Vương Phi Vạn Tuế

Chương 73: Chuyện lớn rồi!




" sẽ không"
Sau khi trấn tỉnh bản thân, vị Tả hộ pháp khẳng định lại lời nàng nói
" vậy người có thể hay không rút quân? Bách tính Lam thành đã bị doạ sợ đến mức cửa nhà cũng không dám mở rồi!... hay người không tin tưởng an ninh của chúng ta?
Nàng cũng không quên nhắc nhở
" ta thực không có ý đó... chỉ là quốc vương lo có người thích sát nên mới khoa trương như thế..."
" vậy là do an ninh không tốt! ừm... "
Không chờ hắn nói hết câu nàng đã tự lẩm bẩm nhận định của bản thân, cũng vẫn là tất cả những người đứng gần đều nghe thấy
A Tứ đứng trong góc thấy cảnh trước mắt lần đầu cảm giác có chút cảm thông cho vị tả hộ pháp xui xẻo
Muốn dùng lão già Bắc quốc kia thị uy? ta tốt bụng cho ngươi biết...ngươi thị uy sai người rồi!
" không phải vậy!..."
" không phải vậy thì phải thế nào?"
Nàng nghiêng đầu một bộ dáng nghiêm túc học hỏi những câu mà tả hộ pháp nói
Vị tả hộ pháp khoé môi giật giật, mở miệng mấy lần cũng chẳng nói được một từ! Tần Sở vừa nghe nàng nói dứt câu khoé môi không nhịn được mà vươn lên, không ngờ nàng cũng có một mặt đáng yêu thế này! A Nhị đứng sau Tần Sở cùng A Tứ vẫn một mực nghiêm túc đứng quan sát
" phụt... hahaha... hahahaha"
A Tam đứng bên ngoài nhìn một màn như thế liền không chút hình tượng ôm bụng cười to, Nhị Dạ bên cạnh tốt bụng giúp A Tam điểm huyệt ngừng cười lại, nếu để các chủ nghe được lại toi!
" tả hộ pháp có việc khó nói?"
Chờ mãi không nghe được câu trả lời Liễu Vân tiếp tục nói ra " suy đoán" của mình
" không phải!"
Mất một lúc cuối cùng tên kia cũng tìm lại được giọng nói của mình, ngay lập tức tiếp tục bị nàng làm cho cứng miệng!
" không phải an ninh chúng ta không tốt cũng không phải có việc khó nói, ta hỏi thế nào là phải ngài lại không trả lời vậy ngài nói không phải vậy là không phải cái gì còn cái gì mới là phải"
Liễu Vân nhăn mày, đưa ánh mắt trong veo tĩnh lặng có chút mờ mịt nhìn vị tả hộ pháp nói một tràn phải và không phải, những câu từ bình thường được Liễu Vân đặc biệt nhấn nhá, trọng tâm là Phải và Không Phải làm người nghe đau cả đầu
A Nhị lần này không giữ nổi hình tượng lạnh lùng yên tĩnh nữa, bờ vai rộng kịch liệt run rẩy nén tiếng cười sắp bật ra từ cổ họng, A Tứ cùng Nhị Dạ co rút khóe môi " chiêm ngưỡng" dáng vẻ chỉnh người của Liễu Vân
Tả sứ được một màn trước mắt cảnh tỉnh bản thân, trước giờ dù là lời bắt bẻ hay chỉnh người hắn chưa từng gặp hiện trạng chết đứng như hiện tại! để nhanh chóng kết thúc màn trò chuyện đi đến ngõ cụt, tả hộ pháp quyết định nhường một bước
" quận chúa nói phải... là chúng ta không suy nghĩ thấu đáo! ta sẽ ngay lập tức cho rút quân!"
" đa tạ tả hộ pháp đã thấu hiểu"
Người ta đã nhường thì nàng cũng sẽ " rộng lượng"mà bỏ qua vậy... khi nào thích hợp sẽ nói sau!
" tả sứ hộ pháp đi đường xa mệt nhọc, nghỉ ngơi trước đã, phòng đã được chuẩn bị sẵn, mong ngài sẽ không chê nơi này đạm bạc!"
Người kết thúc cuộc nói chuyện vẫn là nàng
" đa ta quận chúa đã nhọc lòng..."
" không tiễn"
Hai chữ vàng ngọc được phun ra từ miệng của Tần Sở, mọi người cũng chẳng còn xa lạ với cách nói chuyện cục súc của hắn nên cũng chẳng có thái độ gì
Bóng dáng nam nhân vừa khuất A Tam, Nhị Dạ cùng A Tứ bước ra, A Tam vẫn còn dư âm lúc nãy mà cười chảy cả nước mắt
" hahaha... ta lần này đúng là được mở mang tầm mắt... hahahaha... vương phi không hổ danh thần tượng của ta"
A Tam vừa dứt lời liền bị Tần Sở liếc mắt cảnh cáo
" Vân nhi là thê tử của ta!"
Hừ! dám cả gan nói nàng là của mình? ngươi không có tư cách đó!
A Tam: "..." người có thể hay không nghe trọn vẹn câu nói của thuộc hạ?
Tần Sở: tránh thật xa Vân nhi ra!
" dừng! không phải lúc nào cũng có thể đùa!"
Liễu_người có trọng lượng trong lời nói nhất_Vân lên tiếng cảnh cáo
" lần này không tránh khỏi một trận máu tanh... vẫn là nên tìm chỗ an toàn cho bách tính trước... thành sập vẫn có thể xây lại!"
" đánh trực diện luôn sao?"
A Tam hỏi, hắn không tham gia vào việc biên cương, chỉ chăm chăm lo mấy quyển y thư, ẩn thân thu thập tin tức hoặc giả ám sát. Ngoài ra cũng chẳng còn quan tâm đến việc khác
"không hẳn"
" quân lần này đến là kỵ binh*! "
*** kỵ binh: chia người thành từng đội để thay phiên canh gác hoàng cung trong bóng tối kết hợp với cấm vệ quân đảm bảo an toàn cho hoàng đế, một đội quân thường không nhiều nhưng lại được đặt cách huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc! có thể nói mỗi kỵ binh cũng thuộc hàng cao thủ sát chiêu, một chọi mười không phải ngoa!
" kỵ binh?"
Tần Sở trầm trọng nhắc nhở điểm mấu chốt, mọi người đều hít vào ngụm khí lạnh trừ nàng, Liễu Vân không hiểu hai từ này có nghĩa gì lại làm mọi người tối mặt như thế
" ừm... là ám vệ bảo vệ đế vương, tùy mỗi nước mà hoàng đế sẽ chọn cho minh bao nhiêu ám vệ. Họ chỉ nghe lệnh hoàng đế và trung thành tuyệt đối!"
A Tam giải thích
" oh... chơi lớn vậy à?"
Liễu Vân đưa tay che miệng đang há to của mình, mắt mở to tựa như bất ngờ lại tựa như không giống ngạc nhiên cho lắm, chỉ là biểu hiện có hơi quá
" Tiểu Nhị... hay là chúng ta đi gặp quốc sư đi... cũng hơn một tháng rồi..."
Liễu Vân trở lại trạng thái dửng dưng bình thường tựa như chỉ bâng quơ nói một câu cảm khái thời tiết
" vâng!"
" ngươi có thể tự đi!"
Tần Sở nghe nàng nói tìm nam nhân khác liền tự khắc kéo nàng vào lòng lườm Nhị Dạ cảnh cáo
Nhị Dạ: "..."
Tần Sở: "..." ta biết rõ ngươi sẽ không trả lời!
" stop! "
[ dịch: dừng lại! ]
Nàng kéo tay Tần Sở ra khỏi eo mình, đính chính lại lời nói rồi bước ra ngoài, Nhị Dạ vẫn bảo trì im lặng đi sau
" ta là có việc! không phải tìm nam nhân tâm sự nhân sinh! dù có cũng không tìm tên ăn cháo đá bát như hắn!"
Mọi người trừ A Tứ: "..."
" giống ta!"
A Tứ nói một câu không đầu không đuôi, mọi người từ khó hiểu quay sang rối rắm nhìn A Tứ, đầu đầy chấm hỏi
"ngươi vừa nói gì?"
Tần Sở lạnh nhạt cất tiếng
" ngươi... nhặt được bảo bối rồi... cố mà giữ nàng ấy bên mình đi!"
A Tứ cong môi đầy ẩn ý nhắc nhở Tần Sở, lại chỉ nói lưng chừng ngắt quản, sau lại chuyển vấn đề
" giao ước ba năm đã hết! ta hiện không còn là người của ngươi... đừng cố ra lệnh như người trên với ta!"
Có thể nói mọi việc Tần Sở đều nắm trong lòng bàn tay... duy chỉ có hai người hắn không bao giờ có thể hiểu được một là người hắn gặp bốn năm trước - A Tứ, người thứ hai chính là nàng!
.........
" quốc sư... lâu rồi không gặp ngài vẫn khỏe chứ?"
" đa ta quận chúa quan tâm, ta ở đây thực tốt!"
" vậy sao... hôm nay cũng chẳng có gì làm... hay là chúng ta chơi cờ đi?"
" quận chúa đã mở lời đương nhiên ta không thể từ chối!"
" quốc sư quá lời rồi... tiểu nữ làm gì có được đặc ân này!... tiểu Nhị!"
" vâng"
Nhị Dạ lập tức chuẩn bị một bàn cờ, ít trà bánh để hai người cùng thưởng thức khi đánh cờ, yên lặng đứng sau nàng quan sát thế cờ của cả hai
Vừa chậm rãi đánh cờ vừa đàm đạo nhân sinh, chẳng mấy chốc bàn cờ đã chật kín lại không phân được thắng bại
" quả nhiên là quốc sư cao tay!"
" là quận chúa đã nhường tại hạ!"
" hôm nay không phiền thời gian của quốc sư nữa... hôm khác mong được cùng người phân thắng bại!"
" nhất trí!"
Liễu Vân nhún người đáp lễ rồi quay mặt rời đi, khuôn mặt thanh thuần, ánh mắt ngưỡng mộ cũng biến mất trong tích tắc
" để xem... hắn sẽ chọn thế nào đây a~"
.../ giờ ăn trưa/...
" quận chúa, một tiểu cô nương chuyển tờ giấy này cho người!"
" bao nhiêu tuổi?"
" khoảng mười hai tuổi"
" đưa ta!"
Binh sĩ cúi đầu dâng tờ giấy nhỏ cho nàng, chữ viết vì gấp mà không ngay hàng thẳng lối, còn có chút bẩn nữa... nhìn sơ qua nàng liền nhíu mày gấp giọng
" muội ấy là muội muội ta! mau cho vào!"
" vâng"
" xảy ra chuyện?"
Nhị Dạ hỏi nhỏ, nàng không trả lời chỉ gật nhẹ đầu, ánh mắt suy tư, trên tờ giấy chỉ có vỏn vẹn một kí hiệu mà cả đời nàng cũng không nhìn nhầm được! Kí hiệu hắc đạo của Liễu Tuyết_bang hoạt động trong thế giới ngầm của ba!
" tỷ... tỷ tỷ... hức nghĩa... nghĩa phụ... hức bị bắt vào đại lao rồi!"
Liễu Vân vuốt nhẹ lưng trấn an cô nhóc Liễu Ngọc trong lòng, giọng điệu âu yếm hỏi nhỏ
" muội từ từ đã... đã xảy ra chuyện gì? kể lại tất cả cho tỷ nghe! ngoan!"
" hức... nửa... nửa tháng trước hoàng thượng đột ngột trở bệnh nặng không rõ nguyên do, thái y không chữa được... quốc sư nói là do ân trên khiển trách nên mời pháp sư có tiếng làm phép hỏi nguyên nhân... hức... kết... kết quả là ông đạo sĩ đó nói là... hức... là do nghĩa phụ... hức... nghĩa phụ có mệnh xung khắc tuổi với hoàng thượng... trong...trong năm nay sẽ có một trong hai sẽ bị người kia khắc chết! mọi người đều tin tưởng lại không muốn hoàng thượng bị nghĩa phụ khắc chết liền hợp lực bắt người vào đại lao... huhuhu... hức... nghĩa mẫu không chịu nổi cú sốc nên bệnh mấy hôm nay... Phong ca ca cùng Lục ca ca đang chăm sóc người"
" ha~ Trần Cảnh!"
Liễu Vân cười lạnh gọi thẳng tên tự Trần quốc sư, đáy mắt tĩnh lặng thường thấy nay chỉ còn một màu u ám đến âm trầm, không phải giận dữ, không phải xúc động, chẳng phải đau lòng, cũng chẳng phải thù hận... đụng vào người thân của ta... ông đừng mong có kết cục tốt!
Mọi người trừ cô bé đang khóc lóc được nàng dỗ dành không hẹn cùng hít vại ngụm khí lạnh, lại chẳng phải tâm linh tương thông mà cùng chung suy nghĩ
' không xong rồi!'
" tỷ tỷ... giờ... giờ chúng ta phải làm sao... hức..."
" tiểu Nhị, đưa muội ấy về lều của ta nghỉ ngơi trước đi"
Liễu Vân đánh vào huyệt ngủ trên người Liễu Ngọc, giao cô bé cho Nhị Dạ phân phó
" vâng!"
" vốn định chơi thêm một thời gian nữa... xem ra không được rồi!"
" nàng muốn làm gì?"
" làm gì là làm gì? ta chẳng làm gì cả... phải không? A... Tứ?"
Nàng nửa cười nửa không nhìn A Tứ, hắn đột nhiên rùng mình hoảng sợ đứng dậy lắp bắp nói lên cái tên ám ảnh mình bao lâu nay
" Dạ... Dạ Nguyệt?"
" lát nữa triệu tập các vị lão tướng quân, chúng ta có chuyện nhờ mọi người giúp"
Nàng nhìn A Nhị phân phó rồi dứt khoát rời đi trước ánh mắt khó hiểu và vô vàn cảm xúc của mọi người
" không thể... không thể nào! cô chủ sao có thể ở đây... không thể..." chẳng lẽ ngay từ đầu cô ấy đã biết... là mình sơ suất để lộ sơ hở? nhưng là ở đâu?
" ngươi và nàng rốt cuộc có quan hệ gì"
Tần Sở âm trầm chất vấn, âm điệu lạnh lẽo thấu xương cũng chẳng kéo nổi tâm trí A Tứ trở về, đôi mắt ấy lần đầu tiên trong ba năm qua Tần Sở nhìn thấy nỗi run sợ kịch liệt như thế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.