Vương Phi Vạn Tuế

Chương 65: Dùng "tâm" đổi lấy "tâm"




Liễu Vân bước vào bếp cùng một túi quả rừng khá to, rửa sạch rồi cắt mỏng bỏ hạt, đun với nước đường một thời gian. Chẳng bao lâu đã có một túi mứt trái cây to chua chua ngọt ngọt làm bọn trẻ ăn ngon đến cười tít mắt
Trò chuyện một lúc lâu lại lo các vị bà bà lớn tuổi không chịu được nên mọi người tản ra chừa không gian thoáng đãng cho nàng. Ở trên núi đúng là không khí trong lành hơn hẳn... nhưng có chút loãng hơn chỗ của binh sĩ ở chân núi
Nàng tìm Lục thúc trò chuyện vài câu, hai người cùng nhau đi tham quan một vòng chỗ này. Nhận xét chung thì tạm ổn. Đa số là trồng cây có nhiều xơ như cây gai, cây bông để dệt vải hoặc các đồ dùng cần thiết, có rất ít trồng lương thực, rau quả các loại
Đây là sườn núi nên rất khó để cach tác, chỉ có cây dại thích nghi tốt với điều kiện khắc nghiệt tự sinh trưởng mà thôi, những cây được trồng phát triển không tốt lắm... có thể nói là bị suy nhược nên cũng chẳng thu hoạch được gì nhiều
" Lục thúc, mọi người đều trồng lương thực như thế này sao?"
" haiz! cũng không còn cách nào khác! vậy nên chúng ta chặng đường cướp của cũng một phần là vậy!"
Lục Lâm thở dài, giọng nói có phần bất lực
" Lục thúc... cho tiểu nữ thử một lần... được không?"
" đã có nhiều người thử thay đổi rồi... vẫn không có tác dụng! ta không muốn làm con thất vọng!"
" không sao... con vẫn muốn thử một lần... dù không có kết quả như ý cũng chẳng tổn hại gì"
" thôi được" cũng chỉ thử thêm một lần! không tổn hại gì!
" đạ tạ Lục thúc!"
Nàng mỉm cười đa tạ Lục Lâm rồi cùng ông trở về nơi họp mặt với mọi người
" các vị tiền bối! tiểu nữ mời các vị đến là muốn nói vài việc. Thứ nhất tiểu nữ sẽ thay đổi một chút cách trồng của mọi người, thứ hai chính là thảo dược! tiểu nữ nghĩ các vị ở trên này cũng sẽ có vài phần bất tiện khi bệnh hoặc bị thương nên đã dùng chút kiến thức của tiểu nữ viết vài quyển y thư để mọi người có thứ để học chút kinh nghiệm băng bó và chữa trị... Tiểu nữ không thể ở lại đây quá lâu nên đã sắp đặt mọi việc chi tiết vào sách này... mong các vị không chê!"
Một chồng sách rất dày được đem đến trước mặt mọi người, phần trước là nhận dạng thảo dược, phần giữa là cách phối thuốc trị bệnh và biểu hiện của bệnh, phần cuối là dùng trị thương, vết thương từ nhẹ đến nặng và cả việc trúng độc do ăn thực phẩm tương khắc hay bị người hạ các loại độc thông thường đều được liệt kê rất rõ, nhìn thì nhiều nhưng thực tế nàng chỉ mang mười quyển thôi, mỗi quyển dày khoảng 8cm
" các thảo dược tiểu nữ tìm thấy trên núi đều mang đến để dễ nhận diện, còn một số không tìm thấy tiểu nữ đã vẽ lại và nếu rõ kích thước cùng đặc điểm để dễ tìm hơn"
"tiểu Vân quả là chu đáo! cực nhọc cho con rồi!"
Một vị thúc thúc lên tiếng
" cũng chẳng phải việc gì nặng nhọc! phần quyển y thư này các vị có tâm tư để xem hay không thì chúng mới hữu ích!"
" hahaha... được! có lí! mọi người sẽ không phụ lòng của con!"
Vị bá bá khác cười haha ưng thuận
Tiếp đó mọi người theo nàng ra ngoài nhận diện thảo dược, từ già đến trẻ nam nữ lẫn lộn đều chăm chú nghe nàng giải thích và quan sát từng đặc điểm trên cây. Ngày đầu tiên nhanh chóng trôi qua, buổi tối mọi người đốt lửa ngồi xung quanh trò chuyện ăn thịt nướng do các trai tráng trong tộc đi săn
" Liễu... Liễu cô... cô nương"
Một giọng nói của nam nhân khẽ gọi nàng trong đám đông
" huynh gọi ta?"
Nàng cong nhẹ môi nhìn nam nhân bên cạnh, người này chỉ khoảng 18, 19 tuổi, làn da vì lam lũ mà đen đi không ít, dáng người cao ráo, luôn mang theo chút thẳng thắn, thật thà của người lương thiện
" à... ừm. Cho... cho cô nương!"
Nam nhân mặt ửng hồng nói lấp lửng, tay đưa trước mặt nàng một cái đùi nướng khá to
" huynh không ăn sao?"
Nàng nhìn cái đùi còn bốc khói hỏi lại nam nhân trước mặt
" ta... ta nướng cho... cho cô nương"
Hắn né tránh ánh nhìn của nàng mà trả lời, mảng đỏ từ mặt lan đến tai nhưng vì trời tối và nước da ngăm nên không dễ nhìn ra
" đa tạ!"
Nàng cười nhẹ đón lấy miếng thịt nướng còn hơi nóng
" khô... không có gì"
Nam nhân gãi gãi đầu cười lã giã trả lời rồi chạy mất hút, nàng bật cười vì sự ngại ngùng ngây ngô này
" tỷ tỷ thích ca ca đó sao?"
Tiểu muội muội nắm vạt áo nàng lay lay, miệng nhỏ nhoẻn cười thích thú hỏi
" sao muội lại nghĩ vậy?"
Liễu Vân ngồi xổm xuống xoa má tiểu muội muội ôn nhu hỏi
" mọi người đều nói nữ nhân nhận quà của nam nhân là thích người đó! nam nhân thích nữ nhân thì hãy đem quà tặng họ"
" tỷ tỷ thực không biết có việc này... giờ tỷ trả lại cho vị ca ca kia có được không?"
" hmmm... như vậy nếu ca ca buồn thì sao?"
Tiểu muội muội ngây ngô nghĩ gì hỏi đó, nàng cũng rất kiên nhẫn giải thích
" nếu là không biết thì tỷ sẽ nhận... nhưng đã biết ý nghĩa của việc tặng quà này thì nhất định phải trả! tỷ không thích ca ca đó mà nhận quà của huynh ấy chẳng khác nào tỷ đang lừa gạt ca ca kia! đúng không?"
" ừm! tỷ tỷ nói đúng"
" muội muội sau này nếu không thích nam nhân nào cũng phải vạch rõ trong tất cả mọi quan hệ liên can đến người kia, muội không thích người kia thì đừng dây dưa cho họ hy vọng, như thế khi biết sự thật người kia càng buồn hơn!"
" vâng"
Sau một lúc tìm kiếm nàng cũng tìm được thiếu niên lúc này
" huynh có thể nói chuyện cùng ta một chút không?"
"à... được!"
Hai người đi đến một chỗ không ồn lắm, nàng lên tiếng trước
" trả cho huynh... muội thật không biết phong tục nơi đây nên mới nhận món quà này... muội không muốn vì sự hiểu lầm của mình khiến huynh phải thất vọng!"
" nhưng... ta... Liễu cô nương... ta..."
Nam nhân nhìn miếng thịt nướng mình tận tay làm tặng ái nhân bị trả về cơ chút buồn bã luốn cuống không biết phải đối đáp thế nào
" muội đã có phu quân... sẽ có người khác thích hợp với huynh hơn ta"
" phu... phu quân? ta... ta xin lỗi... ta không biết..."
" không sao! chúng ta vẫn có thể làm huynh muội mà!"
"... được!"
Sao một hồi thuyết phục thiếu niên cũng chấp nhận lấy lại món quà của mình và kết nghĩa huynh đệ với nàng, sau đó còn cho nàng biết thêm nhiều phong tục khác trong tộc để tránh gây hiểu lầm như sự việc hiện tại
Ngày thứ hai, sáng sớm nàng đã dẫn người đến khu đất trồng lương thực xem xét một chút về thổ nhưỡng, sẵn tiện xem luôn những khu vực quânh đó rồi chọn một chỗ khá rộng rãi cho mọi người xới lên, tiếp đến là gieo hạt giống, giâm cành, trồng cây... một lượt hết cả buổi sáng
*** tg: xin đọc giả chú ý!!! những liệt kê sau đây là suy luận và hoang tưởng của một mình tg, không có bất kỳ bằng chứng khoa học nào chứng minh cả!!! nếu có trùng hợp trúng vài chỗ thì cho em xin lỗi!!! em cảm ơn***
Ở đây là lưng núi khả năng cao không trồng được lúa nên thay thế bằng các loại khoai giàu tinh bột khác như sắn, khoai mì, khoai lang,... và một số cây ăn quả,nàng cũng hướng dẫn mọi người tưới tiêu, trữ nước sử dụng, ủ phân hữu cơ, thời gian thu hoạch... và nhiều thứ liên quan khác
Bên cạnh đó trong rừng cũng sẽ có những loại quả dạu có thể ăn được hoặc dùng ủ rượu hay lên men để sử dụng, nàng cũng khuyên mọi người nên hạn chế trồng một loại cây quanh năm vì rất dễ gây giảm năng suất và không phát triển tốt như ban đầu. Tốt nhất là nên xen canh hoặc trồng hai vụ loại này rồi đổi sang loại khác hoặc đổi nơi trồng để đất được nghỉ ngơi và có thời gian bón phân tiếp thêm nguồn dinh dưỡng cho đất
Vì không có thời gian nên tạm thời kế hoạch là vậy, nàng cũng nói trước lần cái tạo lại này mọi người phải kiên nhẫn thì mới thu được hiệu quả tốt nhất, tất cả dự liệu có thể xảy ra dù là xác suất thấp nhất nàng cũng liệt kê cùng giải pháp hạn chế ra giấy để mọi người không phải hoang mang hay vấp cùng một sai lầm ở các mùa vụ khác
Ngày thứ hai kết thúc, mọi người vì vận động tập trung cá ngày đều mệt rã rời nhưng trên môi luôn tren nụ cười vui vẻ, nàng cùng các vị đại thẩm xuống bếp nấu chút thức ăn dinh dưỡng bổ sung năng lượng vừa hướng dẫn mọi người cách nêm nếm để khi ăn sẽ không bị nhạt miệng cùng một số món ăn đơn giản mới mẻ từ nguyên liệu cũ để thực đơn phong phú hơn, tiếng cười nói rôm rả của mọi người cũng không khác tối qua là mấy
Ngày thứ ba bắt đầu... hôm nay là ngày cuối cùng nàng ở lại đây. Hướng dẫn mọi người cách bẫy thú hiệu quả và ít nguy hiểm hơn, cách chế tạo vũ khí sắc bén hơn phòng thú dữ, cách vận dụng địa thế để tạo thuận lợi cho bản thân khi tấn công hay phòng thủ tránh thương tổn xuống mức thấp nhất, nàng cũng dạy mọi người bộ quyền pháp dưỡng sinh cùng một số thế vĩ cơ bản phòng thân, nàng còn tỉ mỉ nhìn ra vài người trẻ tuổi có năng lực phán đoán và phân tích tình thế tốt chỉ điểm cho họ một chút để sau này có hoạt động theo nhóm sẽ không gặp trục trặc bất ngờ
Đến lúc phải về mọi người đều rưng rưng nước mắt không muốn nàng đi, bọn trẻ cứ quấn lấy nàng khóc mãi... vì lần này đi nàng phải dẫn quân đánh trận không biết khi nào mới xong, dù ba ngày ngắn ngủi nhưng bọn trẻ cùng nàng đã thân đến mức như người thân ruột thịt trong nhà
Liễu Vân được chào đón nhiệt tình không phải việc khó đoán! nàng là thật tâm đối với họ nên họ cũng sẽ dùng chính tâm của mình để đáp lại, ai bảo nàng là sát thủ máu lạnh vô tình? ai bảo nàng là người giả tạo suốt ngay treo chiếc " mặt nạ tươi cười" để đối diện với họ?
Nàng là thấy họ không xứng để mình cởi bỏ lớp phòng bị này! những người trên thương trường nhiều năm tâm tư sẽ đơn thuần dễ đoán sao? sẽ thanh khiết liêm minh sao? có thì trong vạn trượng cát của sa mạc chẳng có nổi trăm người!
Nhưng đối với những người được nhận định là đáng để nhận điều tốt hơn, luôn cố gắng giữ lấy phần thiện lương trong người mình, nàng chưa từng để họ cảm thấy mình khác với hình tượng " thân thiện gần gũi"!
Hai tính cách này được nàng vạch rõ ranh giới, chưa từng biểu hiện sai người... trừ " Trần Hạo"! và có lẽ vì thế nên nàng đã bỏ qua một nam nhân khác... Tần Sở!
Một ôn nhu hòa nhã một thâm trầm quyết tuyệt nhưng đều chung ở chỗ chua từng để người khác bắt được suy nghĩ của mình! Tần Sở là vì ở thời đại cổ đại nếu không chắc chắn nàng chẳng thể đoán nổi trong đầu hắn chứa âm mưu gì!
Nàng hứa hẹn sau khi mọi việc kết thúc sẽ đến thăm mọi người, sẽ mua nhiều quà cho chúng... rất nhiều thứ khác nữa, bọn trẻ mới quyến luyến buông nàng ra
" Lục thúc, mọi người ở đây với con thực chẳng khác người thân. Cái này người hãy cầm lấy... phòng khi có viecj không may cứ đến tìm chủ quản cửa hiệu của Từ Tâm! con sẽ giúp mọi người!"
Nàng đưa mảnh ngọc khắc hoa văn bắt mắt, chính giữa là vòng tròn màu đen khắc chữ ' khẩn' cho Lục Lâm
Thế lực hiện tại của Dạ Nguyệt các đã trải rộng khắp nước, lệnh bài ngọc này chỉ người Dạ Nguyệt các mới có thể nhìn ra thật giả khác biệt mà trợ giúp kịp thời!
" tấm lòng của tiểu Vân chúng ta xin nhận... nhưng ngọc bội ắt hẳn là việc quan trọng! ta không thể nhận!"
" Lục thúc! Vân nhi không thể tùy thời giúp mọi người được nhiều... con chỉ có thể làm việc trong khả năng của mình để trợ giúp! Vân nhi không mong mọi người sẽ từ chối! núi Mộc Sơn này cận kề ranh giới! dù dịa hình hiểm trở khó lường nhưng cũng không thể ngăn quân địch chó cùng rứt giậu* đánh đến đây! chiến sự ngày một căng thẳng, con không thể vừa đánh trận vừa bảo vệ mọi người an toàn"
*** chó cùng rứt giậu: Liều lĩnh, làm xằng bậy một cách thiếu cân nhắc, tính toán, do bị đẩy vào bước đường cùng không còn cách xoay trở nào khác
Câu này em tra gg ạ***
" vậy... thôi được!"
Lục Lâm khó xử nhìn qua mọi người, nàng đã giúp họ nhiều như thế... nếu bây giờ còn nhận ngọc bội này thì quá là ỷ lại vào một cô nương rồi! nhưng đây cũng sẽ là mối liên hệ duy nhất giữa họ và đại ân nhân này! Ai ai cũng gật đầu im lặng biểu thị nên nhận, Lão đại như ông cũng tôn trọng quyết định của mọi người liền đồng ý
...________...
Mọi người ơi!!!
Em dự đoán khoảng 20 chap nữa sẽ hoàn chính bản của truyện... mọi người có muốn gặp lại nhân vật "bạn trai cũ" ngủm từ ngay chương đầu tiên: Báo thù rửa hận không? nếu xuất hiện cũng chỉ hai ba lần nữa thôi!
Mọi người cho em xin ý kiến ạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.