Vương Phi Vạn Tuế

Chương 10: Gian thương




.../ Đại sảnh phủ thừa tướng/...
“ Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi hiện tại đã khỏe hoàn toàn, nữ nhi muốn đi cảm tạ ân nhân!”
Sau khi thỉnh an nàng nói đến mục đích hôm này đến đây.
“ Ừm, vậy còn đi đi. Nhớ đi sớm về sớm đấy. Ngoại thành hoang vắng lại hay có sơn tặc xuất hiện, ta sẽ cho người theo bảo vệ cho con.”
Liễu thừa tướng vẫn còn hơi lo lắng cho nàng, sự việc đi chùa cầu an lần trước đã làm ông không khỏi kinh hãi, nếu lần này có việc không may, ông nhất định sẽ sang bằng đám sơn tặc đó!
Đám thích khách kia vẫn chưa tìm ra manh mối nên điều tra không có kết quả. Đây chắc chắn là có người bày mưu hãm hại nữ nhi của ông, ông phải tăng thêm người bảo vệ phủ thừa tướng mới được!
.........
Sau khi đi tạ lễ, nàng muốn dạo xung quanh mua ít đồ dùng nên cho đám gia đinh theo sau về phủ,chọn cho Tiểu Ngọc, tiểu Lan và tiểu Phong vài bộ y phục mới, sau đó 4 người ghé vào quán ăn nhỏ ngoại thành ăn trưa.
“ Mặc dù đây là ngoại thành nhưng những món ở đây rất ngon, chúng ta ăn thử xem sao?”
Tiểu Lan vừa háo hức chờ món ăn dọn lên vừa nói.
“ Được!”
Nàng, tiểu Phong và tiểu Ngọc đồng thanh
Trong lúc ăn, tiểu Ngọc dè dặt hỏi nàng:
“ Vân tỷ tỷ, muội thấy tỷ rất giỏi y thuật, tỷ có thể dạy muội không?”
“ Tất nhiên là được rồi, nếu muội muốn học vậy thì ta sẽ dạy cho muội.”
Nàng nhìn tiểu Ngọc mỉm cười.
Tiểu Ngọc nghe nàng nói thì tươi cười:
“ Vâng!”
“ Tiểu... tiểu thư, người... người có thể dạy cho nô tỳ y thuật không?”
Tiểu Lan nhỏ giọng cất lời như sợ nàng không đồng ý.
Nàng nghiêm mặt nhìn tiểu Lan:
“ Ta nói muội bao nhiêu lần rồi? Từ nay về sau không được xưng nô tỳ với tiểu thư nữa, phải xưng tỷ muội. Nếu không ta sẽ không dạy cho muội!”
Tiểu Lan rưng rưng nước mắt vì cảm động:
“ Hức... Vâng nô... à không, muội cảm tạ tỷ tỷ!”
Nàng dí ngón tay vào giữa trán tiểu Lan mắng yêu
“ Tỷ muội với nhau còn cần phải cảm tạ sao?”
Sau khi ăn cơm, nàng vừa đi vừa nói:
“ Tiểu Phong, tiểu Lan, hai người có muốn thử ám khí mới không? Với lại chỉ sử dụng ám khí thì khi cận chiến sẽ gặp bất lợi, hay tỷ dạy thêm cho hai người kiếm thuật. Sao nào?”
Tiểu Lan hớn hở:
“ Tỷ tỷ, người dạy muội cách sử dụng ám khí với kiếm thuật luôn sao? Muội có thể học những thứ đó sao?”
“ Sao lại không chứ, tỷ không thể bảo vệ các muội và đệ mọi lúc được, nên mọi người muốn sống thì phải biết cách bảo vệ bản thân trước. Như vậy mới có khả năng bảo vệ người chúng ta quý trọng. Mọi người hiểu những gì tỷ nói, đúng không?”
“ Vâng!”
Ba người đồng thanh trả lời, nàng bảo họ cùng nhau trở về phủ còn mình thì đi tiếp.
Dò hỏi một lúc nàng cũng tìm được một tiệm rèn kiếm, nhìn sơ qua trông có vẻ rất ổn, làm ăn khá tốt nhưng không biết chất lượng thế nào đây?
“ Ông chủ, kiếm này bán như thế nào đây?”
Nàng lịch sự hỏi chủ tiệm:
“ Vị tiểu thư đây muốn mua kiếm sao? Tiểu thư tìm đúng chỗ rồi đó, tiệm của ta đây bán toàn bảo kiếm a vừa sắt bén, giá cả lại phải chăng, ai mua một lần đều thích cả bla bla....”
Ông chủ thấy nàng đến thì giới thiệu đủ điều, không biết có thực sự tốt hay không nữa, nàng nghe đau cả đầu thì ông chủ mới nói xong.
“ Vậy cho ta xem thanh kiếm đắt nhất tiệm!”
Nàng không dòng do mà vào thẳng vấn đề, chủ tiệm tưởng lời mình nói thuyết phục được nàng thì vui mừng hớn hở chạy vào trong lấy ra một thanh kiếm rồi đưa nàng.
“ Ông chắc chắn đây là bảo kiếm?”
Nàng nheo mắt nhìn chủ tiệm, lại liếc nhìn những thanh kiếm đặt trên bàn, đa số vỏ kiếm đều có cấu tạo khác nhau, tinh xảo có, đơn điệu có, đủ mọi thể loại. Nhưng thanh kiếm nàng đang cầm chỉ có vỏ kiếm được nạm vài viên ngọc khá đẹp mắt, còn lưỡi kiếm chỉ bén hơn dao nhà bếp, vậy mà là bảo kiếm?
Chủ tiệm thầm đổ mồ hôi:
“ Tiểu thư, đây đích thực là bảo kiếm, không tin người cứ thử a!”
“ Nếu đã là thử vậy ta không khách sáo đâu đó!”
Nàng nói rồi hô lớn lên:
“ mọi người trong đây ai biết kiếm thuật cho ta nhờ chút được không?”
Tần Sở nhíu mày, giọng nữ nhân này khá quen nhưng không nhớ rõ là ai. Hôm nay hắn muốn đi thám thính xung quanh thành xem còn hiệu gian thương nào lừa gạt dân lành bỏ tiền túi riêng hay không nên không dẫn theo nhiều người, chỉ cho A Nhị và vài gia đinh đi theo, nghe tiếng gọi hắn khẽ mở miệng:
“ A Nhị.”
A Nhị gật đầu rồi thám thính xung quanh, rất nhanh đã nắm được tình hình.
“ Chủ tử, có vị tiểu thư muốn tìm một người biết kiếm thuật trợ giúp nhưng chưa tìm được người.”
Môi mỏng khẽ mở, Tần vương nói:
“ Ngươi đi giúp!”
“ Vâng.”
Lời nói vừa dứt, A Nhị cũng biến mất rồi chen vào đám đông.
“ Vị cô nương đây không biết có gì cần giúp đỡ?”
Nàng không trả lời mà nhìn hắn một lượt, hắn có mang theo kiếm, vậy là được rồi. Nàng nhếch môi khẽ mở miệng:
“ Tiếp chiêu!”
Nhanh như cắt nàng cầm chặt thanh kiếm trong tay nhằm hướng nam nhân trước mặt mà đánh tới.
Bất ngờ trước hành động của nàng nhưng rất nhanh A Nhị đã lấy được bình tĩnh rút kiếm ra chặn lại một quyền nàng chém xuống, lực đạo ra kiếm khá mạnh làm thanh kiếm nàng cầm bị chém thành hai phần. Nàng nhìn chủ tiệm:
“ Thanh kiếm ông gọi là bảo kiếm rất khó luyện thành bị gãy thành hai đoạn như vậy... liệu có phải thanh kiếm của vị huynh đài kia là thần kiếm thượng cổ?”
Chủ tiệm mồ hôi lạnh đổ ròng ròng thầm nghĩ:
‘ Sao hôm nay xui xẻo gặp phải cô chứ, thanh kiếm đó hắn đã làm giả rất công phu giờ bị gãy như vậy, ôi tiền của taaa!’
“ Ayza, tiểu thư là người đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân, có thể bỏ qua cho ta lần này được không? Nhà ta còn có mẫu thân lớn tuổi và con thơ chưa lớn, nếu tiểu thư làm lớn việc này e là cả nhà ta sẽ không sống nổi mất!”
Hắn thầm nghĩ nàng dù sao cũng là con nhà gia giáo, chắc chắn sẽ nhân từ bỏ qua cho hắn, chiêu này trước giờ chưa có ai thoát khỏi!
Nhưng câu nói của nàng làm hắn không khỏi cứng họng:
“ Có phải bị ai phát hiện ngươi cũng sử dụng cách này không? Ngươi nghĩ ta sẽ nhân từ bỏ qua cho ngươi sao? Vậy những người bị ngươi lừa mất tiền phải làm sao? Những người tha thứ vì hoàn cảnh mẹ già con thơ của ngươi sẽ như thế nào? Ai cũng có quyền bình đẳng như nhau, ngươi đã lợi dụng lòng tốt của người khác lâu như vậy, hôm nay ta sẽ thay mặt những người bị ngươi lừa gạt lấy lại công bằng!”
Vừa nói dứt câu nàng ném thanh kiếm bị gãy về phía chủ tiệm, A Nhị nhanh tay cản một kiếm của nàng mở lời khuyên nhủ:
“ Cô nương, hắn phạm pháp thì hãy để quan phủ xử tội, cô nương làm vậy không thỏa đáng!”
“ Quan phủ sao? Vậy chúng ta đi báo quan, để ta xem hắn sẽ được quan phủ công chính liêm minh của các người xử phạt thế nào. Hừ!”
Nàng nói xong thì đi trước, vài người dân xung quanh xì xầm gì đó rồi đi theo nàng hóng chuyện, tên chủ tiệm nghe đến nàng định báo quan thì mừng thầm, hắn ra hiệu cho hai người đứng sau rồi đi theo nàng, A Nhị quay lại báo cáo với Tần Sở rồi nhanh chân chạy theo Liễu Vân.
Tần Sở nhếch môi, không biết là ai lại có thể không sợ trời không sợ đất như vậy, hắn cũng nhấc chân theo xem kịch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.