*** mọi người ơi em vừa tìm được danh xưng mới cho thê tử của các hoàng tử và vương gia! em gọi là tẩu tẩu nha ^^
tùy vị thế của hoàng tử mà xưng ví như thê tử của đại hoàng tử sẽ là đại hoàng tẩu
Mấy chương trước em cũng đã sửa lại rồi nên nếu mọi người đọc thấy còn chỗ nào em chưa sửa thì nhắc em với nhé
...cảm ơn ạ ❤️❤️❤️***...
..._______...
Hôm nay không có việc gì nhiều cần bàn bạc nên các triều thần chỉ báo cáo tình hình như mọi ngày nên Tần Sở về phủ sớm hơn bình thường
" vương gia"
Hạ nhân đồng thanh cuối người chào
" vương phi đâu"
Hai hôm trước hắn về phủ vẫn thấy nàng ngồi chính viện đợi hắn về dùng bữa, sao hôm nay lại không thấy?
" bẩm vương gia, vương phi đã rời phủ từ sáng, giờ vẫn chưa về"
" ừ"
" vương gia, vương phi đã dặn dò trước nếu người về thì cứ dùng bữa không cần đợi vương phi"
Quản gia truyền lời của Liễu Vân xong thì lén xem sắc mặt của Tần Sở thấy hắn không có biểu cảm gì khác thường mới mở lời tiếp
" vương gia, thức ăn đã dọn sẵn, người dùng bữa luôn không ạ"
" ừ"
Vương gia kiệm lời khẽ mở miệng lãnh đạm trả lời
" vâng"
Quản gia cuối người lui ra cho hạ nhân bê thức ăn lên
Tần Sở vẫn lạnh lùng ngồi đó nhìn từng món ăn nóng hổi đặt trên bàn, trong lòng không hiểu sao vẫn cảm thấy trống trải như thiếu thứ gì đó...
Không lẽ hắn bệnh rồi? Bình thường không có nàng chẳng phải hắn vẫn ăn ngủ làm việc rất tỉnh táo sao? nãy giờ cứ suy nghĩ lung tung gì vậy chứ! đó là quyền tự do của nàng! hắn biết rõ nàng không giống những nữ nhân khác, nàng thích tự do không bị bắt ép hay bị kiểm soát nên hắn không thể ích kỷ bắt nàng suốt ngày ở phủ hầu hạ chờ hắn về.
Đây là thỏa thuận công bằng mà hắn và nàng cùng chấp thuận, nhưng không hiểu từ lúc nào bóng hình của nữ nhân nhỏ nhắn ấy đã xuất hiện trong tâm trí hắn, không thấy nàng hắn sẽ hỏi, không gặp nàng hắn sẽ nhớ...
Tần Sở chậm rãi cầm đũa lên gắp một ít thức ăn nhưng khi vừa đến miệng lại không tài nào ăn nổi! cảm giác trống trải bao phủ lòng hắn... nếu như có nàng ở đây, nàng sẽ mỉm cười gắp thức ăn cho hắn, bảo hắn phải biết tiết chế giữ gìn sức khỏe đừng quá lao lực...
Dù biết đây chỉ là nói để hạ nhân nhìn thấy nhưng không hiểu sao hắn lại có phần mong chờ nàng sẽ nói như vậy với mình...
Công vụ mỗi ngày của hắn rất nhiều, có khi vừa về phủ chưa kịp uống tách trà nghỉ ngơi đã phải lao đầu vào đống tấu sớ trong thư phòng bỏ cả bữa trưa và bữa chiều, cả ngày chỉ uống chút trà, tối cũng chỉ ăn chút cơm... khi không có nàng ở đây hắn dường như chẳng biết mình đã cô đơn đến mức nào!
Hắn buông đũa cho quản gia vào dọn dẹp rồi một mạch tiến đến Trúc Lâm viện xử lí công vụ mặc cho bụng hắn từ tối qua chẳng có gì bỏ vào
...…...
Sau khi tách ra nàng dạo một vòng phố mua một ít bột về làm bánh, cũng khá lâu rồi nhỉ? từ lúc cả Liễu gia bị thảm sát nàng chưa vào bếp làm bánh lần nào... món bánh mà ba cũng tiểu Phong thích ăn nhất
Mọi người không nghe nhầm đâu! chính là tiểu Phong đáng yêu cùng baba Liễu lạnh lùng của chúng ta thích ăn bánh ngọt! mama Liễu ngọt ngào lại thích vị đắng! nên cứ cách một khoảng thời gian nàng sẽ làm bánh ngọt cho baba cùng tiểu Phong và một ít bánh chocolate cho mama ăn
Vừa đi vừa nhớ lại hình ảnh gia đình cùng nhau ngồi ăn nói cười vui vẻ, không khí hài hòa càng làm nàng lưu luyến...
Bất giác bên môi nàng câu lên, ánh mắt ảm đạm nhuốm vẻ tang thương kết hợp với gương mặt xinh đẹp của nàng tạo ra một vẻ đẹp yêu mị động lòng người nhưng không ai dám bước đến gần bắt chuyện với nàng, vì họ sợ khi họ bước đến sẽ phá vỡ khung cảnh tuyệt mỹ trước mắt
Nam nhân xung quanh nhìn nàng đến xuất thần, trong lòng chung ý nghĩ ' mỹ nhân! ' Cách đó không xa cũng có một nam nhân ngây người nhìn ngắm nàng không ai khác chính là Tam hoàng tử Tần Quốc
" tẩu tẩu, tẩu đang làm gì thế?"
Giọng nói trầm ấm của thiếu niên vang bên tai kéo nàng khỏi suy nghĩ sâu xa
Nàng nâng mắt nhìn thiếu niên trước mặt, gấm y lục nhạt, tóc búi cao được cố định bằng trâm ngọc xanh biếc, ngọc bội bên thắt lưng cũng là màu xanh, tay cầm quạt nạm ngọc xanh, dung mạo phi thường dễ gần, xung quanh luôn tỏa ta hơi thở thanh xuân vui vẻ phá chút trưởng thành không phù hợp với gương mặt vẫn còn nét trẻ con
" Thất... hoàng tử?"
Nàng nghi hoặc hỏi
" đệ đây! mà tẩu làm gì ở đây thế?"
Tần Mạc cười cười trả lời
" ta mua chút đồ làm bánh"
" tẩu tự làm bánh sao?"
Nghe đến đồ ăn hai mắt Tần Mạc sáng lên gấp giọng hỏi
Từ lúc vô tình dừng chân tại Từ Tâm thử món Tần Mạc đã định cư trở thành khách vip và có cả phòng riêng ở đấy luôn vì cứ cách một ngày lại đến ăn hai bữa. Mà Từ Tâm có thực đơn vô cùng phong phú do nàng cũng cấp, cứ cách một khoảng thời gian nhất định sẽ thấy đổi toàn bộ thực đơn khiến hắn đã thử liền nghiện
Và đương nhiên Tần Mạc cũng đã tìm hiểu qua nơi này ai làm chủ nên khi nghe nàng nói muốn xuống bếp Tần Mạc không nhịn được khi nhớ đến những hương vị tuyệt vời kia! Hắn chỉ vừa rời hoàng cung định vào Từ Tâm ăn một bữa liền gặp nàng. Hắn còn chưa ăn gì đâu nha!
" ừm"
" ta cũng định tìm Ngũ hoàng huynh tâm sự, hay là tẩu cho ta đi cùng? "
Tần Mạc vì bữa ăn nói dối không chớp mắt
" được!"
Nàng mỉm cười, rõ là muốn ăn ké lại nói tìm tên mặt lạnh tâm sự? tên ngốc này!
Vừa nghe nàng đồng ý Tần Mạc liền tươi cười phụ nàng xách túi lớn túi nhỏ lấy lòng
.........
" vương phi! Thất hoàng tử"
Vừa vào phủ hạ nhân đã cung kính chào
" Vương gia đang trong thư phòng của người, đệ vào gặp người đi, ta xuống bếp"
" vâng, tẩu tẩu nhớ làm nhiều chút a~"
Tần Mạc vâng dạ nghe lời nàng vào Viện Trúc Lâm tìm Tần Sở
Nàng nhìn đống thức ăn vẫn còn nguyên hỏi nha hoàn bên cạnh
"vương gia bỏ bữa?"
" vâng"
" được rồi, muội giúp ta rửa chút rau, với thịt này, ta hãm canh cho người!"
Mấy hạ nhân xung quanh nghe nàng nói mà âm thầm cảm khái thay vương gia nhà mình! Người thật có phúc khi có được vương phi chu đáo như nàng!
Nhưng có một điều họ mãi không thể biết chính là nàng luôn xem Tần Sở là huynh đệ. Chính xác là bạn bè! mà nàng chưa từng bỏ mặc bạn mình trong mọi hoàn cảnh! nếu hôm nay đổi lại là Tần Quốc hay Tần Vĩnh như thế nàng cũng sẽ quan tâm họ không khác Tần Sở!
Sau gần một canh giờ cuối cùng mọi thứ cũng xong, nhìn những chiếc bánh bé bé xinh xinh cùng mùi hương dịu nhẹ của nồi canh hầm mà hạ nhân cũng phải nuốt nước bọt thèm thuồng.
Và cũng vô tình kéo cho nàng thêm một đám fan ăn uống! Không ngờ vương phi của bọn họ lại biết nấu ăn! đã thế nhìn còn ngon hơn trù phòng của bếp nữa! ngưỡng mộ ngưỡng mộ!!!
" tiểu Hoa, muội chia bánh này cho mọi người đi, phần của vương gia và Thất để ta đã lấy rồi, mọi người cứ thoải mái ăn nha"
" đa tạ vương phi"
Tiểu Hoa là nha hoàn phụ bếp nhìn nàng bằng ánh mắt lấp lánh rồi đem bánh và trà cho mọi người trong phủ, đương nhiên sẽ không thiếu phần của tiểu Lan tỷ tỷ rồi!
.../ viện Trúc Lâm/...
" hoàng huynh! ta tới thăm huynh a~"
người vẫn chưa thấy mà giọng nói đã nghe, Tần Sở mặt không đổi sắc như không nghe thấy tiếp tục xem tấu sớ
" huynh... hức... huynh không quan tâm đệ nữa sao~? đệ lặn lội đường xá xa xôi đến đây thăm huynh... mà huynh... huynh không thèm nhìn ta một lần! hức... ôi... con tim vụn vỡ.."
Tần Mạc nằm sấp trên bàn trà bộ dáng ủy khuất ôm lấy ngực trái thút thít như oán phụ, Tần Sở bị làm ồn không tập trung được nhíu nhẹ mày bực dọc cộng thêm sáng giờ chưa ăn gì, nàng lại đến quá giờ ngọ vẫn chưa về thành nghẹn một bụng không có chỗ xả
" đủ chưa?"
Giọng nói trầm trầm lạnh lẽo như rít qua kẽ răng mang theo tia ẫn nhẫn vang lên làm Tần Mạc lạnh sống lưng nhanh chóng ngậm miệng lại nhưng chưa được một khắc lại tiếp tục luyên thuyên
" haizzz, hoàng huynh không quan tâm ta! Tẩu tẩu vẫn chưa tới nữa!!! haizzzz chán nản!!"
Tần Mạc nhây nhây tiếp tục than thở
" hoàng huynh! huynh đang xem gì thế"
Tần Mạc thấy Tần Sở cứ nhìn vào đống giấy trên bàn cảm thấy tò mò liền bước lại gần xem thử
" ôi trời! sao huynh xem nó mãi thế? ngày nào cũng duyệt không chán sao? sao nãy giờ huynh không nói gì vậy?"
" cút"
Tần Sở lạnh nhạt phun ra một từ, ánh mắt vẫn không dời khỏi đống chữ trên tấu sớ
" huynh lúc nào cũng vậy! không hiểu sao lại được mỹ nhân như tẩu tẩu nhìn trúng nữa! haiz"
Tần Mạc than vãn rồi đi lòng vòng xung quanh thư phòng của Tần Sở khám phá cho đỡ chán nhưng không đi thì thôi, đi rồi lại thấy còn nản hơn!
Chính là cả một thư phòng to lớn có biết bao nhiêu là kệ nhưng chỉ toàn để binh pháp, kiếm pháp, y thuật, cách bày binh bố trận, tấu sớ chưa phê duyệt và đã phê duyệt! cả căn phòng chỉ có bộ ấm trà trên bàn cùng chậu cây nhỏ trên thư án và nến để thắp sáng ra thì chẳng còn thứ gì khác màu đen! đến cả binh thư sách sử cả kệ dài cũng phủ vải đen nốt
Dạo một vòng rồi chán nản quay lại ghế uống trà, đột nhiên Tần Mạc nghĩ ra trò vui cười đến híp cả mắt
Hắn lấy bút cùng nghiên mực ra bàn vẽ vẽ gì đó rồi lại cười khúc khích trông rất vui làm Tần Sở không muốn cũng phải chú ý tới.
Không nhìn thì không sao, nhìn rồi hắn lại thấy mình thực muốn bộc phát cơn giận cố nén này giờ! Tần Mạc vậy mà lại dám dùng tấu sớ hắn chưa phê duyệt ra vẽ! đã vậy lại còn vẽ đen cả trang giấy như thế làm sao có thể nhìn ra đâu là mực vẽ đâu là chữ viết?
" Tần Mạc!!!"
Tần Sở nộ khí công tâm một đường lưu loát rút kiếm ra khỏi vỏ phóng thẳng đến chỗ Tần Mạc đang ngồi
" Ahhhh... hoàng huynh! có gì từ từ nói, đệ là đệ đệ ruột của huynh a! huynh sao lại muốn giết đệ?... Ấy ấy ấy!!! đừng mà!!! dừng lại đi đệ không chạy nổi nữa!!!"
Cùng với tiếng hét của Tần Mạc chính là tiếng động của vật bị chém làm đôi, "ầm ầm xoảng xoảng " không dứt
Tần Sở cầm kiếm liên tiếp ra chiêu hướng Tần Mạc mà đánh nhưng khổ nỗi hắn mọi thứ đều dở dở ương ương nhưng chạy lại vô cùng nhanh nhẹn làm hắn có thế nào cũng không đánh trúng
" oa huhuhu, tẩu tẩu! tẩu mau cứu đệ a! hoàng huynh muốn giết đệ"
Tần Mạc vừa né các đường kiếm sắc bén chỉa vào mình vừa la hét cầu cứu, Tần Sở không chạy nhanh bằng Tần Mạc liền với tay lấy ấm trà trên bàn ném về phía hắn đang đứng tránh để hắn chạy loạn
Nào ngờ Tần Mạc vừa hay quay đầu lại liền hành chân tránh sang một bên. Vừa hay chỗ hắn đứng chính là cửa ra vào, hắn vừa tránh sang cửa liền bị nàng mở ra, vậy là ấm trà được vị vương gia nào đó muốn ném đệ đệ mình lại bay thẳng hướng đến mâm thức ăn nàng đang bê...
Tần Sở bất ngờ thấy nàng đi vào còn ấm trà với lực lúc nãy hắn ném chắc chắn sẽ làm nàng bị thương! hơn nữa nước trà rất nóng! nàng sẽ bị bỏng cho xem!
Vậy là vị vương gia nào đó lập tức xông tới muốn chuyển hướng bay của ấm trà nhưng vẫn không đuổi kịp tốc độ bay của nó... Hai năm nhân hoảng hốt nhìn về phía nàng đồng loạt lớn tiếng gọi
" tiểu Vân!!!"
" tẩu tẩu"
' xoảnggg'
Ba âm thanh cùng lúc vang lên....
...____&____...
Liễu Vân: lão công! chàng ném cái đó cho ai vậy?
/cười híp mắt/
Tần Sở: ta không có!!! nương tử~ nàng phải tin ta!!!
/ lắc lắc tay nàng nũng nịu/
Tần Mạc: tẩu tẩu! hoàng huynh muốn giết ta a! tẩu phải làm chủ cho ta!
Liễu Vân: vương gia! chàng nói xem!
Tần Sở: Ta không có
Liễu Vân: vậy có cần thiếp nhờ quản gia vào dọn không?
Tần Sở: / nhìn một lược thư phòng/ không cần! nương tử, ta sẽ dọn
Liễu Vân: tốt / cười/
Tần Mạc: tẩu tẩu! vậy phần bánh kia ta có thể ăn không? / nhìn đĩa bánh nuốt nước bọt/
Liễu Vân: / cười tươi/ không!
Tần Sở: nương tử! ta dọn xong rồi!
Liễu Vân: còn có lần sau không? hửm? / cười ' hiền dịu'/
Tần Sở: / lạnh sống lưng/ không có lần sau
Tần Mạc: / rợn người/ a...haha...hahaha thời đệ có việc gấp đệ đi đây hay người không cần tiễn! / chạy như bay/
Liễu Vân: / cười tươi/ ngủ phòng khách một tháng!
Tần Sở: / nhăn mặt/ Nương...
Liễu Vân: / cười ' hiền dịu' / hửm?
Tần Sở: ta lập tức đi ngay! / chạy thẳng không dám dừng/
tg: ôi con gái ta là nhất
Liễu Vân: nhà là phải có nóc!
tg: / ớn lạnh/ thôi... ta đi nha! ta chỉ qua xem con chút thôi... bye~
***
Mọi người có biết ấm trà như thế nào không?
Thực ra....
......mai sẽ biết......
^^^vậy nha~^^^
...❤️chúc mọi người buổi chiều vui vẻ ^^ ❤️...