ thấy nàng rất tức giận.
“Nếu Vương gia thật sự quyết tâm hành động, dĩ nhiên dân nữ sẽ vui khi việc thành.”
“Lời này nói ra cũng như không nói.”
Phong Phân thẳng thắn nói: “Dân nữ quả thật nghĩ thế.”
Tiểu Quả đưa tay che miệng, một tôi mắt hạnh mở to dao động giữa hai người, tại sao đột nhiên tiểu thư lại đối chọi gay gắt với Ký vương vậy?
Long An Khác phát ra tiếng cười nhẹ, cây quạt trong tay gõ mấy cái lên bàn, ho nhẹ chặn lại nụ cười nơi cổ họng, mới giương mắt nhìn nàng lần nữa: “Sư muội thẳng thắn như vậy, Bổn vương thật sự vinh hạnh.”
"Không dám nhận."
Long An Khác nhìn lướt qua môi nàng, thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, lại hạ xuống một con cờ.
Phong Phân cũng hạ tiếp một con cờ, động tác không chút do dự, nếu tinh thần của hắn không nằm trên bàn cờ, nàng cũng không cần thận trọng, tùy tâm sở dục là được, dù sao thắng thua cũng không còn quan trọng.
Hai người ta tới ngươi đi, Phong Phân thủy chung đặt tầm mắt trên bàn cờ, mà Long An Khác lại dùng ánh mắt đùa giỡn giai nhân đến bất diệc nhạc hồ (vui đùa đến quên hết mọi việc), khiêu chiến ranh giới cuối cùng của nàng làm mục tiêu cuối cùng.
Tiểu Quả chỉ ngồi bên cạnh mà vẫn cảm thấy áp lực rất lớn, Vương gia thật là càng ngày càng không có giới hạn, uổng phí cho một diện mạo như tiên nhân như vậy, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài a.
“Tiểu Quả, pha trà.”
Tiểu Quả thu hồi kinh ngạc của mình, dời vào một góc trong buồng xe, nơi đó có lò than cố định, bình nhỏ phía trên phát ra tiếng vang nhỏ.
Mặc dù không phải tiểu thư nhà mình hạ lệnh, nhưng Ký vương càng khiến cho người ta không dám chậm trễ.
Hai ly trà tỏa nhiệt rất nhanh được dâng lên.
Mỗi người chia ra cầm một ly trà nóng, hình như tạm thời đối với nước trà cảm thấy hứng thú hơn, còn đối với ván cờ hỗn loạn vô tâm.
Hơi nước nóng tỏa ra ngay trước mắt, khuôn mặt Long An Khác cũng được che giấu sau màn hơi: “Không bằng sau ly trà này sẽ mời Thái Phó lại đây như thế nào?”
"Vương Gia tùy ý."
“Để cho ta tùy ý à…..” Giọng Long An Khác kéo dài, ý vị thâm trường liếc nàng một cái, sau đó thổi thổi trà nóng: “Thật là một câu nói khiến cho Bổn vương suy nghĩ viễn vong đây.”
Sắc mặt Phong Phân khẽ biến, nhưng rất nhanh khôi phục thong dong, hắn không bỏ qua biến hóa nhỏ này, tâm tình vui vẻ vô cùng.
“Thật sự có thể tùy ý sao, sư muội?” Long An Khác thâm ý hỏi tới.
Mắt Phong Phân có thể phun lửa, hắn có biết xấu hổ hay không: “Không được!”
Hắn có chút mất mát thở dài: “Bổn vương cũng biết lời nói sư muội không thể tin được, khiến người ta không vui.”
Nàng tức giận đến mức ngực kịch liệt phập phồng, chọc cho ánh mắt Long An Khác nóng lên.
Nàng giống như hương thơm của trái cây chín tản ra khiến người thèm nhỏ dãi, kìm lòng không đậu muốn đưa tay hái vào trong ngực…... Khụ khụ, hôm nay không được, con mèo nhỏ này bực lên sẽ cắn người, hắn phải từ từ.
Long An Khác dùng sức phe phẩy cây quạt trong tay, cố gắng điều hòa tâm tình.
Chưa từng hưởng qua mùi vị đó thì thôi đi, bất quá trong lòng có chút rục rịch, hôm nay lướt qua rồi dừng, thật sự dày vò người.
Phong Phân đặt ly trà trong tay xuống, duy trì lý trí nói với hắn: “Quấy rầy Vương gia đã lâu, dân nữ xin cáo lui.”
“Cũng được.” Nếu để cho nàng ở lại, Bổn vương thật sự không khống chế được chính mình biến thành dã thú.
Mặc dù Phong Phân có chút nghi hoặc vì sao hắn dễ dàng thả nàng đi, nhưng quản hắn vì nguyên nhân gì, nàng lấy tốc độ nhanh nhất dẫn Tiểu Quả rời khỏi xe ngựa của Long An Khác, cho đến khi trở lại xe ngựa của mình, trái tim không khống chế được mới nhảy loạn lên.
Nguy hiểm thật! Ánh mắt tên khốn đó quả thật muốn lột trần nàng, khiến nàng sợ mất vía, chỉ sợ hắn đột nhiên liều mạng nhào lên áp đảo nàng, đáng sợ.
"Tiểu thư, uống nước."
Phong Phân đón lấy chén nước ấm Tiểu Quả đưa tới, thở một hơi dài, người sau cũng có động tác tương tự.
Chủ tớ hai người liếc mắt nhìn nhau, có chung một loại cảm giác sống sót.
Lúc gần trưa, trong các quán trà ven đường, người đi đường nghỉ chân bắt đầu nhiều.
Một đoàn người xe dần dần hiện ra trong tầm mắt mọi người, đoàn xe có khoảng bảy tám cỗ xe, trong đó lớn nhất là một chiếc xe ngựa chính giữa đoàn xe, mà trong đó theo sau có rất nhiều người của tiêu cục. Dưới cái nhìn của mọi người trong quán trà, Tiểu Quả nhảy từ trên xe xuống trước, sau đó kê ghế, cuối cùng mới đỡ Phong Phân xuống xe.
Đang mệt mỏi do đi đường đột nhiên chứng kiến một thiếu nữ thanh lệ tao nhã như vậy, hai mắt mọi người không khỏi tỏa sáng, đợi người bên trong chiếc xe ngựa lớn nhất đi xuống sau, không ít người nhịn không được khen một câu ở trong lòng: thật tuấn tú!
Phong Phân xuống xe đi ngay đến bên cạnh phụ thân, đợi Long An Khác cũng xuống xe vào quán trà trước, mới đỡ phụ thân của mình theo sau.
Bàn ghế Long An Khác ngồi được người ta lau lại một lần nữa rồi phủ đệm gấm, toàn bộ chén bát đều lấy xuống từ trên xe ngựa.
Phô trương như vậy, hơn nữa một đám thị vệ phía sau hắn, thật sự dễ thấy được một chút cũng không điệu thấp (khiêm tốn).
Kỳ thật, này cũng có chút ngầm lên án, nàng cảm thấy cho dù thân phận Vương gia của người nào đó có thể che giấu đi, nhưng phong cách hành sự lại bất luận thế nào cũng không thể thay đổi được.
Phụ nữ Phong Triệt theo thói quen ngồi một bàn khác, Tiểu Quả cầm khăn đơn giản lau một ly trà, sau đó bảo tiểu nhị đưa bình trà rót hai chén.
Người nghỉ chân ở quán tự nhiên cũng có nhãn lực tốt, nhìn ra được hai cha con cũng không phải người bình thường, từ cách nói năng quần áo cho đến hạ nhân bên cạnh đều chứng minh điểm này, chẳng qua bọn họ cũng không vì vậy mà tự cao tự đại, có vẻ bình dị gần gũi.
Nếu nhìn ra bọn họ không phải là người bình thường, phần lớn người ở đây cũng không muốn gặp phiền toái thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói chuyện phiếm.
Tâm tình Long An Khác có chút không thoải mái, từ đầu đến cuối nha đầu kia cũng không liếc nhìn hắn một cái, cho hắn là ôn dịch nên trốn sao?
Nhìn nàng ngồi bên cạnh Thái Phó bên cạnh một bộ dáng nhu thuận, ngẫu nhiên sẽ có người chú ý, nghe được một chút chuyện thú vị từ người đi đường mà hiểu ý mỉm cười, hắn khẽ nheo mắt, uống một hớp cạn sạch nửa ly trà.
Đột nhiên Mạc Thanh cảm thấy nhiệt độ bên cạnh thấp rất nhiều, hắn dò xét mắt chủ tử, lập tức thu hồi mắt.
Khi đồ ăn được mang lên, lại có đoàn người đến quán nghỉ chân.
Chỉ là lúc này, trong quán cũng không còn dư bao nhiêu bàn ghế, một quản sự có cặp mắt lớn hơn hạt đậu không bao nhiêu đang quét mắt nhìn mọi người, hình như muốn tìm người có thể thuyết phục dễ dàng để nhường bàn lại.
Không đợi đối phương tìm được đối tượng xuống tay, Long An Khác nói với thị vệ bên cạnh: “Đi mời tiên sinh và sư muội tới đây ngồi.”
Nghe được Long An Khác muốn mời, mặc dù phụ nữ Phong Triệt không muốn cùng hắn ngồi chung bàn ăn, nhưng nếu hắn mở miệng, trước mặt mọi người cũng không tiện lớn tiếng cự tuyệt, sẵn tiện làm việc tốt, nhường cái bàn cho người đến sau.
Quản sự có đôi mắt nhỏ cười cám ơn bọn họ, Phong Triệt chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói gì.
Vừa đến chỗ Long An Khác, phụ nữ Phong thị có chút gò bó, Phong Phân ước gì có thể ẩn núp, bởi vì mỗ Vương gia thỉnh thoảng đưa mắt nhìn qua, khiến lông tơ nàng dựng đứng.
“Tiên sinh lớn tuổi, đoạn đường này xóc nảy, thời gian dài sợ thể lực không thể chống đỡ, lộ trình kế tiếp tiên sinh đổi sang ngồi xe ngựa của đệ tử đi, cũng sẽ bớt chút mệt mỏi.”
“Như thế nào có thể?” Dĩ nhiên Phong Triệt muốn cự tuyệt.
“Cha, nếu là tấm lòng của sư huynh, cha đồng ý đi, tránh cho nữ nhi lo lắng.”
Phong Triệt nhìn nữ nhi, chỉ thấy nàng có chút làm nũng lại mang theo khẩn cầu nhìn hắn, chỉ có thể đồng ý.
“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Long An Khác cười nói: “Đệ tử suy nghĩ không chu toàn, tiên sinh không trách tội đã rất may.”
“Thật cảm tạ sư huynh.” Phong Phân thành tâm thành ý cảm tạ hắn.
“Sư muội quá đa lễ, như vậy có vẻ chúng ta không thân cho lắm.”
Tâm Phong Phân chợt giật mình, người này thật không biết xấu hổ sao? Trước mặt người khác nói ngôn ngữ ái muội như vậy?
Phong Triệt nghe vậy ho một tiếng, Long An Khác cười cười, sau đó chuyên tâm dùng cơm.
Phong Phân thấy hắn không nói thêm lời nào, thở phào nhẹ nhõm.
Một bữa cơm yên lặng qua đi, mọi người nghỉ ngơi ở quán trà một chút lại lên đường.
Lần này, Long An Khác lên xe ngựa của Phong Triệt.
Cứ như vậy, xe ngựa Phong Phân ở phía sau xe hắn, mà không phải cách hai chiếc xe như ban đầu, lập tức gần hơn rất nhiều.
Long An Khác lấy tay chống đỡ tựa nửa người trên vách thùng xe, chẳng biết vì sao tâm tình hơi phiền não, bánh xe lăn trên mặt đường phát ra tiếng “Kẽo kẹt” khiến hắn có chút chói tai, hắn nhịn lại nhẫn, cuối cùng cầm cây quạt gõ vào vách xe hai tiếng.
"Công tử?"
"Gọi Phong cô nương tới đây, chỉ một mình nàng."
Rất nhanh, thị vệ quay lại: “Phong cô nương nói thân thể khó chịu, không tiện qua.”
Long An khác nhướng mày, nha đầu này, qua cầu rút ván.
"Mạc thanh."
Ngoài xe có người đáp nhẹ một tiếng.
"Ta có việc phân phó ngươi đi làm."
Mạc Thanh chui vào xe ngựa, không lâu sau, hắn ra khỏi xe, lên ngựa rời khỏi đoàn.
Bên trong xe, Long An Khác nửa ngồi nửa nằm nhắm mắt, gương mặt tựa tiếu phi tiếu.
Nha đầu kia càng tránh hắn, hắn càng muốn trêu chọc nàng, vả lại nàng thật sự có thể nghĩ mình có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của hắn?
Cùng lúc đó, Phong Phân trên xe ngựa phía sau đột nhiên rùng mình.
"Tiểu thư?" Tiểu Quả thấy được, lên tiếng hỏi thăm.
“Không có việc gì, có thể gió thổi vào trong xe.”
“Tiểu thư, ngài không để ý tới Vương gia mời, không sợ Vương gia tức giận?”
“Dù sao nam nữ cũng khác biệt, Ký vương có tư cách tùy hứng làm bậy, chúng ta thì không thể.”
“Nhưng tiểu thư cũng nói, Vương gia có tư cách tùy hứng làm bậy.”
Phong Phân liếc nàng, lấy tay che mắt, có chút trốn tránh thực tế nói: “Ngươi không cần nhắc nhở ta sự thật tàn khốc lần nữa.”
Tiểu Quả thức thời ngậm miệng.
Nếu nhìn bối cảnh gia thế bên ngoài, Ký vương với tiểu thư nhà nàng cũng coi như môn đăng hộ đối, nhưng nếu xét về tính tình thì Ký vương không phải lương phối rồi.
Phong Phân rất đau đầu, thật ra trong lòng nàng hiểu hơn ai hết, nếu Long An Khác thật sự có ý với nàng, trừ phi nàng ôm ý niệm “Thà làm ngọc vỡ”, nếu không cuối cùng chỉ sợ cũng tránh không thoát.
Làm sao bây giờ?
Lần đầu Phong Phân cảm thấy phụ thân không sớm định cho mình một mối hôn sự là một sai lầm lớn, nếu không nàng cũng không đến nổi rơi vào tình cảnh hôm nay.
Tiểu Quả nhìn tiểu thư nửa ngày không nhúc nhích, nghĩ rằng nàng đang ngủ, rón rén cầm chăn mỏng đắp cho nàng, an tĩnh canh giữ ở một bên.
Tâm tình Phong Phân rối loạn từ từ ngủ thiếp đi trong xe ngựa lắc lư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.