Vương Phi Vạn Tuế

Chương 27: Ta... Là nữ nhân!




.../ hai ngày sau /...
Theo như thư trình báo mà Tần Quốc gửi về kinh thành thì hôm nay người được cử đi đã đến đây giúp sức
Trong thời gian chờ họ đến nàng cùng Tần Quốc cũng quan sát tình hình xem nên sửa đổi và hướng dẫn cải tạo đất, một số kiến thức cơ bản và kỹ năng cần thiết để rửa mặn cho đất, một ít cách tận dụng phân gia súc làm phân hữu cơ để tăng năng suất
Nhóm người được cử đến khoảng 500 người, chia làm 50 nhóm nhỏ, một thân cường tráng đứng giữa ruộng... đào đất:)))
Việc đầu tiên là thủy lợi, các thửa ruộng chúng một khu cần phải được đắp đê, nâng cao mặt để tránh tình trạng phù sa không vào ruộng thì không thể rửa mặn được. Thêm cả phải có nơi chứa nước ngọt dụng tưới cây nữa, còn có một số loại cây chịu hạn tốt hay mọc dại bên bờ sông bị nông dân chặt bỏ! đúng là quá phí của trời a. Nhưng cũng không trách họ được vì họ không biết chúng ăn được, giờ chúng sẽ được nàng tận dụng triệt để!
Lần lượt từng nơi đều được đào lấp, khai thông, chắn bớt. Nhóm nào xong nhiệm vụ trước còn được nàng 'ưu ái' cho ' tắm sông' bắt một ít ' sinh vật nhiều chân' ( tôm í mọi người) dùng cho bữa tối
Có thể nói nàng thích ứng với môi trường cực kỳ nhanh, số lương thảo đem cứu tế nàng chỉ lấy một ít nấu cơm, còn thức ăn luôn tận dụng tất cả từ thiên nhiên phong phú xung quanh; vào rừng thì ăn thịt thú rừng hoặc rau dại, ở thôn lại bắt cá và chút rau củ đổi được của dân làng, ở đây là vùng hạn không có nông sản nhưng nàng lại phát hiện ra ' sinh vật' mà mọi người xa lánh chính là tôm! tôm ở đây đã lâu, người dân không dám bắt vì dáng vẻ của chúng, cũng không biết cách chế biến nên cũng mặc kệ
Tam hoàng tử từ lúc đi chung với ' Minh Nguyệt' đã được mở mang tầm mắt rất nhiều, những thứ tưởng chừng như không thể lại biến thành có thể, những kiến thức thâm thúy từ đời sống đến những cách sinh tồn và thích ứng trong mọi tình huống. Càng tiếp xúc nhiều, càng gần nàng hắn lại cảm thấy cảm giác kỳ lạ của bản thân càng rõ hơn. Nhưng hắn vẫn cố lẵng tránh khỏi cảm giác ấy
Nữa tháng ở đây chuẩn bị và ' tuyên truyền' các loại kiến thức và công dụng, ban đầu rất nhiều người không tin lời nàng nói, nàng cũng không giải thích mà dùng bản thân để chứng minh! Suốt thời gian qua nàng chỉ dùng ' thực phẩm' mọi người cho là không ăn được mà ăn đến ngon miệng, nàng không bắt ép ai cả, muốn thì cùng ăn, không thì ăn với mọi người. Và bây giờ là lúc thực hiện những gì đã nói.
Dẫn một nhóm người cao to đi dời những tảng đá chặn ngang sông, nước lũ lượt ùa về hạ nguồn. Theo như lời nàng, cây cối dần có sức sống trở lại, nông phu vừa vui mừng vừa cảm kích nàng, xem nàng như ân nhân mà tạ ơn các kiểu. Chỉ những vùng quá nghiêm trọng nàng mới sử dụng vôi và chất hóa học khác để nhanh đạt hiệu quả, khuyên can vài lời cho mọi người. Cái kiểu tạ ơn này làm nàng thấy không thoải mái nhưng đó là tấm lòng của họ. Vậy là ai đó đẩy toàn bộ công lao và trách nhiệm cho Tần Quốc rồi nhanh chân chạy về kinh thành nhưng không chạy được
Tối đó, mọi người tố chức ăn mừng vì câu hỏi hàng trăm năm nay được giải đáp, sau này họ sẽ không phải lo lắng lúa chết hay thất mùa như mọi năm nữa! không chỉ vậy còn được nàng chỉ dẫn trồng thêm một số loại cây dại mọc bên bờ sông nhưng ăn lại rất ngon. Buổi tiệc không có gì là sáng trọng cả, mọi người ngồi xung quanh một đống lửa lớn, nắm tay nhảy múa hay trò chuyện vui vẻ giữa màn trời đầy sao
Chơi một lúc nàng và tiểu Lan lại tách khỏi mọi người tìm một nơi yên tĩnh hơn ngồi xuống, một mình thưởng thức rượu
" nếu muốn muội cứ vào chơi với mọi người, ta ngồi đây một lát"
Nàng nói với tiểu Lan
" muội có thể sao?"
Tiểu Lan hai mắt sáng rực hỏi lại nàng, mọi người ở đây rất hòa đồng, nàng lại nhỏ hơn Liễu Vân 2 tuổi nên nàng vẫn còn chút hàm chơi
" có thể"
Nàng cười dịu dàng nhìn tiểu Lan
" lát nữa muội sẽ quay lại"
Tiểu Lan nói xong liền chạy vào hoà nhập với mọi người
Nàng đặt bình rượu xuống, ngã người nằm trên nền cỏ mát lạnh, đôi mắt xinh đẹp nhìn xa xăm về hướng bầu trời đêm đầy sao. Nàng thầm nghĩ
' ở đây nhiều sao quá! thật đẹp...'
' đã bao lâu mình không thấy cảm giác yên bình như thế này...'
Kiếp trước, niềm vui mỗi ngày của nàng chính là sau mỗi nhiệm vụ chết chóc được về đoàn tụ với gia đình, nơi đem lại sự yên bình duy nhất cho nàng, nơi cho nàng tình thương vô bờ bến, nơi vô tư vô lo mà cười nói... Tuy nơi đây nàng cũng có phụ mẫu, có người thân nhưng chẳng lúc nào được thả lỏng tinh thần. Di nương âm hiểm, muội muội ganh ghét, cả âm mưu lớn phía sau của tên hắc y nhân đó nữa
" Minh Nguyệt huynh sao lại một mình nằm đây"
Hắn vừa nói vừa nằm xuống bãi cỏ giống nàng, giương mắt nhìn bầu trời đêm đầy sao sáng
Tần Quốc vừa nhận quà cảm tạ của người dân vừa chú ý nàng, vậy mà chỉ vừa rời mắt một lúc nàng đã biến mất, nếu không gặp A Lan ( tiểu Lan) chắc không thể tìm thấy nàng
Nàng vẫn không dời mắt hỏi hắn
" khi một người chết đi sẽ biến thành một ngôi sao trên trời, đúng không"
Tần Quốc nhìn qua nàng, khuôn mặt nhỏ với đôi mắt thanh tịnh mà hắn thấy thường ngày phản phất nét buồn, đôi mắt ấy không còn trong sáng nữa
" đúng! họ sẽ ở đấy dõi theo từng hành động của chúng ta"
Như nhận ra điều gì đó, Tần Quốc cất lời an ủi
" dõi theo ta?"
Nàng mông lung hỏi lại
" ừm"
"..."
" Minh Nguyệt huynh có tâm sự?"
" nếu ta nói ta không thuộc về thế giới này... huynh.... có tin ta không?"
Không hiểu sao khi nói chuyện với hắn nàng lại có một sự tin tưởng nhất định giống như tri kỷ của nhau vậy, cảm giác ấy thôi thúc nàng nên nói cho hắn biết tâm tư của mình
" huynh..." Tần Quốc khó hiểu nhìn nàng
" cứ xem như ta chưa nói gì"
Nàng cười cười lảng sang chuyện khác
" mọi việc đã giải quyết ổn thỏa?"
" ừm"
Nàng ngồi dậy cầm lấy bình rượu đưa về phía hắn
" uống không?"
Hắn ngồi dậy cầm lấy uống một ngụm rồi lại tu một hơi gần nửa bình, nàng thấy vậy liền giành lại
" huynh uống nhiều rồi"
Hắn không nói gì, chỉ cuối đầu
" sao vậy?"
Nàng không thể thấy biểu cảm trên mặt hắn, quan tâm hỏi
Dù thời gian tiếp xúc không lâu nhưng giữa hai người lại có sự thấu hiểu nhất định
" huynh... nếu huynh là nữ nhân thì tốt biết mấy"
Tần Quốc lẩm bẩm, hai ngày nữa nàng sẽ đi, hắn cảm thấy rất rối rắm. Nửa muốn giữ nàng lại, nửa lại không dám đối diện nàng. Mỗi lần nghe giọng nhỏ nhẹ của nàng làm hắn cảm thấy rất lạ, xúc cảm này ngày một lớn dần... giờ thì hắn đã biết.... hắn có cảm giác đặc biệt với nàng. Ha... một nam nhân thích nam nhân! nếu hắn nói ra nàng có ghét bỏ hắn không? hay... nàng sẽ chấp nhận hắn
" Tần Quốc, ta có chuyện muốn nói với huynh"
Hắn ngẩn đầu, nâng mắt nhìn nàng
" thực ra... ta là nữ nhân. Ta... dấu huynh lâu như vậy... huynh vẫn sẽ chấp nhận bằng hữu này chứ"
Nàng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Tần Quốc, nàng thực xem hắn là bằng hữu mới quyết định nói sự thật, nàng không muốn lừa dối bằng hữu của mình
" Minh Nguyệt..."
Hắn dường như chưa tin vào những gì tai mình vừa nghe được
"..."
" huynh.... thực là nữ nhân?"
" ừ. Chúng ta làm quen lại được không? ta là Liễu Vân, rất vui được gặp huynh!"
Nàng khẳng định lại, mỉm cười đưa tay ra trước mặt hắn
" ta là Tần Quốc "
Hắn hoàn hồn, mỉm cười trả lời rồi đưa tay nắm lấy tay nàng. Bàn tay nhỏ nhắn mịn màng làm hắn không muốn buông nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa luyến tiếc buông tay
" chúng ta... vẫn là bằng hữu chứ?"
" là bằng hữu"
Hắn thấy tên nàng hơi quen nhưng không biết đã nghe ở đâu... nhưng không sao! ít ra hắn không phải thích nam nhân
( lúc hoàng thượng ban hôn đã trốn mất rồi làm sao biết nàng là ai được 😶)
" nhưng... sao huynh... à không sao muội lại ăn mặc như vậy?"
" như vậy không phải dễ hành động hơn sao?"
Nàng nhìn bản thân một lượt không thấy có gì bất thường
" nữ nhi sao lại cải nam trang thế chứ!"
Hắn có chút cứng họng, nữ nhân nhà người chỉ hận không thể cho nam nhân thấy hết bộ dáng thùy mị nết na, đoan trang hiền thục của mình, còn nàng... như chỉ hận mình không thể là nam nhân vậy
" ta thấy như vậy tốt mà, y phục nam nhân vừa gọn vừa nhẹ, không rắc rối như nữ nhân, cũng không cần một bộ dáng mực nhu nhược đến nói cũng không dám của nữ nhân. Lời nói cũng được coi trọng hơn, không phải sao?"
" vậy... đây là dung mạo thật của nàng?"
"ta nhỏ hơn huynh mấy tuổi, cứ xem ta như muội muội huynh là được. Đây không phải dung mạo thật của ta, nếu cải trang mà để gương mặt như vậy sẽ phiền phức hơn là không cải trang a"
Nàng cười nhẹ nữa thật nửa giả nói
" tự tin vậy sao?"
Hiếm khi hắn thấy thoải mái khi nói chuyện nên cũng trêu nàng một chút
" huynh không tin?"
Nàng nhướng mày hỏi lại
" chưa thấy thì không nói trước được a"
Nàng lấy từ trong tay áo một lọ sứ ra rồi đổ một ít dung dịch trong lọ ra khăn tay rồi lau mặt, một lát sau khi lau sạch sẽ thì mới ngẩn đầu dậy
" huynh đã tin chưa?"
Trước mặt Tần Quốc là gương mặt trắng nõn của nàng, đôi mắt sáng như bầu trời đêm nay, mũi nhỏ cao ngạo, đôi môi nhỏ hồng hồng, hàng lông mày tựa lá liễu... Đúng là không còn gì để nói. Khuôn mặt này trong dạng nam nhân cả hắn còn suýt không chịu được mị lực của nàng! hắn lắp bắp
" ti...tin r... rồi"
" Haiz! ngay cả huynh cũng vậy"
Nàng thầm than. Lúc đi nàng chỉ định giả nam trang chứ không muốn dịch dung, nhưng khi tiểu Lan thấy nàng đã hoa si từ ánh nhìn đầu tiên mặc dù đã theo nàng hơn 9 năm! vậy nên nàng quyết định dịch dung
...________...
em thực sự rất vui vì truyện em viết có người thích xem ạ 😊😊😊
Mặc dù không có ai like hay bình luận nhưng em vẫn muốn nói lời cảm ơn thật lòng đến đọc giả đã giành thời gian xem truyện của em ❤️❤️❤️
...Lời cuối em muốn nói: thực sự cảm ơn mọi người rất rất nhìu 🤗🙆...
...Chúc mọi người buổi chiều vui vẻ ❤️...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.