Vương Phi Vạn Tuế

Chương 39: Tri kỉ tương phùng




*** chương trước em vừa viết thêm khoảng 500 chữ ạ
Hôm qua nhà e có khách khá đông nên e ko có thời gian suy nghĩ ý tưởng để viết tiếp... mong mọi người thông cảm ạ***
..._______...
" sẽ không!"
Dù có chút ngạc nhiên nhưng Tần Sở vẫn lạnh nhạt trả lời
" mong rằng huynh sẽ thực hiện những gì mình nói"
( tg: ừ để ta xem hai người khi nào bị vả (ʘᴗʘ✿))
" vương phi! tứ hoàng tử gửi thư cho người"
Tiểu Lan đi tới hai tay cung kính dân lên lá thư
" ừm, hôm nay có nhiều việc cho muội rồi, về phòng nghỉ ngơi đi!"
" vâng tỷ tỷ! tỷ cũng nhớ nghỉ sớm nha! muội đi đây...ah vương... vương gia!"
Lúc đầu nàng chỉ chăm chú nhìn bức thư rồi tìm Liễu Vân nên không để ý xung quanh, đến lúc sắp xoay người đi mới thấy bên cạnh Liễu Vân còn một người... sắc mặt không được tốt lắm... Nàng lắp bắp chào Tần Sở rồi nhanh chóng lui xuống
' gặp nhau một chút được không? nếu có thể mai giờ mão đến Từ Tâm, ta chờ muội ở đó_ Tần Vĩnh'
( một ngày có 12 giờ là tí, sửu, dần, mão, thìn, tỵ, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi; giờ tý là từ 0 giờ đến 2 giờ sáng, giờ tiếp theo tính tới
giờ mão → 8 giờ sáng)
Nàng nhướng mày, xem ra Tần Vĩnh đã nghĩ thông rồi?
" ta đi trước!"
Nàng ngắn gọn để lại một câu rồi xoay người về Bách Hoa viện
...…...
" tiểu Lan"
" vâng"
" muội tìm quản gia tổng kết số sách chi tiêu trong phủ của quý trước và chỉ tiêu của tháng trước giúp ta, cuối tháng này muội thống kê lại sổ quản lí báo lại cho ta, ghi chép vấn đề và những chi tiêu phát sinh trong tháng vào quyển khác ta sẽ hướng dẫn cho muội"
" vâng"
" muội đi đi"
.../ cửa hiệu Từ Tâm/...
" tiểu thư, tứ hoàng tử đang chờ người, mời!"
Vừa bước vào cửa đã có một nam nhân đứng sẵn hướng nàng chào hỏi, trên gương mặt là biểu cảm điển hình của ' sát thủ' _ lạnh lùng! Có thể đây là cận vệ của Tần Vĩnh
' cốc cốc cốc'
Nàng bước vào nở nụ cười nhẹ nhìn nam nhân đang ngồi uống trà
" không biết Tần huynh gặp ta có việc gì?"
Trong thư Tần Vĩnh đề tên mình chứng tỏ hắn muốn cùng nàng là bằng hữu, nàng vốn thích người thẳng thắn, sống thật với lương tâm đương nhiên sẽ không bỏ qua vị bằng hữu này!
" Tần vương phi!"
Tần Vĩnh cuối đầu chào nàng
" cứ gọi ta Liễu Vân hay xem như muội muội huynh là được!"
"... được"
" huynh đã nghĩ thông suốt rồi sao?"
" ừ"
" rất vinh hạnh được làm bằng hữu cùng Tần huynh!"
Nàng nâng tay hướng phía Tần Vĩnh mỉm cười chào hỏi
" phải nói ta mới là người thấy vinh hạnh!"
Tần Vĩnh nắm nhẹ tay nàng rồi buông ra, trên mặt không có nhiều biểu cảm nhưng loáng thoáng thấy hai bên tai đã sớm hồng lên, lòng thầm nghĩ ' tay nàng ấy thực nhỏ, lại mềm như vậy... lúc múa nhìn nàng rất thông thạo, không biết đã luyện tập bao lâu rồi'
"có thể nói cho ta biết huynh thích gì không? biết đâu chúng ta lại là tri kỷ?"
" chẳng hay có thể cho ta biết muội đã học vũ nghệ từ khi nào?"
Điệu múa nàng thực hiện trong hôm ấy quá mới lạ, quá điêu luyện cũng rất có thần, động tác nàng thực hiện hắn gần như chưa từng xem qua ai múa được như vậy! vừa mềm mại uyển chuyển vừa dứt khoát nhanh nhẹn, tất cả sự hào hùng anh dũng của binh sĩ như được tái hiện dưới bước nhảy của nàng
" cũng đã lâu rồi"
" ta thấy động tác của muội rất lạ cũng rất đẹp... muội có thể hay không múa lại một lần nữa?"
Tần Vĩnh dò hỏi, nàng mỉm cười trả lời
" được! lát nữa sẽ có người đem đàn đến!"
Quả thực là vậy, hạ nhân vừa đem đàn vào Tần Vĩnh liền không thể rời mắt khỏi nó, chiếc đàn tranh màu đen sẫm với những đường vân nâu nâu của gỗ và từng dây đàn mỏng được căng chặt hai đầu cây đàn trắng tinh mang đến cảm giác thu hút kỳ lạ, làm người nhìn thấy thoải mái hơn
Hắn ngồi xuống chạm vào dây đàn, những đường điêu khắc tỉ mỉ ẩn hiện thông qua cái chạm tay, tiếng đàn cất lên như được gia cố thêm một phần sức mạnh mà trở nên du dương hơn, nhẹ nhàng uyển chuyển hơn
Hai người không ai nói gì cứ một đàn một múa hăng say đến lúc bản nhạc dừng lại mà sự hưng phấn trong lòng Tần Vĩnh vẫn chưa nguôi ngoai
" đây là loại đàn được làm từ thân cây Tùng Lâm nên đàn làm ra có màu sắc rất đẹp mắt và khung âm phát ra tiếng vang nghe lúc nhẹ nhàng lúc mạnh mẽ, dây đàn là từ sợi tơ vàng vừa nhỏ vừa chắc thanh âm phát ra rất hay. Người có mắt nhìn chắc chắn đây chính là đồ quý hiếm! ta tặng huynh xem như quà gặp mặt"
" đa tạ! nhưng món quà này thực sự quá quý rồi! ta không thể nhận. Với lại ta cũng không có quà gặp mặt để tặng muội..."
Khi nghe đến chất liệu làm ra cây đàn này có thể thấy ánh mắt Tần Vĩnh rất chăm chú nhìn vào nó xen vài tia trân trọng cùng thích thú, nhưng vẫn không muốn nhận món quà này
*** những lời bình luận về cách đàn, cách múa và ý nghĩa của chúng là suy nghĩ của riêng em, mọi người thấy chỗ nào không hợp thì cho em xin ý kiến ạ, em cảm ơn trước ^^ ***
" đàn quý tặng người có lòng! huynh có tài cầm nghệ hay như vậy ta không tặng huynh chính là đem cây đàn này cho ai cũng như vật bỏ đi! đàn tốt phải qua tay của người biết trân trọng chúng mới thể hiện được hết những khả năng vốn có của nó, làm nó tỏa sáng hơn, quý giá hơn qua tiếng đàn của người đánh đàn! khi đó cây đàn mới được xem là bảo vật! huynh không phải không có quà tặng ta, chẳng phải khúc nhạc câu hồn lúc nãy là huynh đánh ra sao? đó chính là thứ ta muốn nhận!"
" được! vậy sau này có dịp ta sẽ đàn cho muội nghe!"
" huynh đã chỉnh lại giai điệu của bài tráng ca phải không?"
Tần Vĩnh ngạc nhiên
" muội... muội nhìn ra sao?"
Hắn chỉ chỉnh một âm tiết nhỏ để âm tiết được cao hơn làm đệm cho sự hùng hồn của bài nhạc
" ta cũng rất thích đàn nên nhận ra cũng là việc bình thường!"
" muội vẫn có thể thay đổi động tác một cách bình thường như đã biết trước như vậy?"
" đương nhiên! người múa phải hòa vào nhịp điệu của tiếng đàn, động tác múa là theo bản năng dựa vào lời nhạc trầm bổng khác nhau mà thể hiện chứ không theo khuôn khổ nhất định. Nếu quá cưỡng ép thực hiện theo khuôn khổ sẽ không có sự đột phá, trong mắt người xem cũng không có ấn tượng gì ngoài lời khen múa dẻo dai và nhịp điệu dành cho vũ công"
" quan điểm của muội rất giống ta! "
Trò chuyện qua lại một lúc cũng đến giờ dùng bữa, nàng cũng nhờ lão mộc nấu vài món hiện đại và một ít mức cùng rượu nho dem vào phòng cho Tần Vĩnh nếm thử, đây đều là món sắp ra mắt nên không có trong danh sách món ăn của quán, chỉ có một vài người được thử để góp ý kiến chỉnh sửa mùi vị
Hôm nay Tần Vĩnh ăn đặc biệt ngon miệng, mùi vị mới lạ này kích thích vị giác của hắn ăn nhiều hơn bình thường
" huynh thấy sao?"
Nàng dò hỏi
" rất lạ! ta chưa từng nếm qua món nào lại có nhiều vị như vậy nhưng nó thực sự rất ngon!"
Tần Vĩnh thật tâm trả lời. Qua buổi nói chuyện hôm nay họ hiểu nhau hơn, cứ như tri kỉ của nhau, bàn luận hăng say quên cả trời đất
" vậy thì tốt"
" mong một ngày không xa chúng ta lại có thể luận bàn tiếp những vấn đề này, cáo từ!"
Nói chuyện với nàng một buổi hắn thấy hiểu biết về âm luật của mình quá nông cạn và cứng nhắc theo khuôn khổ, không quá đột phá cũng không có điểm nhấn cho bản thân bức phá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.