Vương Phi Vạn Tuế

Chương 79: Danh xưng " Quận chúa " không phải để trưng (2)




Liễu Vân sau khi hiểu vấn đề đành ngậm ngùi dùng hai sợi vải bó tay áo vào sát cánh tay cho đỡ vướng, tiếp tục công việc nấu nướng của mình
Đơn giản vài món rau xào, canh cá, salad rau củ và một ít thịt nướng ăn với cơm. Ngự trù nhìn mà trố mắt! ông sống hơn nửa đời người đã nấu biết bao nhiêu món cũng phải công nhận chỉ cần ngửi mùi hương từ món ăn của quận chúa vừa ăn xong chắc chắn cũng sẽ thấy đói a!
" tiểu nữ tay nghề non kém, có để một ít trong bếp mong thúc thúc cho ý kiến để sửa lỗi thiếu sót "
" nào dám! mùi hương nói lên một phần vị của món ăn! Quận chúa làm thuần thục đến thế sao có thể gọi là non kém? chẳng là lão già như ta được mở mang tầm mắt!"
" thúc thúc quá lời... tiểu nữ nào được như thế! không thể để công chúa chờ lâu... tiểu nữ xin phép!"
Nàng khiêm tốn từ chối xong lại sợ tiểu muội muội chờ lâu liền lấy lí do để đi ngay
" vâng"
Trở lại phòng nàng thấy một cảnh thực nực cười! Như Ý ăn xong bánh ngọt liền thỏa mãn mỉm cười híp mắt, nằm dài trên ghế chẳng chút ý tứ xoa xoa bụng nhỏ. Mùi hương từ khay thức ăn trên tay bắt đầu lan ra không gian trong phòng liền bị mũi nhỏ đánh hơi được khịt khịt vài tiếng sau đó mở choàng mắt ra háo hức nhìn xung quanh tìm kiếm
" oa~ tỷ tỷ thực đúng lúc! muội vừa ăn xong được một lúc thôi! bụng vẫn còn đói a~"
" ăn từ từ thôi! không ai giành với muội cả? tiểu trư ngốc!"
Như Ý há miệng nhỏ ngoạm một miếng thịt nướng to làm hai má phúng phính thường ngày phồng lên trông rất đáng yêu, môi nhỏ chu lên làm nũng
" phải phải phải! muội là tiểu trư nên tỷ tỷ phải nấu cho muội ăn thường xuyên a~ đừng bỏ tiểu trư bị đói"
" được rồi... muội ăn đi"
Dỗ dành tiểu muội muội xong Liễu Vân lại đến Càn Thanh cung thăm phụ hoàng của mình
Dường như vận đen vẫn bám lấy nàng dù hôm nay Liễu Vân mặc bạch y thì phải! tiếp tục bị chặn đường!
" không phận sự không thể vào!"
" không thể vào?"
Nàng cười cười hỏi lại, bọn họ giữ nguyên gương mặt lạnh tanh không trả lời
" ta đến thăm phụ hoàng của mình cũng không thể?"
Cấm vệ quân có khác nhỉ, Liễu Vân trầm giọng
" ai ra lệnh?"
" không cần biết!"
" ta là quận chúa được hoàng thượng sắc phong, cũng có thể đến bất kỳ nơi nào trong hoàng cung trừ cấm địa... vậy ngươi nói xem... ta có thể chém đầu các ngươi không?"
Kháng chỉ! cấm vệ quân là trung thành với hoàng đế! làm sao có thể kháng chỉ? điều đó không cho phép xuất hiện trong tư tưởng và hành động của một cấm vệ quân! lúc này họ mới cúi người xưng tội
" thuộc hạ không dám!"
" các ngươi đã và đang kháng chỉ đấy thôi! lại mở miệng nói không dám? ta sẽ tin?"
Tinh thế đảo ngược, Liễu Vân lần này trên cơ họ
Cũng may vừa đúng lúc Tần Kha cũng vào Càn Thanh cung, đại hoàng tử ra lệnh họ còn không cho nàng vào sao? chỉ là không vui bằng bọn người ở cổng cung thôi haha
Không biết có nhầm lẫn không nhưng hôm nay cách cư xử của Tần Kha rất khác, ánh mắt luôn né tránh không nhìn trực diện nàng, lời nói cũng không quá chú tâm vào trọng điểm... hay là có ẩn khuất? không muốn nàng biết quá nhiều việc trong cung?
" phụ hoàng vẫn không tỉnh lại sao?"
" ừm"
" Thái y không chuẩn được bệnh?"
" ừm"
" muội có thể thử không?"
" Thái y không nhìn ra được sao muội có thể?"
" đừng quên lúc trước là ai cứu huynh a... dù không nhìn ra muội cũng muốn thử một lần... ai lại không muốn học hỏi thêm... đúng không?"
"..."
" không trả lời xem như hoàng huynh đã đồng ý nhé?"
Nàng cười cười nhìn người bên cạnh, ayza! nàng vốn cao 1m70 mà! sao đứng cùng với mấy nam nhân hoàng tộc cứ như người lùn vậy a? thật đau lòng... ý! mà sao tai hắn hồng hồng thế kia? cảm nắng à?
"..."
Cuộc trò chuyện kết thúc, hai người hai tâm trang cũng hai suy nghĩ bước vào Càn Thanh cung. Chẳng mấy chốc đã đến long sàn*, nơi đó có một nam nhân nằm im tựa đang ngủ, thời gian hằng lên gương mặt anh tuấn những nếp nhăn nơi đuôi mắt đánh dấu một thời trẻ trung uy phong đã qua, bên canh có không ít thái giám và thái y chuẩn mạch
*** long sàn: giường ngủ của hoàng đế
" đại hoàng tử! Tần vương phi"
Tất cả đồng loạt quỳ xuống hành lễ, dù nhiều người nhưng tiếng lại không lớn, nhận thấy cái phất tay của Tần Kha liền hiểu ý im lặng rời đi, chỉ còn thái giám thân cận ở lại
" có tiến triển gì không?"
Tần Kha nhìn thái giám hỏi, ông nhanh chóng đáp lời, giọng nói lọt vào tai nàng có chút kỳ dị lại mang chút ưu tư sầu muộn
" người vừa thổ huyết! Thái y nói mạch đã yếu hơn... không biết cầm cự được bao lâu nữa... haizz"
Ánh mắt đen âm thầm nhìn biểu cảm của nàng, tiếc là từ lúc vào nàng chỉ chú tâm vào nam nhân trên giường! mọi sự xung quanh gần như không đủ ảnh hưởng đến suy nghĩ trong nàng
" muội đến gần hơn được không?"
Môi khẽ mấp máy hỏi, thanh giọng nàng vốn trong trẻo, giờ nhỏ giọng như vậy làm người nghe cực kỳ thoải mái! cứ như giữa trời nắng gắt được ngồi trong phòng đá vậy!
" ừm"
Liễu Vân chậm rãi đến gần, vừa đi vừa nhìn một lượt nam nhân nằm đó. Sắc mặt tái nhợt, hơi thở mỏng manh, bên khóe môi còn vương chút máu, vị tanh càng đến gần càng cảm nhận rõ ràng còn có... hửm?
Khẽ ngồi xuống bên cạnh, nhanh chóng bắt mạch cho hoàng thượng, đôi mắt lãnh đạm nay càng khó đoán. Nhẹ nắm lấy bàn tay già nua, nàng khẽ gọi
" phụ hoàng"
Hai người kia quan sát nãy giờ chẳng thấy gì bất thường, chỉ là nhìn cảnh này có chút giống phụ thân bệnh nặng nữ nhi lo lắng không rời.. khụ! không nghĩ nhiều! không nghĩ nhiều!!!
Nàng chọn bạch y có hai lí do, và lí do chính là đây! tay áo rất rộng và dài! nếu không đến gần sẽ không thấy được nàng không phải đang gọi người này tỉnh mà đang châm cứu! chỉ là tinh ý thấy tay ông khẽ cử động liền lấy " lợi thế" ra che bớt tầm nhìn thôi!
Nhẹ nhàng ấn tay người đang muốn cử động xuống, tinh thần còn mơ hồ nhưng dù gì cũng là vua một nước! vừa rồi lại nghe tiếng thê tử của Tiểu Sở... ông đương nhiên chọn nghe lời con dâu mình cố gắng cảnh tỉnh bản thân mà không cử động
Châm vài châm chế ngự, nhanh chóng thu châm lại, Liễu Vân một bộ thất vọng đứng dậy quay người về phía hai người kia.
Còn vì sao đoán được cũng rất đơn giản! lúc vào nàng chỉ chăm chú nhìn một nơi dường như tò mò lại dường như muốn đến gần hơn để thử sức, bây giờ quay lại cũng là gương mặt ấy, ánh mắt ấy nhưng hành động không tràn đầy sức sống như lúc tiến vào nữa mà ỉu xìu... giống như thất vọng vì đoán không trúng vậy!
" thế nào?"
Tần Kha dò hỏi
" muội không nhìn ra!"
Đoán trúng rồi! ngay cả giọng nói cũng trùng xuống không ít a~
" không sao"
Bổng nhiên Tần Kha dịu giọng trấn an, lại còn xoa... xoa đầu nàng!!!
Mang đôi mắt to kinh ngạc nhìn chằm chằm Tần Kha, dường như nhận ra sự thất thố của mình dọa cho tiểu muội muội này đứng hình, nhưng mà cảm xúc mềm mại nơi bàn tay làm hắn luyến tiếc... lại dường như quyết tâm gì đó dứt khoát buông tay cất lời giải thích
" ta chỉ muốn an ủi muội thôi! đừng nghĩ nhiều!"
Nhìn tiểu cô nương thấp hơn mình cả một cái đầu ngu ngu ngơ ngơ gật gật đầu nhỏ, mơ mơ màng màng cất bước đi phía trước, hắn thực sự muốn cười nhưng vẫn nhịn được... sẽ không lâu nữa... chỉ cần một thời gian ngắn nữa thôi... ánh mắt thâm trầm hiện rõ sự chiếm hữu nhìn về phía thân ảnh bạch y phía xa lại nhanh chóng thu hồi tâm tư ra lệnh
" chăm sóc người thật tốt! tuyệt đối không được xảy ra chuyện!"
" vâng"
Một vòng dạo quanh Càn Thanh cung, sơ đồ đường đi cùng nơi được canh gác in vào đầu của Liễu Vân
( tg: ây... có trí nhớ tốt thật hữu dụng a~ chẳng bù cho bà mẹ não phẳng của con tí nào! huhuhu thật đau lòng...)
Rời khỏi hoàng cung, trở về Tần vương phủ dặn dò đôi chút lại về phủ thừa tướng xem mẫu thân, Liễu Thanh cũng đã đồng ý, Lâm Ngọc Hoa dù chưa trả lời nhưng nàng cũng đã dự bị cho trường hợp xấu nhất và tốt nhất nên cũng chẳng cần lo nhiều
Tối hôm nay trời không trăng cũng không sao, bóng tối to lớn bao trùm cả không gian, nuốt chửng toàn bộ nửa địa cầu, nàng một thân hắc y nhanh chóng lướt qua dòng người thuận lợi bước vào đứng trước long sàn nhìn nam nhân vẫn im lặng nằm trên giường
Vài châm nhanh chóng được châm xuống, lò hương cũng được thay thế, một lát sau người trên giường mới dần lấy lại ý thức
" phụ hoàng!"
" con..."
" con là Liễu Vân"
"..."
" người uống chút nước đi!"
Liễu Vân cởi khẩu trang tự may ra rót một chung trà, xem xét thấy bình thường mới cho ông uống, nhỏ giọng phân tích
" phụ hoàng, người bị hạ độc! nhi tức hiện không thể giải độc cho người, chỉ có thể giảm tác dụng của chúng tránh làm người bị tổn hại, phụ thân cũng bị họ lợi dụng việc này mà bị bắt giữ chờ ngày xử trảm! mong phụ hoàng minh xét!"
" lại xảy ra chuyện này?"
" vâng"
" con đến hộc tủ phía trên bàn lấy giúp ta chiếc hộp trong đó"
"vâng"
Liễu Vân đi theo hướng hoàng thượng mở tủ lấy chiếc hộp gỗ khá to bên trong đặt cạnh giường rồi đỡ ông ngồi dậy
Bên ngoài hiện tại đã là giờ tý ba khắc ( 1 giờ 30 phút tối) không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ vào 15 phút nàng đã rời khỏi đó, bên trong dường như vẫn vậy chẳng thay đổi gì dù là chi tiết nhỏ nhất...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.