Vương Phi Vạn Tuế

Chương 26:




" mọi người cũng vất vả nhiều rồi, hôm nay đến đây thôi, sáng mai chúng ta sẽ bàn tiếp"
Tần Quốc lên tiếng
" vâng"
Mọi người cung kính hành lễ rồi trở về phòng mình
Khi mọi người đã ra khỏi phòng Tần Quốc lại trầm tư, ánh mắt xa xăm nhìn về phía tấm bản đồ dày đặc các sợi chỉ xanh xanh đỏ đỏ chồng chéo nhau. Một khoảng không vắng lặng chỉ còn lại những suy nghĩ mông lung của Tần Quốc cùng những lời mọi người báo cáo lúc nãy...
' hạ lưu vùng sông này cây sinh trưởng không tốt lắm, các loại rau và những cánh đồng lúa đều héo úa cả'
' bên ta cũng vậy, những thửa ruộng gần ngoại thành lưu vực hạ lưu sông đều không sống nổi'
' chủ tử, ta thấy khu vực bên này cũng vậy, nước sông khá ít, hai bên bờ hạ lưu sông cũng không có cây nào tươi xanh cả'
'hai mùa còn lại nắng nhiều nên nước sông sẽ ít hơn, lúc đó nước biển sẽ theo dòng chảy của sông mà vào đất liền mang theo vị mặn của chúng nên nước này không thể dùng tưới cho cây được'
' thành khu vực này không những bị hạn mà còn bị lũ lụt, hiện giờ nước lũ mới về có dấu hiệu rút'
...………...
...…......
...…...
........
Nhìn lại một lượt các khu vực bị hạn nghiêm trọng, rồi những nhánh sông chảy qua khu vực ấy... Như phát hiện được gì đó, Tần Quốc bật dậy nhìn một lượt bản đồ một lần nữa. Nhánh sông X, sông XX, rồi sông XXX, đều bắt nguồn từ một con sông lớn.
Những vùng khác chỉ là hạn mức độ nhẹ, cùng lắm chỉ mức trung không ảnh hưởng nặng, lượng nước lúc khảo sát cũng thấy rõ khá nhiều, nhưng theo lời báo cáo của những người từ khu vực được đánh giá là nghiêm trọng thì nước sông khá ít.
Vừa qua mùa khô nước sông sao có thể ít đi? hơn nữa thượng nguồn bắt đầu từ núi cao quanh năm phủ tuyết, cho dù thất thoát cũng không đến nỗi thiếu hụt nước cho các nhánh sông con
.../ sáng hôm sau/...
Tần Quốc từ sớm đã chuẩn bị xong, chỉ cần chờ nàng cùng mọi người dậy liền nói tiếp việc dang dỡ hôm qua
" huynh đã nhận ra vấn đề"
Nàng vừa bước vào phòng đã thấy hai mắt hắn sáng bừng, có lẽ đã nhận ra bất thường mà nàng nói. Câu nói này không phải câu hỏi mà là câu khẳng định
Tần Quốc nhìn nàng bằng ánh mắt tôn trọng
" đã thấy vấn đề. Minh Nguyệt, huynh nghĩ sao?"
Hiện tại vẫn còn sớm nên chưa ai thức cả, trong phòng chỉ có nàng cùng Tần Quốc và Nhật
" đây là việc của huynh sao lại hỏi ta?"
Nàng đơ mặt hỏi lại
Tần Quốc cũng không biết nói gì nữa, quả thực đây là việc của hắn, nàng cũng chỉ thuận đường giúp khai thông uẩn khúc mà hắn không giải đáp được. Những điều nàng nói trước đó hắn không hề đọc được trong sách, cũng không nghe ai nói, nó như một loại kiến thức mới vậy và nàng đang dạy hắn quy luật của tự nhiên để hắn tự nhận ra và tìm ra ẩn khuất
" ta... ta chỉ muốn nghe suy nghĩ của huynh về vấn đề này. Nếu huynh không muốn thì thực đã mạo muội làm phiền"
Tần Quốc chân thành tạ lỗi
Nàng thầm nghĩ
' hắn là trực nam sao? có vậy cũng xin lỗi. Người như hắn ở xã hội này vẫn còn sống đến giờ là một kỳ tích a'
" bây giờ chỉ mới tháng tư, cơn mưa vừa hết được hơn một tháng sau 6 tháng dài mưa tầm tã. Nay nước sông lại vơi hơn nữa là do phân tán quá nhiều theo nhánh sông hay do người cố ý?"
Nàng không trả lời mà hỏi ngược lại, không biết là vô ý hay cố tình nhắc nhở
Tần Quốc nghiền ngẫm lời nàng nói, tựa như suy tư gì đó, lúc mọi người xuống đủ thì nói ra dự định và nghi vấn của mình, sau đó dự định tự mình đi khảo sát thực tế từng vùng lại mới gửi thư về kinh thành báo cáo
" Nhiều vùng thế này huynh định đi cả hai ngày để quan sát à?"
Ánh mắt nàng nhìn hắn kiểu ' ta không tin được huynh nghĩ vậy'
" không nhìn trực tiếp thị làm sao tìm được nguyên nhân?"
Tần Quốc vẫn một mực nghiêm túc đáp lời nàng, nàng cứ nghĩ hôm trước nói đến khô cả lưỡi ít ra hắn cũng hiểu dụng tâm của mình; ai ngờ hắn lại ' tỉ mỉ ' đến mức không cần thiết như vậy!
Nàng hít một hơi đè nén tâm tình đang bùng phát; đi đến tấm bản đồ trải lại trên bàn, dùng chút nhựa dính mãng theo bên mình cố định những sợi chỉ đỏ, lấy những sợi chỉ xanh ra hỏi hắn
" Huynh nhìn xem, những vùng này bị hạn trầm trọng chính là cùng là nhánh nhỏ của cùng một con sông này! hà tất gì huynh phải đi từng vùng mà không theo mạch chính sông đi về thượng nguồn xem xét? Sông Giao Long dòng chảy mạnh mẽ cuồn cuộn, thượng nguồn chính là núi cao vạn trượng cùng thác nước cao lớn mỗi năm chảy xiết, vậy có thể ở trên thượng nguồn sông giở trò hay không đã bị thú dữ cho đi gặp ông bà! vấn đề thứ hai huynh nhìn lại xem, sông Giao Long có mạng lưới phân bố lớn, có nhiều nhánh sông nhưng không phải hạ lưu nhánh sông nào cũng bị hạn. Điều đó chứng tỏ họ giở trò trên vùng trung lưu sông khoảng từ vùng này đến.... Chỗ này"
Vừa nói nàng vừa cầm chiếc đũa chỉ dọc theo thân sông Giao Long nơi nằm giữa vùng bị lụt và vùng bị hạn
" ta... ta thực sự không nghĩ xa đến vậy"
Đúng thực Tần Quốc không nghĩ xa đến mức độ mà nàng trình bày
Nàng nghiêm mặt
" tam hoàng tử, hiện hạn đã có dấu hiệu chuyển sang nghiêm trọng! nếu người dành thời gian quan sát từng vùng giống nhau về vấn đề và mức độ hạn như nhau thì đó chính là đang giúp cho độ hạn có thời gian xâm nhập vào sâu hơn! là đang gián tiếp làm nông sản bị hủy hoại nhiều hơn, cũng gián tiếp làm lòng dân hoang mang về mức độ tàn phá của hạn mặn. Huynh cần phải biết thời gian hiện tại huynh có quý giá đến mức nào! phải biết đi đúng trọng tâm và trực tiếp giải quyết vấn đề! bách tính vùng hạn đang trông chờ vào huynh!"
Tần Quốc không ngờ nàng lại nói vậy, từ lúc hai người tiếp xúc hoặc là phân phó sắp xếp ngắn gọn, hoặc là phân tích, lí giải vấn đề thực dài nhưng vẫn luôn cho người khác cơ hội lĩnh ngộ và vận dụng những gì đã biết đưa ra kết luận, nàng lại chỉnh lại kết luận và hướng đi đúng chỗ mọi người. Lúc nàng nghiêm túc không hiểu sao hắn thấy nàng thu hút cực kỳ...
Hắn bỗng giật mình thầm nghĩ
' sao mình lại nghĩ vậy chứ, rõ ràng Minh Nguyệt là nam nhân! là nam nhân a! hắn cũng là nam nhân! chắc hẳn là do nàng nói quá đúng, còn khai thông nhiều điều khó lí giải nên mình mới có cảm giác như vậy. Đúng vậy! đây là kính trọng nhân tài! không có ý khác! '
Tần Quốc tự nhủ cho chính mình rồi ổn định tâm trạng, xuất phát theo lời nàng nói, khu vực nàng xác định là vùng bìa rừng nên toàn bộ đoàn người Tần Quốc đều theo hắn để chia ra tìm hiểu. Nàng và người của mình đẩy mấy xe lương thực đi cứu tế vùng bị ảnh hưởng nặng
Nơi đây thực sự quá lạc hậu rồi! ngoài việc đào thêm kênh mương dẫn nước ra thì không còn gì nữa, không phân bón thì không nói, mà ngay cả việc thủy lợi đơn giản và trữ nước ngọt phòng xâm nhập mặn cũng không biết là sao!!!
Y như lời nàng, trên một khúc sông lớn chảy qua rừng bị những tảng đá lớn chắn gần hết, nước chỉ có thể chảy qua khe hở giữa những tảng đá và tràn qua từ bên trên. Tần Quốc cũng chỉ quan sát tình hình, âm thầm cho người theo dõi xung quanh rồi trở về thuật lại sự tình với nàng
Nàng nhướng mày
" chơi lớn vậy sao? Trước tiên đừng manh động, cứ để nước bị chặn như trước. Hmm ruộng nương nước ta trước giờ đều trồng bằng hình thức này sao?"
Nàng vẫn chưa tin người ở đây lạc hậu đến vậy
" có gì bất thường sao?" Tần Quốc có chút khó hiểu
" huynh không thấy như vậy vào mùa khô sẽ bất lợi sao? ruộng nhiều như vậy, đào nhiều kênh mương để tiện tưới tiêu nhưng lại không thể giữ nước lại, nên vào thời điểm nóng nhất trong mùa cộng với hạn mặn nữa thì đừng nói nông sản, đến cả cây cổ thụ cũng không chịu nổi. Chưa kể mỗi vụ mùa dù được hay mất đều phải nộp một lượng nhất định cho triều đình!"
" vậy theo ý huynh chúng ta phải làm sao?"
Năm nào không canh tác như vậy chứ? không phải vẫn cho thu hoạch sao?
Nàng có chút không nói nên lời, dù sao Tần Quốc cũng là hoàng tử sống trong nhung lụa từ nhỏ làm sao hiểu được nỗi lo được mất của bách tính! như hắn đến đây đã là quá thương dân rồi
" umm.... hay là như vậy đi, huynh viết thư báo lại tình hình về kinh thành, yêu cầu thêm vài trăm người đến đây giúp một chút, còn lại ta sẽ nói sau"
" Minh Nguyệt, huynh.... thực sự có cách khắc phục?"
Hắn dù không muốn cũng không thể phủ nhận lời nàng nói hoàn toàn chính xác, trước đây luôn canh nông như vậy, các phủ thành vẫn nộp thuế và lương thực đầy đủ, nhưng nàng nói giống như triều đình đang bốc lột bách tính
" vậy ta hỏi huynh vài vấn đề, huynh phải trả lời ta, được không?"
" Minh Nguyệt huynh cứ nói"
" nếu như lần này ta không ở đây cùng huynh tìm hiểu nguyên nhân, cùng lúc Bắc quốc đem quân xâm lược thì quốc khố có trụ nổi khi vừa trích xuất cứu tế vừa tiếp lương thực cho binh sĩ ra chiến trường đánh giặc không?"
Tần Quốc nghiêm túc trả lời " không thể"
" mỗi năm đều có thu hoạch, đều phải nộp thuế cho triều đình, nếu vì nộp thuế mà một số nông hộ không đủ lương thực dùng cho mùa mưa thì huynh có thể biết và giúp đỡ họ không?"
" không... không thể"
Hắn trăm công nghìn việc, không nói quan phủ báo lên quan trên rồi dâng tấu sớ, đến được tai hoàng thượng đã là việc của vài tháng sau rồi!
" giả sử nông phu biết cách tiết chế và điều chỉnh lượng nước phù hợp, nuôi trồng đúng cách, được học hỏi thêm cách thức mới để trồng, sản lượng và năng suất nông sản tăng lên thì chúng ta có cần đứng đây tìm cách khắc phục không? Nông sản sau khi nộp thuế cũng sẽ dự trữ lại được rất nhiều thì còn bách tính vì chết vì đói không? nếu dự liệu phát sinh biến cố, xảy ra giao tranh nhiều nơi cùng lúc thì quốc khố có hay không bị thiếu hụt?"
" kh...không" hẳn là không bao giờ! nhờ nàng hắn đã ngộ ra rất nhiều, những vấn đề này hắn chưa từng nghĩ đến. Hay nói cách khác là chưa có ai nghĩ tới!
" ta sẽ viết ngay bây giờ!" Tần Quốc nói xong liền lập tức phi về phòng mình
...______...
Mọi người nếu thấy ngữ pháp hay cách sử dụng từ ngữ không thích hợp thì cho em xin ý kiến ạ
Em thực sự rất rất nghèo vốn từ
Trong cách tra hỏi và lí luận của nu9 nếu có sai sót mong được nhận ý kiến đóng góp của mọi người
...❤️❤️❤️...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.