Giới thiệu truyện:
Ta bị chỉ hôn cho Ngũ Hoàng tử, khi đó, hắn đã có một vị trắc phi.
Trắc phi từng vì hắn mà đỡ tên, là nốt chu sa hiện nay của Ngũ Hoàng tử.
Mẫu thân lo lắng đến mức đổ bệnh nằm trên giường, chỉ cảm thấy ta không có được sủng ái, sẽ gặp nhiều khó khăn.
Ta an ủi mẫu thân: "Nữ nhi là đi làm hoàng tử phi, tình yêu không liên quan gì cả."
Ngày thứ hai sau hôn lễ, ta tìm được bạch nguyệt quang khi còn nhỏ của Ngũ Hoàng tử và đưa vào phủ.
Ta rất tò mò, khi bạch nguyệt quang gặp nốt chu sa, ai sẽ thắng một bậc đây?
1
Thánh thượng ban hôn, chỉ hôn ta cho Ngũ Hoàng tử Tiêu Thừa Vũ làm chính phi.
Cả kinh thành ai cũng biết.
Ngũ Hoàng tử có một vị trắc phi vô cùng được sủng ái.
Hai năm trước, Ngũ Hoàng tử từng bị ám sát.
Chính vị trắc phi này đã lấy thân đỡ tên, cứu Ngũ Hoàng tử một mạng.
Vì thế mà cơ thể bị tồn tại di chứng, Ngũ Hoàng tử coi nàng như ngọc quý.
Mẫu thân thương ta, cả ngày lo lắng.
Ta an ủi bà: "Nữ nhi là đi làm hoàng tử phi, không liên quan đến tình yêu."
"Chỉ là một trắc thất, không vượt qua ta được."
"Minh gia nhiều năm đi xuống, cuộc hôn nhân giữa ta và Ngũ Hoàng tử, đối với Minh gia mà nói là một cơ hội tốt."
Mẫu thân nghe xong, sờ tóc ta, thở dài một hơi, trong mắt tràn đầy thương yêu.
Bà không phải không hiểu lý lẽ.
Chỉ là thương ta, những ngày sau này sẽ sống rất mệt mỏi.
2
Từ nhà chính đi ra, băng qua cửa nguyệt môn, đi qua hành lang quanh co.
Đến từ đường thì thấy phụ thân đang đợi ta.
Ông quỳ trước bài vị, lưng thẳng tắp.
"Yên La, Minh gia cần một vị Hoàng tử phi."
Giọng ông bình tĩnh, nhưng lại lộ vài phần cầu xin và áy náy.
Phụ thân với ta, vừa là phụ thân cũng vừa là thầy.
Từ nhỏ ta đã được ông tự mình dạy dỗ.
Ta quỳ sau lưng phụ thân.
"Con gái có cùng suy nghĩ với phụ thân."
Khi Tiên hoàng còn tại thế, Minh gia còn có thể đứng trong hàng ngũ quyền quý.
Khi ngũ tử tranh giành ngôi vị, Minh gia khôn khéo bảo toàn, rút lui khỏi trung tâm quyền lực.
Ca ca đỗ đạt nhiều năm, hiện nay chỉ là một chức quan lục phẩm nhàn tản.
Ta và phụ thân đều mong muốn phục hưng Minh gia.
Bên ngoài trời tối đen như mực, trong từ đường ánh nến lay lắt.
Ánh sáng làm cho bàn thờ tổ tiên phía trên trở nên mờ ảo.
Lâu sau, giọng phụ thân nhuốm một chút run rẩy.
"Từ nhỏ phụ thân đã nghiêm khắc với con, bây giờ con có trách phụ thân không?"
Ông quay người lại, nâng tay dừng một chút, đặt lên đỉnh đầu ta.
Ngẩng đầu lên ta mới phát hiện, phụ thân mắt đã đỏ.
Ta biết ông đang ám chỉ đến chuyện gả ta vào phủ hoàng tử.
Nhưng chữ đầu tiên ta biết, là do phụ thân dạy.
Lần đầu tiên cầm bút, cũng là phụ thân nắm tay ta, từng nét dạy bảo.
Ông nhìn có vẻ nghiêm khắc, nhưng lại dành cho ta nhiều sự đồng hành và sự dạy dỗ tận tình nhất.
Ta sẽ không trách ông, bây giờ lại càng không.
"Con gái chưa từng."
Ta nhìn vào mắt cha, ý chí trong lòng càng thêm kiên định.
"Phụ thân, chỉ là một phủ hoàng tử mà thôi, con sẽ tự có tính toán."
3
Ngày ta thành hôn, trời thu cao trong mát mẻ, chim nhạn bay về phương Nam.
Hôn lễ long trọng và náo nhiệt, mười dặm đỏ rực, khiến người khác phải ghen tị.
Đêm khuya, ta ngồi trong hỷ phòng đã lâu mà vẫn không thấy Tiêu Thừa Vũ đến.
Khi nha hoàn Cẩm Lý sốt ruột đến mức đi qua đi lại, bà mụ theo hầu nhanh chóng bước vào.
"Tiểu thư, Ngũ hoàng tử đã đi về phía viện Kinh Vân."
Viện Kinh Vân, chính là viện của Trắc phi Ninh Âm.
Bà mụ lại nói, Tiêu Thừa Vũ ban đầu vốn dĩ đã định đến viện Phù Dung của ta.
Phía viện Kinh Vân bỗng nhiên vang lên tiếng roi quất.
Tiêu Thừa Vũ liền chuyển bước, bỏ mặc ta.
Ta đã sớm đoán được Ninh Âm sẽ không yên phận.
Khi chưa thành hôn, ả ta đã dám khiêu khích ta.
Làm sao có thể để ta và Tiêu Thừa Vũ động phòng hoa chúc?
"Tiểu thư, hay để nô tỳ đi mời Ngũ hoàng tử về?"
Cẩm Lý trên mặt lo lắng, nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Ta nâng tay ngăn lại: "Không cần."
Dù ta có đi mời hay không, người ngoài đều đang chờ xem trò cười.
Đêm tân hôn, sẽ là thử thách đầu tiên của ta.
Nếu thua, sau này ta sẽ không có chỗ đứng trong phủ.
Ngay cả Minh gia, ở kinh thành cũng sẽ bị người khác cười chê.
Cẩm Lý lo đến sắp khóc.
Ta vén khăn trùm đầu, phủi bụi bụi trên tay áo.
Bảo người thả một chiếc đèn Khổng Minh lên trời.
Nhận lấy hạt đậu phộng Cẩm Lý bóc cho ta, vừa ăn vừa đợi.
Chưa đầy một khắc, Tiêu Thừa Vũ đến.
Nghe tiếng động bên ngoài, ta mỉm cười.
Năm ngoái, Tiêu Thừa Vũ vì cầu phúc cho Ninh Âm.
Ở ngoại ô kinh thành thả đầy đèn Khổng Minh.
Nhưng khi đó đúng vào cuối mùa thu, trời khô hanh.
Đèn Khổng Minh rơi trên núi gây ra cháy rừng.
May mắn ngọn lửa được dập tắt nhanh chóng, không gây thiệt hại về người.
Hoàng thượng đã đánh Ninh Âm hai mươi roi, lại phạt Tiêu Thừa Vũ nửa năm bổng lộc mới thôi.
Ta và Tiêu Thừa Vũ là được đích thân Hoàng Thượng ban hôn.
Gã thấy đèn Khổng Minh, chỉ cần có đầu óc, sẽ biết bên nào nặng bên nào nhẹ.