Vương Phi Vạn Tuế

Chương 37: Bất ngờ chấn kinh!




Liễu Thanh không để ý cách xưng hô của nàng mà chỉ nghe thấy ' đã xử lý ', vậy là gã đó đã chết! vào tay vương gia Liễu Thanh không tin gã đó vẫn có thể sống được, cho dù có sống thì cũng là sống không bằng chết! Nàng ta không nhịn được mà cong khóe môi, thầm nghĩ
' để xem từ nay Liễu Vân ngươi có thể ngẩn đầu cao ngạo như lúc trước hay không! lúc nào cũng mang vẻ mặt thánh nữ không chấp nhặt đó cho người khác xem! hừ'
Sau lời phát biểu mọi người được tự do chào hỏi bắt chuyện, Liễu Thanh nhân lúc không ai chú ý lẻn vào trong cùng Lâm Ngọc Hoa, Tần Kha vốn dĩ không để Liễu Thanh vào mắt nên nàng ta muốn đi đâu cũng chẳng quan tâm
Họ vừa bước đi thì có một nha hoàn đến thì thầm vào tai nàng nói gì đó, chỉ thấy nàng mỉm cười mị hoặc, ánh mắt tĩnh lặng lóe lên tia tính toán sau đó cho tập hợp mọi người lại
Nàng nhìn một lượt những người ở đây ai cũng cầm theo ' quà' nàng tặng, sau đó đi đến bên cạnh phụ thân và mẫu thân mình mỉm cười tinh nghịch
" phụ thân, mẫu thân! nữ nhi chọn hôm nay tạ lỗi cùng mọi người thực ra còn một bất ngờ khác! hai người có nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Thừa tướng im lặng không nói gì, thừa tướng phu nhân đáy mắt lóe lên rồi như ngộ ra gì đó
" đúng rồi! hôm nay là..."
" suỵt! mẫu thân đã biết là được"
Nàng nháy mắt tinh nghịch, cắt ngang lời mẫu thân đại nhân rồi hắng giọng
" khụ, các vị quan viên! bây giờ ta đã là Tần vương phi, nhưng ta muốn dùng thân phận của một người tỷ tỷ mong các vị giúp ta một việc! hôm nay là sinh thần của đại hoàng tẩu hay nói cách khác là muội muội ta, chỉ mong mọi người nán lại thêm một chút để tạo bất ngờ mừng sinh thần của muội ấy, ta và muội muội từ nhỏ đã được người khác sắp xếp hết thảy mọi việc, lần này ta muốn đích thân chuẩn bị cho muội ấy xem như món quà xuất giá! sau này Thanh Thanh cũng không thể mừng sinh thần cùng phụ mẫu như trước nữa... tất cả đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần các vị giúp bước cuối cùng ta dẫn muội ấy đến nơi tổ chức có được hay không?"
" Tần vương phi đã mở lời ta chắc chắn sẽ giúp đỡ hết mình"
Một quan viên lên tiếng, mọi người cũng nhao nhao hưởng ứng cũng không quên khen ngợi tài đức của thừa tướng
" đúng đó đúng đó!"
" Liễu thừa tướng thật có phúc! có được hai nữ nhi tài mạo song toàn, yêu thương chở che nhau như vậy!
" phải đó! nếu là nữ nhi nhà khác chỉ sợ hận không thể khiến đối phương chết đi rồi!"
Ai cũng biết Liễu Vân là con chính thất, Liễu Thanh là con thị thiếp! chuyện tình của Liễu thừa tướng vang dội một thời, hai nữ nhi lại nhường nhịn chúng sống hòa thuận như vậy chắc phải tu mấy kiếp mới có được!
Một nha hoàn nói nhìn thấy Liễu Thanh đi về hướng Nam viện, vậy là nàng cùng phụ mẫu đi trước, mọi người im lặng theo sau, Tần Sở từ đầu vẫn giữ im lặng nghe theo lời nàng ' chỉ cần đứng xem kịch '
Lúc sắp đến căn phòng được cho là Liễu Thanh dùng để nghỉ ngơi, mọi người lại nghe thấy âm thanh lạ của nhiều người nên quyết định im lặng nghe lén... khụ... là im lặng quan sát tình hình
" lần này thanh danh đều bị hủy hoại, con không tin ả còn có thể bình yên sống tiếp!"
Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ vang lên nhưng câu từ lại khiến người khác không khỏi cảm thấy ghê tởm
" mọi việc chỉ là bắt đầu! sau này chúng ta sẽ khiến ả chết trong sự khinh miệt của vạn người. Con đã cho người xử lý sạch sẽ chưa?"
Một giọng nói của nữ nhân trung niên vang lên, trong lời nói không hề che giấu sự hả hê
" gã kia đã bị Tần vương xử lý, cả nhà gã con cũng cho người thủ tiêu! việc này ngoài chúng ta sẽ không còn ai biết nữa..."
" nữ nhân độc ác! cô rõ ràng đã nói nếu tôi không khai người đừng sau việc này là cô thì cô sẽ tha cho gia đình tôi! cô dám nuốt lời?"
Tiếng của một nam nhân vang lên cắt ngang lời thiếu nữ, giọng điệu còn xen lẫn phẫn nộ
" ngươi... ngươi... không phải ngươi đã chết rồi sao?"
Giọng nói hốt hoảng của thiếu nữ cất lên
" hahaha bất ngờ không? ta đã trốn thoát khỏi đó chỉ để tìm cô! nữ nhân lòng dạ độc ác! cô không chỉ uy hiếp ta mà còn bội tín hạ thủ cả nhà ta! hôm nay ta liều mạng cũng phải kéo cô chết chung!"
" ngươi điên rồi! nếu ngươi dám làm càn ta nhất định sẽ khiến nữ nhi ngươi sống không bằng chết!"
Giọng thiếu nữ run rẩy hét lên
" nếu ngươi làm tổn thương nữ nhi của ta chắc chắn ngươi sẽ phải trả giá đắt!"
Nữ nhân trung niên đanh giọng đe doạ
" hahaha ta điên rồi! ta đúng là điên mới nghe lời thỏa hiệp hãm hại vương phi để đổi bình an cho nữ nhi mình! ta cứ nghĩ ngươi sẽ còn chút lương tri tha mạng cho thê nhi ta! ta điên mới từ chối lòng nhân từ của vương phi không nói ra kẻ ác nhân tàn độc như ngươi! Hahaha... phụ mẫu ta chết rồi! Thê nhi ta cũng chết rồi! đều do ngươi! giờ thì ngươi phải xuống địa phủ đền tội với thân nhân ta! chết đi "
Nghe tới đây mọi người đều tái mặt, giọng hai nữ nhân bên trong mọi người có thể không quen nhưng phụ mẫu nàng chẳng còn xa lạ gì! hai nữ nhân bên trong không ai ngoài mẫu tử Liễu Thanh!
" vương... vương gia"
Sắc mặt nàng trắng bệch nhìn về phía Tần Sở, hắn ngay lập tức cho người đạp cửa xông vào
' rầm'
' xoảnggg'
' áaa'
Ba âm thanh gần như phát ra cùng lúc, hạ nhân lập tức xông vào áp chế hành động của nam nhân kia, Lâm di nương ôm lấy Liễu Thanh sắc mặt tái mét, gần đó có một bình hoa lớn vỡ vụn
Nàng run run giọng uất ức nhìn Liễu Thanh, hai mắt ửng đỏ nhưng cố không cho nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt
" muội... muội muội, chuyện... chuyện này là sao? tại... tại sao nam nhân kia nói muội là người hại ta? tại sao?... hức..."
Chưa nói hết câu chân nàng như nhũn ra, yếu ớt ngã về phía sau, Tần Sở nhanh tay đỡ lấy nàng
Liễu Thanh từ trong nỗi khiếp sợ ngước mắt nhìn những người đang ở trong phòng, ở đây tất nhiên sẽ có một số người biết nam nhân kia là ai nên cũng dần hiểu mọi việc
Nhưng người bị đuổi hôm đại hôn thì không biết nam nhân kia là ai nhưng họ biết lời đồn về Tần vương phi là do có người cố ý tung ra nhằm hủy hoại thanh danh nàng!
" Thanh nhi... chuyện này là sao? Ngọc Hoa! rốt cuộc các người đã bày trò gì vậy?"
Phụ thân nàng tức đến đỏ mặt run run tay chỉ Liễu Thanh hỏi tội
Mẫu thân nàng không nói nên lời đứng cạnh phụ thân mặt mày xanh xao vì giận
Lâm Ngọc Hoa nhanh chóng trấn tĩnh giải thích
" lão gia! là gã đã cấu kết hãm hại ta cùng tiểu Thanh! chúng ta là bị vũ oan!"
" phụ... phụ thân! con... con không có làm gì cả... con... con... đúng rồi! chắc chắn là ả ta! là Liễu Vân hãm hại nữ nhi! con là nữ nhi của người! người nhất định phải tin tưởng con! "
Liễu Thanh nói năng lộn xộn vừa thanh minh vừa đổ lỗi cho nàng. Trong lúc hoang mang nam nhân kia lần nữa lên án
" là chính ả! chính nữ nhân ác độc đó bắt ép ta hãm hại vương phi! thừa tướng đại nhân! vương gia! xin hai người làm chủ cho phụ mẫu cùng thê nhi ta! họ là bị ả giết! ta có chết cũng không sao, cầu xin hai người làm chủ cho người vô tội!"
Vừa nói hắn vừa mặc kệ mình bị hạ nhân giữ chặt mà dập đầu cầu xin
" thừa tướng, vương gia, vương phi, là ta không quản giáo nghiêm để nàng tự tung tự tác! mong hai người nể mặt vị huynh trưởng này bỏ qua một lần! ta sẽ cho hai người đáp án thích hợp"
Tần Kha lên tiếng nói đỡ, dù không phải thương xót gì nhưng Liễu Thanh là thê tử hắn! nàng ta làm càng người bị ảnh hưởng trực tiếp là nàng ta nhưng cũng là tát trực tiếp vào mặt Tần Kha hắn! thể diện hoàng tộc sẽ bị nàng ta làm mất cả!
Nàng kéo kéo ống tay áo Tần Sở, cảm nhân được tay áo mình bị kéo Tần Sở lạnh giọng đáp
" ta chờ đáp án thoả đáng từ huynh!... nhưng tên kia ta nhất định phải giữ lại!"
" được"
Sau tiếng đồng ý của Tần Kha có hai nhà hoàn vào tách Liễu Thanh và Lâm Ngọc Hoa ra
" không! ta không muốn! mẫu thân! người đừng bỏ con, ả ta nhất định sẽ tìm con trả thù! người đừng bỏ còn hức..."
Liễu Thanh như bị kích động ôm chặt lấy Lâm Ngọc Hoa gào lên nức nở
" tiểu Thanh ngoan, con về phủ trước đã, chúng ta sẽ nói chuyện sau được không? không ai hại con cả! ngoan!"
Lâm Ngọc Hoa một bên vuốt lưng an ủi Liễu Thanh một bên gỡ tay nàng ta ra khỏi người mình
" mẫu thân! con không muốn về! người đừng ép con được không... con không muốn"
" vương phi thần trí không tỉnh táo, ngôn từ hỗn loạn, lập tức đưa về phủ mời thái y chữa trị"
Tần Kha nhìn thái độ chống cự của Liễu Thanh lạnh mặt ra lệnh, lại quay về phía nàng cúi đầu nhận lỗi
" Đã làm vương phi kinh sợ! "
Sắc mặt nàng vẫn trắng bệch, yếu ớt đáp lời
" hoàng huynh đã bận tâm! tâm tình hoàng tỷ không tốt lắm... xen như hôm nay không thể mừng sinh thần hoàng tỷ..."
" vương phi có lòng! ta xin thay mặt nàng nhận tấm lòng của muội! cáo từ"
Vừa dứt lời Tần Kha liền quay đi để lại phía sau hai cung nữ cưỡng ép Liễu Thanh đang mất kiểm soát vùng vẫy gào thét kéo đi
" Ngọc Hoa! bà làm tôi quá thất vọng! về phủ đóng cửa một tháng tự suy nghĩ về hành động của bà đi!"
" lão gia..."
Lâm Ngọc Hoa chưa kịp biện minh đã bị thừa tướng chen ngang
" đừng để tôi phải nhờ người ' hộ tống ' bà về phủ!"
Giọng nói lạnh nhạt không chút cảm xúc làm Lâm Ngọc Hoa mơ hồ cảm thấy áp lực mà im lặng theo hạ nhân về phủ thừa tướng
Sinh thần không được tổ chức theo bất ngờ ban đầu mà họ tưởng tượng, lại nhận được một ' bất ngờ ' kinh hách đến từ nhân cách của Liễu Thanh! không ai còn tâm trạng đến góp vui nữa, nhanh chóng từ giã ra về
" phụ thân, mẫu thân! hai người về cứ trước ở đây đã có người lo liệu, hai người cẩn thận sức khỏe! tiểu Ngọc! em đưa phụ mẫu về đi! "
" vâng"
...______...
Cách xưng hô của em dùng nếu có gì sai mong được thỉnh giáo ạ 😊😊😊

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.