Vương Phi Vạn Tuế

Chương 33:




Càng nhiều người truyền miệng câu chuyện càng có diễn biến ly kỳ, càng kích thích người nghe
' Tần vương phi bị thích khách bắt trong ngày đại hôn'
' Tần vương phi vì ép hôn bỏ trốn theo ý trung nhân ngay ngày đại hôn'
' lúc tìm thấy vương phi người đang ở cùng nam nhân khác mà cả hai y phục đều không chỉnh tề'
...'...'...
Lời đồn đại càng xa thanh danh của nàng càng bị bôi nhoạ càng thảm, thậm chí còn có người truyền nhau rằng nàng vốn không còn trinh tiết trước khi gả đi, công thêm việc phủ thừa tướng chỉ thông cáo thiên hạ nàng là đại tiểu thư của gia phủ, mọi việc chỉ là tin đồn nên càng làm người nghe mập mờ nửa tin nửa ngờ
Phủ thừa tướng nháo nhào một trận nhưng vì nữ nhi đã nói trước nên phu thê thừa tướng chỉ có thể hậm hực nhẫn nhịn. Trong khi đó Lâm Ngọc Hoa cùng Liễu Thanh một bên lại là biểu cảm ' ta cảm thấy rất hài lòng' với những lời đồn đại vô căn cứ lan truyền ngày một nhanh này
Hôm nay theo lý phải vào cùng diện thánh nhưng vì hôm qua nàng mất khá nhiều máu, tối lại chuyển sốt nhẹ nên hoàng hậu bảo không cần vào cung, thái hậu được Như Ý thuật lại thì vừa giận lại vừa thương cho cháu dâu mình, từ sớm đã gửi qua Tần phủ không biết bao nhiêu là thuốc bổ quý hiếm cùng cao dược trị thương cho nàng
.../ buổi trưa /...
" nam nhân kia đâu?"
Nàng trực tiếp vào vấn đề hỏi A Tam
" bẩm vương phi, hắn đã được giam dưới tầng hầm"
Trong phủ Tần vương có một tầng hầm dùng để gia huấn cho những kẻ phản bội hay tắc trách khi thực hiện nhiệm vụ
" Ngươi không phải không biết quan hệ giữa ta và Tần Sở, không có người ngoài cứ xưng tên là được"
Nàng nhíu mày, rủi để tên mặt lạnh kia nghe thấy có hay không sẽ tức giận khi nàng chiếm vị trí ' vương phi' dành cho ái nhân của hắn
" vâng"
A Tam cung kính trả lời rồi đưa nàng xuống tầng hầm
Dưới đây ngoại trừ hơi tối đó không có ánh sáng chiếu vào thì không còn giữ chê trách được. Tần Sở là người thích sạch sẽ, chỉ cần nhìn qua y phục và cách sắp xếp trong phủ liền hiểu. Mọi ngóc ngách đều không có một hạt bụi, đồ vật bày trí ở một nơi nhất định, ngày cả nơi này cũng khô ráo sạch sẽ đến kinh ngạc
Dãy hành lang dài gắn những ngọn đèn với ánh sáng mờ ảo phản chiếu khung cảnh nơi đây: nhiều phòng nối tiếp, mỗi phòng khá lớn, trên cửa mỗi phòng có những hoa văn điêu khắc và kí hiệu khác nhau, không ồn ào ẩm thấp hay nồng nặc mùi tanh của máu như nàng nghĩ
Đi đến phòng cuối cùng, A Tam mở cửa ra, bên trong là nam nhân nằm vật trên nền đất lạnh, một chân bị xiềng xích khóa lại với sợi xích dài nối với bức tường lớn phía sau, gần cửa là các dụng cụ tra tấn lấy khẩu cung đủ loại từ dây thừng, kim châm, phi tiêu, vài lọ độc dược, roi da, roi dây cũng quanh có nhiều gai nhọn, dao nhỏ, dụng cụ kẹp tay,.... có cả sắt nung đỏ tùy thời có thể ấn vào ' phạm nhân'. Tiếc là nàng không cần những thứ tra tấn thể xác này...
" là ai đứng sau?"
Âm thanh trong trẻo vang lên giữa bốn bề tĩnh lặng, nam nhân chật vật ngồi dậy nhìn nàng nhưng không nói lời nào
" họ lấy người thân ngươi uy hiếp?" nàng nheo mắt hỏi tiếp
" muốn biết phụ mẫu cùng thê nhi ngươi ở đâu không?"
" có muốn giành lại quyền chủ động không?"
" có muốn trả thù không?"
" ngươi muốn tự trả lời hay ta sẽ đem ngươi ép cung?"
"..."
Nam nhân không hề hé răng nửa lời, nàng càng nói hắn càng cuối thấp đầu, ánh mắt hiện rõ do dự cùng bất đắc dĩ
" ta muốn trao đổi cùng ngươi. Ngươi cho ta biết điều ta muốn biết, đổi lại thân nhân người cả đời an yên. Thế nào?"
Ánh mắt nam nhân hơi lóe lên, nhìn vào mắt nàng.
" thật?"
" ta trước giờ chưa từng thất hứa!" nàng nhấn mạnh
" mọi chuyện là như vậy, hôm trước ngày thành hôn của người một tuần......"
Hắn thuật lại hết sự việc và những kẻ đã biết mặt cùng việc hắn đã tự chối nhưng họ bắt nữ nhi hắn uy hiếp hắn phải chấp nhận, nếu thất bại thì nữ nhi hắn đừng mong cứu được
" nữ nhi ngươi đã được cứu, tình hình sức khỏe không ổn lắm, hiện tại chưa thể gặp mặt, phụ mẫu cùng thê nhi ngươi đã có người của ta bảo hộ, an toàn tuyệt đối"
" đa tạ"
Môi khẽ mấp máy, nam nhân mở lời, gương mặt thoáng như nhẹ nhõm rất nhiều
A Tam không hiểu rốt cuộc vì sao nàng chỉ cần lời nói đã khiến hắn khai từ đầu đến cuối, đến lượt họ dù trăm phương nghìn kế cũng không cách nào lấy được thông tin gì
" Vương phi vừa trải qua kinh hoàng lại thêm tư chất từ nhỏ dễ bị đả kích, hiện tại cần tịnh dưỡng không muốn tiếp khách. Nếu ai đến thăm cứ nói vậy, trong vòng 4 ngày ta sẽ rời phủ. Việc lời đồn cứ thuận theo tự nhiên, không cần minh bạch hay trấn áp! chuyện này càng ầm ĩ chúng ta càng được lợi"
" vâng"
...______...
huhuhu từ nay trở đi em chỉ có thể đăng buổi tối thôi ạ
chap này em muốn viết rất nhiều nhưng... não lại ko vắt được chữ nào ra để viết cả!!!!
Mong mọi người thông cảm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.