Vương Phi Vạn Tuế

Chương 6: Giao khẩu




A Nhất và A Tam bên này cũng giật mình, họ là ám vệ hàng đầu trong phủ, làm việc chưa từng có sơ hở vậy mà nàng lại phát hiện ra họ sao? A Nhất càng ngạc nhiên hơn, hắn cứ nghĩ lần trước nàng phát hiện ra hắn là do hắn quá xem thường nàng nên để lộ sơ hở, lần này cũng bị nàng phát hiện thì xem ra những gì hắn thấy trước mắt chưa chắc đã là sự thật!
Tần vương cũng giật mình nhìn về phía nàng vừa nhìn, lúc nãy chỉ lo thăm dò nàng mà quên mất cảnh giác xung quanh, thế mà họ lại bị người khác nghe lén! Hắn cảm thấy hơi mất tự nhiên, đường đường là vương gia chinh chiến sa trường được nhiều chiến công mà giờ bị theo dõi lại không phát hiện ra, nếu nàng không nói chắc hẳn hắn cũng không để ý đến!
“ Còn không mau ra! ”
Tần Sở lạnh giọng lên tiếng. Nghe tiếng vương gia, A Nhất và A Tam nhảy từ nóc nhà xuống, A Tam vội nói:
“ Vương gia, nữ tử này lai lịch bất minh! không thể tin dễ dàng vậy được!”
“ Vương gia? Tần huynh, chuyện này là sao? Huynh nói huynh tin ta nhưng có vẻ thuộc hạ của huynh không tin tưởng ta, có khi nào trong lúc huynh không có ở đây hắn sẽ giết người diệt khẩu hay không?”
Vừa nói nàng vừa nhìn chằm chằm vào Tần Sở, vẻ mặt không đổi của nàng làm cho hắn nhíu mày.
Chưa kịp cho Tần Sở nói nàng nhìn về phía A Tam nói tiếp:
“ Thân là đại phu người không chữa được bệnh thì người có quyền nghi ngờ y thuật của ta sao? Nếu trong vòng 7 ngày ta chữa khỏi cho hắn thì ngươi tính sao đây?”
“ Tại sao cô biết ta là đại phu? Hơn nữa độc mà Vương gia trúng ta chưa thấy qua lần nào làm sao ngươi có thể chữa được?”
A Tam vẫn không chịu thua cố cải lí.
A Nhất bên cạnh cũng lo lắng hỏi:
“ Vương gia, người trúng độc sao? Sao không ai báo cho thuộc hạ vậy? Hiện giờ người thấy sao rồi? Có không ổn chỗ nào không? A Tam, sao vương gia trúng độc ngươi lại giấu ta chứ?”
Nàng quăng cho A Tam ánh nhìn khinh thường, nhếch môi nói:
“ Tên kia! người tưởng não ngươi là bách khoa toàn thư à? Thứ ngươi không biết người khác không thể biết hay sao? Hơn nữa bách khoa toàn thư cũng là do kiến thức mà còn người tích góp lại viết thành, cái ngươi biết chỉ là một phần nhỏ của sa mạc, ngươi lại cho mình là trung tâm vũ trụ sao? Nếu thực sự là người có năng lực thì không ai cao ngạo như ngươi cả. Núi cao còn có núi cao hơn, ngươi có hiểu câu này có nghĩa gì không? Nam nhân cổ đại các người đều nhìn vẻ ngoài mà phán xét thực lực của người khác như vậy sao? Đúng là ngoại hình tỉ lệ nghịch với não bộ mà!”
Liếc mắt sang A Nhất nàng lại nói:
“ Còn ngươi nữa! ngươi không thấy chủ tử nhà mình đứng sừng sững một đống đó hay sao? Cho dù bão có quét qua cũng chưa chắc làm hắn xê dịch li nào. Nếu hắn thực sự có chuyện thì không đứng đấy nói chuyện với ta mà đã nằm liệt giường rồi!”
Ba người họ đều câm nín không còn lời nào phản bác, mặc dù có một số từ nàng nói họ không hiểu nhưng chắc chắn không phải lời tốt đẹp gì!
“ Được rồi... nói với mấy người đúng là vắt kiệt sức lực của ta mà. Tần huynh, việc này huynh cứ suy nghĩ đi, sáng mai cho ta câu trả lời, giờ phiền mấy người đi khỏi đây, ta muốn nghỉ ngơi!”
“ Được, Dạ cô nương, ta sẽ suy nghĩ kỹ.”
Vừa bước vào viện Trúc Lâm hắn đã phân phó:
“ A Nhất, ngươi cho người đem lá thư này đến phủ Liễu thừa tướng, A Tam, ngươi tìm mọi cách trong vòng một ngày đem hết tất cả dược liệu trong tờ giấy này đến nơi ở của Dạ cô nương.”
A Nhất nhận lênh rồi rời đi. A Tam vẫn chần chừ nói thêm vào:
“ Vương gia, người tin tưởng Dạ cô nương đó sao? Nếu cô ta là người của đại hoàng tử thì tính mạng của người sẽ gặp nguy hiểm, người không thể mạo hiểm được!”
Vừa đi hắn vừa trầm ngâm nói:
“ A Tam, việc ta trúng độc chỉ có ngươi và ta biết, nhưng nàng chỉ nhìn sơ qua liền biết ta trúng độc, hơn nữa còn nói rõ ràng nếu ta không chữa khỏi thì chỉ có thể sống thêm một năm. Ngươi nghĩ sao?”
A Tam nhìn sơ qua các dược liệu trong tờ giấy nhíu mày:
“ Vương gia, những dược liệu này rất bình thường, hơn nữa cũng không liên quan đến nhau, chúng ta vẫn nên quan sát nàng thêm một thời gian nữa rồi hãy quyết định...”
A Tam lo lắng chu toàn nhưng lại không nhìn nhận thấu đáo, dù cho có thể tin y thuật của nàng nhưng nàng không phải là người của vương gia nên A Tam vẫn thấy lo lắng.
“ Ngươi là thủ hạ xuất sắc trong việc ẩn nấp mà vẫn bị nàng nhận ra, thử hỏi chúng ta có thể theo dõi nàng sao? Trước hết cứ để mọi chuyện như vậy, khi nào chữa hết độc chúng ta sẽ tiếp tục thám thính tình hình. Còn nữa, đừng điều tra thân thế của nàng”
( Tg: vì có tra cũng không ra đâu hihi)
Lời vừa dứt thì vừa đến thư phòng của hắn. A Tam nhận lệnh rồi rời đi.
" Vương gia, Dạ cô nương vừa thả một con bồ câu bay về hướng Tây Nam kinh thành ạ."
Một ám vệ khác trong phủ nhanh chóng thông báo ngay sau khi Tần Sở vừa ngồi xuống thư án.
" Ngươi nhìn thấy?"
" Thuộc hạ chỉ vô tình nhìn về hướng đó, đã điều người đi xem xét!'
Ám vệ vẫn đứng tư thế nghiêm, hai tay chấp lại, khom người cung kính thuật lại.
" Giữ lại!"
" Vâng!"
/ sáng hôm sau/
Nàng vừa tỉnh dậy cho nô tỳ vệ sinh cá nhân xong đang ngồi nhâm nhi đĩa điểm tâm sáng thì hắn bước vào.
“ Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“ Được, ta chấp nhận. Ngày mai dược liệu sẽ chuyển sang phòng cô nương. Cô còn muốn gì không? Ta sẽ cho người chuẩn bị.”
“ Chuẩn bị cho ta bộ dụng cụ sắt thuốc, vài lọ sứ đựng thuốc, một thanh đoản đao với một ít máu của huynh là được!”
Nghĩ nghĩ một lát, nàng thay đổi sang gương mặt vô cảm, đôi mắt nâu thanh lãnh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Tần Sở, giọng pha chút sát khí:
" Còn nữa, ta đề nghị trong phạm vi bán kính 10 mét xung quanh phòng của ta tuyệt đối không được có người bước vào, nếu không... hậu quả huynh tự chịu!”
“ Được"
Hắn thấy tối qua từ chối lời đề nghị của A Tam là đúng, nếu không cứ nhìn vào gương mặt hiện tại của nàng nếu thực sự cho người giám sát thì không biết vương phủ của hắn sẽ thành cái dạng gì thì không ai biết được! Nói xong việc cần nói Tần Sở cũng về viện của mình.
Còn con bồ câu đưa thư tối qua...
/ Hồi tưởng/
" Vương gia, con bồ câu bay đến gần ngoại thành thì dừng lại."
Tên ám vệ nhận nhiệm vụ theo dấu con bồ câu hai tay giơ cao con bồ câu trắng trong tay cho A Tam đang đứng bên cạnh, cung kính báo cáo cho Tần Sở.
A Tam nhìn con bồ câu trắng im ắng trong tay mình liền thấy có chút kì quái...
" Vương gia."
A Tam lấy tờ giấy ra khỏi ống trúc nhỏ trên chân chú bồ câu, đặt nó sang một bên rồi dân tờ giấy cho Tần Sở.
Tần Sở vừa nhìn đến hàng chữ nhỏ ngắn gọn trên tờ giấy, biểu cảm có chút kỳ hoặc làm A Tam cũng tò mò theo, chưa kịp làm gì thỏa mãn tính tò mò lại nghe hắc y nhân kia phun một ngụm máu ngã lăn ra đất.
" Chết rồi!"
Kinh ngạc thốt lên, A Tam quay sang đã thấy chú bồ câu trắng đã chết từ lúc nào!
Tần Sở nghe thấy tiếng động, nâng mắt lên quan sát, nghe được câu phán của A Tam liền nhíu nhẹ mày nhìn lại một lần nữa vào tờ giấy nhỏ: ' ta không nói suông!'
" Trên... Trên con bồ câu có độc!"
Kiểm tra lần nữa, A Tam kết luận xong còn chưa thôi bất ngờ, nhanh chóng lấy nước từ chậu rửa mặt nhanh chóng tẩy rửa hai tay mình, lại nhìn tới Tần Sở, xác nhận hắn không sao mới an tâm phần nào.
" Nữ nhân này... Nói được làm được!"
Cảm thán một câu, A Tam cũng rùng mình vì mức độ " cảnh cáo" của Dạ Nguyệt!
/ Kết thúc hồi tưởng/
Ngày hôm sau, theo đúng lời của hắn nói A Tam đem toàn bộ dược liệu và dụng cụ nàng cần vào phòng trước khi đi A Tam còn liếc xéo nàng, thấy vậy nàng lại nhắc đến vụ cá cược hôm trước còn dang dở:
" Ngươi nghĩ sao nếu ta chữa được độc cho vương gia nhà ngươi? Hôm trước ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy. Sao đây? Ngươi có dám cược không? Nếu ta thua ta sẽ cho ngươi loại thuốc có thể trị bách bệnh!”
A Tam nghe nàng nói thì hơi khó tin nhưng nếu không cược chính là tự nhận mình mạnh miệng không dám làm, điều này đã kích đến lòng tự tôn của hắn nên hắn ngẩn mặt mạnh miệng nói:
“ Được, nếu ta thua tùy Dạ Nguyệt cô nương xử trí!”
“ Thành giao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.