Vương Phi Mau Lên Giường

Chương 6:




Tiếng người huyên náo dưới chân núi chùa Thiên Tề, tiếng người tiếng ngựa, nhìn như một bức tranh náo nhiệt phồn hoa.
Phong Phân xuống xe ngựa, nhìn tòa sơn môn trước mặt mà lắp bắp kinh hãi.
Tòa sơn môn chùa Thiên Tề rất rộng rãi khí thế, từ xa nhìn lại, diện tích Miếu Tự cũng thật lớn, xem ra hương khói hết sức cường thịnh.
Hương khói Miếu Tự cường thịnh tất nhiên không thiếu nhà quyền quý, mà nhà quyền quý rất nhiều, nên xe ngựa Long An Khác cũng không đáng được chú ý, dù sao đây cũng chỉ là hắn đi ra ngoài du ngoạn, cũng không phải dùng thân phận Vương gia để xuất hành.
"Chúng ta lên đi."
Phong Phân không để ý đến người bên cạnh, theo sơn môn nhìn về phía chợ tự phát dưới chân núi, ở đó người càng nhiều, chủ yếu là bách tính bình thường, mà bọn họ chiếm đóng nơi đó vì có rất nhiều xe ngựa quyền quý dừng lại, cũng không ít hạ nhân, tỳ nữ ở lại trông coi xe ngựa và mấy vật linh tinh.
Long An Khác thấy thế nhếch môi cười: “Sư muội muốn qua bên đó chúng ta liền đi, chuyện thắp hương bái Phật cũng không gấp.” Hiện tại con cái cũng chưa có khả năng có.
Phong Phân nhịn không được liếc mắt nhìn hắn, cảm giác hình như lời nói hắn chứa đầy hàm ý, nhưng lại nhìn không ra cái gì, nên cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi về phía chợ.
Đi không bao lâu, nàng bị hấp dẫn bởi một gian hàng thủ công mỹ nghệ.
"Vật này thật tinh xảo." Nàng tán thưởng.
Thấy dáng vẻ kinh hỉ của nàng, Long An Khác khẽ lắc đầu, cả khuôn mặt đều là cưng chiều.
“Cô nương thích thì chọn vài món đi.” Người bán hàng rong thân thiện nói.
"Bao nhiêu tiền?"
“Loại nhỏ ba văn tiền một cái, như vậy tám văn tiền, loại này mười văn tiền.”
Nàng gật gật đầu, cầm lên một chuỗi chuông gió lắc lắc, âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Chủ quầy hàng là một nam tử da hơi ngăm đen, thấy nàng thích liền nói: “Cái này mười văn tiền.”
Phong Phân cẩn thận cầm chuông gió trong tay, có chút do dự.
Long An Khác nhẹ phẩy chiếc quạt trong tay: “Mua.”
Lời này vừa nói ra, có thị vệ tiến lên trả tiền.
Phong phân liếc hắn một cái.
Hắn cưng chiều cười nói: “Sư muội thích, sư huynh trả tiền cũng vui mừng.”
Được, như vậy giao cho hắn, nàng quay đầu tiếp tục chọn lựa.
Long An Khác tham luyến vẻ mặt vui vẻ của nàng, loại vui vẻ thuần túy, không có một chút giả tạo, ánh sáng chói lọi đọng lại nơi khóe mắt nàng, đoạn đường đi chung này hắn chưa từng thấy qua.
Lúc này đột nhiên một bóng đen bay qua trước mặt Phong Phân, nàng cả kinh lui lại hai bước, lập tức Long An Khác ôm lấy nàng, thị vệ cũng xông về phía trước mấy bước đề phòng.
Một người đàn ông trung niên rơi trên mặt đất, khóe miệng hắn chảy máu, lại giãy giụa muốn bò trở lại, trong miệng kêu lên: “Buông nữ nhi của ta ra…..”
Cường bắt dân nữ? Là ý niệm lóe lên đầu tiên trong đầu Phong Phân.
Ánh mắt Long An Khác lạnh lùng nhìn qua, chỉ thấy một thiếu niên cẩm y hoa phục đang phách lối lôi kéo một tiểu cô nương đang liều mạng giãy giụa, muốn chạy về phía người đàn ông trung niên đang bò tới.
Quả nhiên là cường bắt dân nữ!
“Hừ, Thất gia đây là cho ngươi mặt mũi mới thu nhận nữ nhi của ngươi, người này thật không biết thức thời.”
Long An Khác nheo mắt lại bởi vì câu “Thất gia” kia.
Đúng lúc Phong Phân cũng nghiêng đầu nhìn hắn, ý vị thâm trường nói: “Thất gia?”
Tay đang ôm eo nàng của Long An Khác nắm thật chặt, lạnh lùng phân phó: “Vả miệng hắn.”
Phong Phân chỉ cảm thấy hoa mắt, chợt nghe tiếng “Chát chát” mấy tiếng giòn vang, thời điểm đợi nàng thấy rõ, miệng của vị thiếu niên tự xưng Thất gia kia đã bị đánh sưng đỏ.
Thiếu niên bị đánh kia từ nhỏ đã được nâng trong lòng bàn tay, chưa bao giờ chịu qua tức giận như vậy, chờ hắn thấy rõ những người ra tay đánh người của hắn, nhất thời thù mới hận cũ cùng nhau xông lên đầu.
Mới vừa trên đường tới đây cũng đụng phải những người này, lúc đó hắn muốn đến cướp, kết quả lại bị mấy tên thị vệ kia không khách khí chút nào đá văng.
Không ngờ, bây giờ oan gia ngõ hẹp lại đụng nhau, hơn nữa còn đánh hắn, đúng là không thể nhịn thì không cần nhịn.
“Bọn người các ngươi thật đáng chết! Ta…..” Hắn mắng một chuỗi giòn giã thật dài.
“Công tử, trên đường đụng phải chính là người này.” Mạc Thanh bẩm báo.
“Xử lý thế nào?” Long An Khác tùy ý hỏi.
Mạc Thanh trả lời nghiêm túc: “Ném qua một bên.”
“Ta nhớ là để cho bọn họ cút.”
“Tiểu nhân sẽ đền bù sai lầm.” Nói xong, hắn và mấy tên thị vệ lập tức vọt tới.
Thấy thiếu niên cẩm y và tùy tùng của hắn bị đám người Mạc Thanh ném xuống đất làm cầu đá, Phong Phân cả kinh lấy tay che miệng.
“Dám làm sư muội mất hứng, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.” Hắn lạnh lẽo ném ra một câu.
Phong Phân khó có thể tin nhìn hắn.
“Sư muội đừng sợ.”
Khóe miệng nàng run rẩy, không nhịn được oán trách: “Cần gì kéo ta xuống nước.” Ngươi hoành hành ngang ngược thì cũng thôi đi, tại sao phải kéo ta vào.
Long An Khác nghiêm túc nói: “Hắn kinh sợ đến sư muội.”
Hai phụ nữ bị khi dễ nâng đỡ nhau đi tới, dập đầu với bọn họ: “Đa tạ công tử, tiểu thư cứu giúp.”
Long An Khác không có kiên nhẫn nói: “Đã không có việc gì, đừng ở chỗ này làm chướng mắt.”
Đôi phụ nữ kia bị giọng nói hung ác của hắn hù dọa, không dám nói nhiều nữa, vội vàng rời đi.
Nhìn cử chỉ thô bạo của thị vệ đối với thiếu niên kia, Phong Phân không khỏi có chút lo lắng, sợ sẽ có tai nạn chết người.
“Không cần lo lắng, loại ăn chơi trác táng này chính là thiếu dạy dỗ.”
Phong Phân không khỏi liếc mắt.
“Làm sao vậy?”
“Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ cảm thấy mình cũng ăn chơi trác táng sao?” Phong Phân thật sự rất ngạc nhiên, ở kinh thành, vị Ký vương gia này có thể nói là hoàn khố (quần áo lụa là) trong hoàn khố.
Long An Khác nhướng mày cười: “Chẳng lẽ sư muội không hiểu được hoàn khố cũng có phân chia cao thấp sao?”
Phong Phân đã hiểu.
“Sư muội không cần để ý những thứ râu ria (không quan trọng), muốn mua gì thì chọn đi, mua xong chúng ta vào chùa bái Phật xong rồi trở về, cũng tránh cho tiên sinh lo lắng.”
Phong Phân nhìn xung quanh bọn họ đột nhiên trống trải, thở dài trong lòng: “Không đi dạo, chúng ta vào chùa đi thôi.” Bái Phật xong rồi trở về khách điếm sớm chút, sáng sớm ngày mai rời khỏi nơi này, tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
“Vậy đi thôi.” Bộ dạng Long An Khác là nàng nói cái gì thì chính là cái đó, rất tự nhiên ôm eo nàng.
Phong Phân âm thầm cắn răng, lần nữa tự thôi miên mình: trên lưng nàng không có bàn tay nào cả.
Từ chân núi lên sơn môn, lại từ sơn môn vào chùa, là một đoạn đường không khó đi, Phong Phân yêu cầu thành tâm, Long An Khác đương nhiên phải bỏ nhuyễn kiệu, ôm người trong ngực đi vào chùa, trên đường trắng trợn ăn không ít đậu hũ.
Mặt Phong Phân không biết bởi vì đi bộ mà đỏ hay do cái khác, vẻ mặt ửng đỏ khiến nàng nhiều thêm mấy phần mềm mại đáng yêu.
Long An Khác nhìn thấy vẻ mặt Phong Phân như vậy khiến lòng hắn càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, hắn nghĩ có lẽ nên thay đổi kế hoạch, hắn thủ thân như ngọc hơn hai mươi năm, thật vất vả mới nhìn trúng một cô nương, lại phải bó tay bó chân tổn hại chính mình, quả nhiên vẫn nên thuận theo tâm ý của mình, ăn vào miệng trước mới đúng chứ?
Nhưng nếu làm như vậy thật, đoán chừng trong lòng nàng hắn thật sự không còn sót lại chút danh dự đáng nói, cái này thật làm cho người ta khô não.
Theo dòng người tiến vào Đại Hùng bảo điện, Phong Phân chỉnh trang y phục, sau đó thành kính ở trên bồ đoàn quỳ lạy dập đầu, Long An Khác cũng quỳ xuống theo.
Chờ Phong Phân bái lạy xong muốn đứng dậy, lại bị hắn kéo lại, nàng không khỏi nghiêng đầu nhìn hắn.
“Nàng cầu cái gì?”
“Nói ra sẽ không linh.”
“Cầu xin con cháu sao?”
Phong Phân tức giận nói: “Không phải.”
“Vậy nàng có thể nói ra rồi.”
Phong Phân hất tay hắn ra rồi đứng lên, sau đó qua chỗ thùng công đức.
Nhìn nàng bỏ vào trong rương mười đồng tiền, khóe miệng Long An Khác co quắp một lúc lâu, mới mở miệng hỏi: “Sư muội, nàng như vậy thật sự được sao?”
“Cái gì?” Phong Phân không rõ chân tướng.
Long An Khác chỉ chỉ thùng công đức, rất mờ mịt hỏi: “Không nên quá keo kiệt tiền nhang đèn.” Nàng như vậy thì sao Phật Tổ có thể phù hộ nàng?
“Ta không có cầu xin cái gì, tại sao phải cúng nhiều tiền nhang đèn?”
Long An Khác cứng họng, không nhịn được cầm cây quạt gõ gõ đầu mình, mặc dù biết thời điểm nào đó nha đầu này rất keo kiệt, nhưng tính toán chi li với tiền nhang đèn như vậy, thật đúng là bất ngờ.
Mạc Thanh đứng một bên cảm thấy từ sau khi quen biết Phong cô nương, Vương gia nhà bọn họ bị á khẩu ngày càng nhiều, không biết có thể nói hay không thật đáng mừng.”
Long An Khác lấy ngân phiếu mang theo từ trong tay áo mình ra, đưa cho hòa thượng ghi chép tiền nhang đèn đứng một bên.
Hòa thượng vừa thấy ngân phiếu đưa đến, lập tức cung kính làm một cái lễ, nhiệt tình hỏi thăm tên của hắn.
“Long thất gia.”
Phong Phân liếc mắt nhìn người nào đó.
Người nào đó cười hỏi nàng: “Sư muội có chuyện gì sao?”
Cho nhiều tiền như vậy cũng không báo tên thật, quả thật phá sản, cho dù Phật Tổ muốn phù hộ, không chừng cuối cùng còn có thể sai người.
“Không có việc gì.” Nàng thầm bĩu môi.
“Vậy chúng ta đi thôi, ở trong chùa dạo quanh một chút, nghe nói cảnh trí không tệ.” Long An Khác vừa nói, vừa vô cùng tự nhiên ôm eo nàng.
Phong Phân rất muốn nâng trán.
Long An Khác nói bên tai nàng: “Ta đáp ứng nàng, không lén lút làm chuyện xấu với nàng ở đây.”
Phong Phân muốn giận quá hóa cười, người này không biết xấu hổ đạt đến cảnh giới gì rồi, chẳng lẽ hiện tại hắn quy củ với nàng? Cư nhiên hiện tại có mặt mũi nói vậy với nàng, nói cho nàng biết hắn quang minh chính đại làm chuyện xấu với nàng trước mặt dân chúng! Nàng có thể đánh hắn không?
“Đi thôi.” Hắn dương dương tự đắc trước mặt mọi người đang soi mói mang theo nàng đi về phía hậu viện.
“Ngươi không thể buông ta ra sao?” Phong Phân cố gắng thương lượng với hắn.
Vẻ mặt hắn khó hiểu: “Tại sao muốn buông ra?”
Nàng hít sâu: “Ngươi như thế thì sao ta có thể đi được?”
“Vậy không bằng ta ôm sư muội đi?” Không thể đi chúng ta sẽ dứt khoát không đi.
“Long An khác!” Nàng khẽ gọi.
Tâm tình Long An Khác cực kỳ vui sướng, tiếng cười trong trẻo sung sướng tràn ra, rơi vào không ít tai người đi đường, đưa tới rất nhiều tầm mắt.
Phong Phân không thể nhịn được nữa nắm quyền nện vào ngực hắn hai cái, chỉ là, cử chỉ nàng như vậy ở trong mắt người khác giống như đôi tình nhân đang hờn dỗi.
Ngay tại thời điểm Long An Khác không nhịn được muốn mang người trong lòng đến nơi hẻo lánh làm nóng người, một người có bộ dáng quản sự vội vã đến, ngừng lại trước mặt đoàn người bọn họ, cung kính hướng hắn hành lễ.
“Lão phu nhân nhà tiểu nhân biết Tôn thiếu gia đắc tội quý nhân, đặc biệt sai tiểu nhân mời công tử đến bồi tội.”
Long An Khác hừ nói: “Nếu phải bồi tội, chẳng phải là thiếu thành ý hay sao?”
Trong lòng quản sự kêu khổ: “Công tử, trừ xin tội, lão phu nhân nhà tiểu nhân còn có lời muốn nói cùng với công tử, cho nên mới sai tiểu nhân đến thỉnh ngài.”
Phong Phân không muốn đi với hắn, liền nói: “Sư huynh ngươi đi đi, tự ta đi dạo một chút.”
Long An Khác cười liếc mắt nhìn nàng, nói: “Không có sư muội bên cạnh, sư huynh sẽ nóng ruột, vẫn nên đi chung mới tốt.”
Phong phân cau mày.
Long An Khác cũng không để ý tới, trực tiếp nói với quản sự: “Còn không dẫn đường.”
“Thỉnh công tử đi theo tiểu nhân.”
Nàng nhỏ giọng nói: “Ta đi không thích hợp.”
“Không sao.”
Nàng không còn cách nào, không thể làm gì hơn là thỏa hiệp: “Muốn ta đi với ngươi qua đó cũng được, nhưng ngươi phải quy củ chút, buông tay ra cho ta.”
Long An Khác hơi trầm ngâm rồi thu tay vê, đi gặp người ngoài quả thật không nên lỗ mãng, như vậy sẽ khiến cho người khác hiểu lầm nàng. Mặc dù hắn không sao, nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử, lại chưa gả cho hắn, phải cố kỵ một hai. Thấy hắn buông tay, lúc này Phong Phân mới an tâm.
Đi qua mấy chỗ hành lang gấp khúc, xuyên qua một đoạn đường mòn lót đá cuội, bọn họ theo sau quản sự đi tới một thiền viện u tĩnh.
Vừa vào cửa viện là nhìn thấy một lão thái thái tóc hoa râm được hai nha hoàn nâng đỡ đang đứng đợi dưới mái hiên phòng chính, vừa nhìn thấy Long An Khác vào viện, vội vàng xuống bậc thang tiếp đón.
Trong lòng Phong Phân hiểu rõ, chắc hẳn đã biết rõ thân phận của Long An Khác rồi.
Vị lão phu nhân này so ra có tâm nhãn hơn so với mọi người trong nhà, nếu không cũng không thể biết hành tung của hắn trong khi hắn cố ý che giấu thân phận.
Long An Khác gật gật đầu với lão phu nhân, lướt qua nàng đi vào phòng, không khách khí ngồi xuống chủ vị.
Lão phu nhân dẫn một đám người thỉnh an hắn, sau đó kêu ra vài nha đầu, nói: “Đây là mấy cháu gái lão thân, nhanh, thỉnh an công tử.”
“Gặp qua công tử.”
Mấy cô nương trang điểm xinh đẹp nhẹ nhàng hướng Long An Khác phúc thân, nhìn tựa như một bức họa.
Đợi các nàng thỉnh an xong lui ra, lúc này Phong Phân mới khẽ nhún người: “Thỉnh an phu nhân.”
Lão phu nhân cười kéo tay Phong Phân, nói: “Thật là một cô nương xinh đẹp, thật đúng là khí độ của cô nương phủ Thái Phó.”
Phong Phân cười thầm, xem ra người nào đó theo chân bọn họ cùng đồng hành, người có tâm thật rõ ràng.
Nghĩ tới đây, nàng bỗng dưng cả kinh, nếu quả thật có người luôn chú ý hành tung Long An Khác, như vậy lời nói và hành động phóng đãng của tên hỗn đản ở bên ngoài….. Xem ra sau này nàng càng phải cẩn thận.
“Mấy người các ngươi cũng qua đây ra mắt Phong tỷ tỷ.”
“Chào Phong tỷ tỷ.”
“Chào các muội muội.”
“Lão phu nhân, Tôn thiếu gia đến.”
Lão phu nhân vừa nghe lời ma ma nói, trên mặt trầm xuống: “Bảo tên nghiệt chướng kia lăn tới đây.”
Phong Phân giương mắt nhìn lướt qua, nhìn thấy thiếu niên cẩm y bị thị vệ làm cầu đá trên chợ, mặc dù đã thay đổi y phục, nhưng gương mặt vốn thanh tú nay đã trở nên bầm dập.
“Còn không mau thỉnh tội với công tử!”
Thiếu niên kia ngoan ngoãn làm lễ thỉnh tội với Long An Khác.
Long An Khác vung tay lên, vẻ mặt có phần không kiên nhẫn, lão phu nhân thấy thế thì kêu người mang cháu mình ra ngoài.
Tại thời gian lão phu nhân và Long An Khác trò chuyện, Phong Phân cũng chầm chậm biết rõ thân phận đối phương, là mẫu thân Định Bắc Hầu, Định Bắc Hầu họ Tô, nhà mẹ đẻ lão phu nhân họ Trần, là Tô Trần thị.
Phong Phân không có hứng thú nghe bọn họ nói chuyện, nhưng nàng phát hiện một chuyện.
Mục đích của lão phu nhân hình như là hi vọng mấy cháu gái của mình có thể lọt vào mắt Long An Khác, nói đơn giản chính là nhắm vào vị trí Ký Vương phi.
Lúc này tâm tình Phong Phân có chút vi diệu.
Nếu như Long An Khác có thể dời lực chú ý ra khỏi nàng, nàng đương nhiên cao hứng, như vậy nàng có thể phụng dưỡng dưới gối phụ thân đến khi người lâm chung, nhưng trong lòng lại có chút tư vị không phải, nàng và tên khốn kia xem như có vợ chồng chi thực….. Thật may, nàng cũng không thật sự thất thân, coi như là đại hạnh trong bất hạnh (trong cái rủi có cái may).
Việc đời không thể hoàn hảo, Phong Phân an ủi mình, bỏ được, có bỏ mới có được.
Nàng lấy cớ thay quần áo ra khỏi phòng, chờ sau khi qua khỏi tịnh thất, cùng với tiểu nha hoàn của mình ra khỏi thiền viện, đi dạo trong chùa.
Nàng biết lão phu nhân nhất định rất vui khi việc thành, mà quả thật như nàng đoán, tiểu nha hoàn kia tận tâm tận lực muốn phụng bồi nàng, ước gì nàng quên cả trời đất, đừng trở lại đó.
Trong lòng Phong Phân cười thầm, dạo chơi khắp nơi trong chùa, cách xa thiền viện u tĩnh kia, chỉ thấy một mảnh hoa đào xuất hiện trước mắt, khiến hai mắt nàng tỏa sáng.
Bên ngoài hoa đào đã rụng nhiều, trong chùa lại vẫn tươi đẹp, một cơn gió thổi qua là một cơn mưa hoa đào mê người, khiến cho người ta nhìn ngây dại.
Hôm nay Phong Phân mặc một bộ y phục trắng, đứng trong rừng hoa đào khẽ nở nụ cười, tay phải đưa ra, tựa như tiên nữ lạc vào nhân gian, khiến cho người trong rừng đi ra kinh ngạc dừng chân.
Khóe mắt liếc thấy trong rừng còn có người khác, Phong Phân thu lại vẻ mặt, đi về hướng khác, không ngờ người nọ không biết kiên dè đi lại đây.
“Tường Vi, tại sao ngươi lại ở đây?”
“Biểu thiếu gia.” Tiểu nha hoàn đi theo Phong Phân khẽ nhún người với công tử áo xanh kia: “Nô tỳ bồi Phong cô nương ra ngoài hít thở không khí.”
“Phong cô nương?”
Tường Vi bẩm: “Đây là thiên kim Phong Thái Phó, hôm nay lão phu nhân chúng ta ngẫu nhiên gặp được ở trong chùa, cô nương thiếu một nha hoàn, lão phu nhân sai nô tỳ tới đây hầu hạ.”
Phong Phân đáp lễ, cũng không nói chuyện, chỉ gật gật đầu trả lời.
“Vừa nãy tiểu sinh thấy cô nương hình như vô cùng yêu thích rừng hoa đào này?”
“Cảnh sắc không tệ nên nhìn thêm mấy lần.”
“Hôm nay cô nương đến chùa dâng hương với người nhà sao?”
“Đi ngang qua Thanh Châu, nghe nói chùa Thiên Tề nên tới nhìn một chút.”
“Lão Thái Phó học thức uyên bác, không biết lão nhân gia có trong chùa không?”
“Gia phụ ở lại khách sạn thành Thanh Châu nghỉ ngơi, không có đi cùng với nhau.”
“Không biết cô nương và người nhà muốn ở lại Thanh Châu mấy ngày, nếu thời gian cho phép, đệ tử muốn bái kiến lão Thái Phó.”
“Sợ là không đúng dịp, ngày mai chúng ta lên đường.”
“Sao không ở lại thêm mấy ngày, phong cảnh Thanh Châu thật không tệ.”
“Đa tạ ý tốt của công tử, chỉ là phụ nữ chúng ta sốt ruột hồi hương, không muốn trì hoãn thêm nữa.”
“Điều này thật đáng tiếc.”
Thời điểm Long An Khác đến đây, chính là thấy bọn họ đứng trò chuyện với nhau thật vui vẻ trong rừng đào, khiến cho sắc mặt hắn trở nên âm trầm, không mang theo chút nhiệt độ nhìn nam tử đứng đối diện với Phong Phân.
Trong mắt đối phương không chút che giấu ý đồ khiến hắn mất hứng, nữ nhân của hắn sao đến phiên nam nhân khác mơ ước rồi hả?
“Sư muội.”
Nghe được giọng nói của Long An Khác, Phong Phân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vị Biểu thiếu gia Tô phủ trước mặt thật sự nói nhiều quá rồi, mấy lần nàng ám chỉ muốn đi, đối phương lại làm bộ không hiểu, không chịu cho nàng rời đi, nàng lại không tiện phát tác, phẩy tay áo bỏ đi, ứng phó tới bây giờ đã có chút không kiên nhẫn.
Nếu Long An Khác đến trễ chút nữa, nàng thật sự không cần để ý đến cấp bậc lễ nghĩa quay đầu bỏ đi.
“Sư huynh.”
“Ta nói như thế nào không tìm được nàng, thì ra chạy đến nơi này, thế nào, trò chuyện với người khác thật vui, nên cái gì cũng không nhớ hả?” Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của hắn không nhịn được mỉa mai.
Phong Phân hơi mím môi, hạ mắt nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta phải xuống núi sao?”
Long An Khác lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử kia, đưa tay kéo Phong Phân: “Sớm nên xuống núi.”
Lão phu nhân Định Bắc Hầu và mấy vị cháu gái của bà thật khiến hắn phiền chán, bên kia bọn họ bám riết hắn, bên này có người đánh chủ ý lên Phong Phân, tính toán cũng thật hay.
Thình lình Phong Phân bị hắn kéo vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đâm vào lồng ngực rắn chắc của hắn, mũi có chút đau.
“Không qua chào lão phu nhân sao?
“Không cần.”
Long An Khác ôm lấy nàng, liếc nhìn Biểu thiếu gia Tô phủ, lạnh lùng nói: “Mở to mắt ra một chút, không phải người nào cũng có thể đánh chủ ý được.” Sau đó ôm lấy người trong lòng xoay người rời đi.
Phong Phân bị hắn ôm chặt, đi được một đoạn, nàng nhịn không được nói: “Ngươi làm ta đau.”
Long An Khác lạnh lùng nhìn nàng, mặt không chút thay đổi nói: “Đau? Ta nên sớm làm cho nàng đau một chút.”
Phong Phân bị nét mặt và giọng nói của hắn làm hoảng sợ.
Tại sao đột nhiên tâm tình trở nên khó coi như vậy? Là nhà lão phu nhân Định Bắc Hầu đắc tội với hắn?
Không đúng, hắn đường đường là Ký Vương gia thì ai dám đắc tội hắn, hơn nữa, Định Bắc Hầu gia rõ ràng hướng về phía vị trí Vương phi, càng không có lý do đắc tội hắn. Nàng nghĩ không hiểu.
Long An Khác thấy người trong ngực suy nghĩ có chút viễn vong, lửa giận trong ngực càng dâng cao, hắn xem nàng như trân bảo, ngược lại nàng có chút ỷ sủng mà kiêu rồi hả?
Hắn không kiên nhẫn được nàng đi chậm như thế, cuối cùng bế bỗng nàng lên, ôm nàng ra khỏi chùa Thiên Tề trước mắt bao nhiêu người, thẳng đến chân núi, trực tiếp nhét nàng vào xe ngựa.
“Quay về.” Lạnh lùng ném ra một câu, hắn cũng theo lên xe ngựa.
Phong Phân còn chưa ngồi vững trong xe, đã bị cái người lên xe sau đụng ngã, đưa tay tháo đai lưng của nàng.
“Long An Khác, ngươi muốn làm gì?” Phong Phân bị lệ khí trên người hắn hù sợ, vội vàng đưa tay ngăn cản.
“Làm chuyện ta sớm nên làm.”
Phong Phân theo bản năng nhận thấy nguy hiểm, bắt đầu giãy giụa.
Long An Khác thấy nàng giãy giụa thì càng thêm tức giận, trực tiếp xé rách y phục của nàng, kéo yếm của nàng xuống.
Phong Phân sợ hãi đưa tay che ngực, lui về phía sau: “Ngươi tỉnh táo một chút.”
“Bổn vương không thể tỉnh táo.”
“Cho dù muốn cũng phải đưa ra một tội danh, rốt cuộc vì sao đối xử với ta như vậy?” Tại sao hắn đột nhiên trở nên thô bạo như thế?
Long An Khác lại kéo váy nàng xuống, ép nàng đang cuộn tròn vào một góc buồng xe, từ trên cao nhìn xuống nàng, cười lạnh nói: “Với Bổn vương thì không thèm nói nhiều nửa câu, như thế nào mà với người khác thì nói không hết chuyện, còn cười tươi như vậy, hả?”
Phong Phân trừng mắt: “Ngươi phát thần kinh gì vậy, con mắt nào của ngươi thấy ta trò chuyện thật vui với người khác, lúc nào ta cười tươi hả?” Đây thật là muốn gán tội cho người thì sợ gì không có lý do.
“Hai mắt Bổn vương đều thấy được.”
“Ta cũng chỉ ứng phó mấy câu, tại sao lại trở thành trò chuyện với nhau thật vui?” Nàng thật oan uổng.
Long An Khác bắt được cổ chân của nàng, nghe những lời này, động tác hơi dừng lại: “Nếu không thích, tại sao còn đứng đó trò chuyện với hắn?”
“Ngươi cho rằng ai cũng tùy ý làm bậy giống ngươi vậy sao? Cho dù ta không thích, cũng không thể trực tiếp không cho họ mặt mũi, huống chi hắn cũng không làm ra cử chỉ gì quá đáng, nếu ta làm như vậy chẳng phải ta đánh mất cấp bậc lễ nghĩa sao?”
Hắn hoài nghi nhìn nàng, thấy nàng chỉ còn sót lại tiết khố, sợ đến phát run, lại vẫn quật cường trừng mắt căm tức nhìn hắn, lửa giận chậm rãi hạ xuống, nhưng một loại lửa khác lại bùng lên nhanh chóng.
Trên tay hơi dùng sức, hắn kéo người xuống, đè thân mình lên, dùng thêm chút sức, cứng rắn kéo tiết khố của nàng xuống.
Tâm Phong Phất nhất thời chìm xuống đáy cốc, sợ hãi nhìn hắn.
“Không biến nàng thành người của ta, Bổn vương khó có thể yên tâm.”
“Ngươi không thể như thế, ngươi đã đồng ý với ta.”
“Vậy thì sao?”
Phong Phân ngẩn ra, một giây tiếp theo bắt đầu liều mạng giãy giụa, nàng sợ, nàng thật sợ.
Sự giãy giụa của nàng trong mắt hắn không đáng nhắc tới, chỉ tốn chút lực đã áp chế được nàng.
Tiểu nhân nhi bởi vì giãy giụa mà tóc mây tán loạn, một bộ dáng bị người dày vò thê thảm, đột nhiên Long An Khác nhịn cười không được.
Hắn cúi đầu hôn môi nàng: “Nếu nàng tiếp tục giãy giụa, Bổn vương sẽ thật sự muốn nàng.”
Phong Phân kinh nghi bất định đánh giá hắn.
Con ngươi Long An Khác trở nên nóng rực sâu thẳm, bên tai nàng nói: “Chỉ là, Bổn vương phải trừng phạt nàng.”
Nàng còn chưa kịp phản ứng, ngón tay của hắn đã đâm vào nơi tư mật của nàng, bắt đầu co rúm, nàng muốn quay người tránh, lại bị ép gắt gao, không đường để chạy.
Theo động tác ngày càng nhanh của hắn, Phong Phân cảm giác cơ thể mình trở nên kỳ quái, liều mạng cắn môi không nhả, chỉ sợ mình phát ra âm thanh kỳ quái.
Vẻ mặt Long An Khác có chút cuồng loạn, hô hấp hỗn loạn, dụ hoặc bên tai nàng: “Phân Nhi kêu ra đi, đừng chịu đựng, ngoan…..”
Phong Phân nhịn đến cực hạn cắn vai của hắn, hạ thân phun trào, trong đầu trống rỗng, cả thân thể vô lực…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.