Vương Phi Vạn Tuế

Chương 8: Quà gặp mặt




Vừa bước khỏi cánh cửa lớn của vương phủ, nàng nhanh chóng tìm xe ngựa quay về phủ thừa tướng. Về đó lại phải diễn vở kịch đại tiểu thư đi nhẹ nói khẽ, nghĩ đến thôi cũng đau đầu! Ah! xém quên mất! phải cho tiểu muội muội một món quà bất ngờ mới được!
Nàng ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng phủ thừa tướng. Vừa bước xuống xe đã có gia đinh nhận ra nàng.
“ Đại tiểu thư về rồi, mau vào thông báo cho thừa tướng đại nhân và nhị vị phu nhân!”
Chẳng mấy chốc đại sảnh phủ thừa tướng đã có mặt đầy đủ tất cả mọi người, thừa tướng và thừa tướng phu nhân thì vui mừng khôn xiết, còn mẫu tử Lâm di nương chỉ hận không thể giết được nàng!
Thừa tướng phu nhân ôm chầm lấy nàng khóc hết nước mắt:
“ Huhuhu nữ nhi của ta, con đã đi đâu vậy chứ, khi Thanh nhi (nhi nữ của Lâm di nương) trở về chỉ có một mình, còn bảo gặp phải thích khách, Thanh nhi đã cố gắng chạy trốn mới thoát được nhưng lại lạc mất con, phụ thân con đã cho người tìm con khắp nơi cũng không có tin tức! Nếu không tìm thấy con... chắc ta không sống nổi huhuhu...”
Nàng đáp lại cái ôm của bà nhẹ giọng nói trong xúc động
“ Mẫu thân, nữ nhi không sao, chỉ là gặp trục trặc đột xuất nên không thể về phủ ngay được, giờ nữ nhi đã không sao, người đừng khóc nữa nếu không nữ nhi sẽ tự trách mất!”
Khi nhìn dung mạo của thừa tướng và thừa tướng phu nhân, điều nàng không ngờ là họ lại giống ba mẹ nàng như hai giọt nước!
Vẫn là khuôn mặt nghiêm nghị của phụ thân nhưng lúc nào cũng đầy sự ôn nhu, vẫn là khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng của mẫu thân khi hai người nhìn nàng. Chỉ là không biết hiện tại tiểu Phong đang ở đâu, nàng còn có thể gặp được em trai mình hay không đây?
Thừa tướng vừa cười vừa nói:
“ Về là tốt, về là tốt rồi! Vân nhi, giờ con có thể nói rõ sự tình hôm đó không?”
Nàng dời tầm mắt nhìn về phía Liễu Thanh, nàng ta vẫn còn giả vờ ngoan hiền lấy khăn chấm nước mắt vốn không hề có trên mặt, một tay nắm lấy tay nàng nức nở:
“ Hức... tỷ tỷ, hôm đó quả thực quá đáng sợ, muội cũng không nghĩ được nhiều đành tự chạy thoát thân trước... nhưng nào ngờ khi phát hiện đã lạc mất tỷ rồi, hức... cũng may là tỷ bình an vô sự, nếu không muội sẽ áy náy suốt đời huhuhu.”
“ Đa tạ muội muội đã quan tâm đến người tỷ tỷ này. Phụ thân, hôm đó nữ nhi và muội muội gặp phải một đám hắc y nhân, nữ nhi chưa kịp phản ứng gì đã bị đánh ngất, lúc tỉnh dậy đã thấy mình đang ở trong nhà của một người dân gần đó. Vì trên người có vết thương nên phải ở lại tịnh dưỡng vài ngày mới có thể trở về. Mong phụ thân cho phép nữ nhi quay lại đó để cảm tạ ơn cứu mạng của ân nhân.”
Nếu nàng ta muốn diễn thì nàng sẽ bồi đến cùng, kịch hay chỉ vừa bắt đầu thôi!
“ Tất nhiên là phải trả ơn rồi, Vân nhi, còn nói xem người đó hiện tại ở đâu, ta sẽ cho người đến cảm tạ tử tế. Phủ thừa tướng chúng ta xưa nay dùng lễ đáp lễ, không thể để ân nhân giúp con chịu thiệt thòi!”
Liễu Thành nghe nữ nhi nói trong lòng lại thêm một hồi xót xa cho nàng, nếu không nhờ người dân xung quanh cứu giúp không biết chừng đã nghe tin dữ của nàng rồi!
“ Vân nhi, mấy ngày nay ta cũng rất lo lắng cho con, may mắn là con trở về an toàn, thương thế có nặng không? Có cần ta mời đại phu đến xem cho con không?”
Lâm di nương quan tâm thương thế của nàng mà lo lắng hỏi, nếu không phải nàng từng học tâm lý học chắc cũng bị vẻ mặt quan tâm này của bà ta lừa mất rồi. Đúng là âm hiểm mà! không chừng việc thích khách chặn đường cũng là do hai mẫu tử họ sắp xếp cho ' Liễu Vân' đây!
“ Lâm di nương, con không sao rồi, chỉ là thương tích chưa khôi phục nên có chút bất tiện. Phụ thân không cần lo lắng, vài ngày nữa nữ nhi sẽ trở lại đó trả ơn. Nữ nhi muốn tự tay cảm tạ ân nhân đã cứu giúp. Giờ nữ nhi thân thể chưa hồi phục hoàn toàn, nữ nhi xin lui trước!”
Nàng nói xong thì quay người bước khỏi đại sảnh, khi ra ngoài cũng cung kính cúi đầu chào Lâm di nương xem như người hiểu đạo nghĩa.
Vừa bước vào phòng thì một bóng dáng nhỏ nhắn đã lao đến ôm chầm lấy nàng, vừa ôm vừa khóc sướt mướt:
“ Huhuhu, tiểu thư, người làm nô tỳ sợ chết đi được, nô tỳ tưởng sẽ không thể gặp lại người nữa rồi. Hức... nếu... nếu hôm đó người cho nô tỳ theo thì nô tỳ có thể bảo vệ người rồi.. hức.. tiểu... tiểu thư, chắc chắn đây là âm mưu của nhị tiểu thư! lần trước không hại được người nên lần này mới ra tay độc ác như vậy!”
Đây chắc là nha hoàn tiểu Lan của tiểu Vân rồi, nghe giọng điệu của cô bé thì nàng đã bị hại không phải lần đầu. Hừ, được lắm! Ta sẽ từ từ tính sổ với các ngươi!
“ Được rồi tiểu Lan, muội buông tay trước đã, giờ ta đã không có việc gì, ta muốn nghỉ ngơi một lát, được không?”
Nàng nhẹ giọng vỗ về tiểu Lan, hôm nay phải đi đi lại lại nhiều chỗ nàng thực sự cảm thấy rất mệt, nàng vẫn còn muốn ngủ thêm một lát nữa.
“ hức... Vâng, muội đã dọn phòng rồi, tiểu thư vào nghỉ đi, đến lúc ăn tối muội sẽ gọi tiểu thư dậy.”
Tiểu Lan nói rồi lau nước mắt trên mặt dìu nàng vào phòng
Vào giờ ăn tối, khi nàng đến mọi người đều có mặt đông đủ, phụ thân ngồi giữa, bên trái là mẫu thân nàng, bên phải là Lâm di nương và Liễu Thanh, nàng ngồi cạnh mẫu thân mình, phụ thân và mẫu thân luôn hỏi han nàng đủ điều mà không ngó ngàn đến nàng ta, thấy vậy Lâm đi nương cho nàng ta ánh mắt cảnh cáo rồi nhìn nàng mỉm cười thân thiện.
“ Vân nhi à, mới có mấy hôm ở bên ngoài mà sao con lại ốm thế này? Ta đã cho người hầm chút đồ bổ cho con bồi dưỡng thân thể này, con uống đi cho nóng!”
Vừa nói bà ta vừa đưa bát canh gà đến trước mặt nàng:
“ Phiền di nương nhọc lòng rồi!”
Nàng cũng mỉm cười đưa tay nhận lấy bát canh gà, mùi thì thơm ngon nhưng sao qua được mũi của nàng chứ! Đường đường là nhà nghiên cứu độc dược lại không phát hiện bát canh này bị người khác động chạm tay chân vào? Nếu thích dùng độc thì nàng sẽ chơi cho họ không dám dùng thêm lần nào nữa! cũng xem như là quà gặp mặt cho mẫu tử họ... Từ nay nàng sẽ thay tiểu Vân đòi lại tất cả, cả vốn lẫn lời!
Nàng uống cạn bát canh cũng không quên khen bà ta vài lời, còn gắp cả thức ăn cho bà ta và Liễu Thanh, nhìn gương mặt đắc ý của ả mà nàng thầm cười khinh miệt. Cứ chờ đó đi, để ta xem các người đắc ý được bao lâu! Hừ!
Ăn được một lúc thì sắc mặt nàng trắng bệch, trán chảy mồ hôi làm hai vị phụ mẫu nào đó lo lắng không thôi.
“ Vân nhi, con thấy trong người có sao không?”
“ Con không sao, chắc là vết thương chưa lành nên vẫn còn hơi đau thôi ạ. Con xin phép về phòng trước ạ, mọi người đừng lo quá”
“ Được rồi, nếu không khỏe thì về nghỉ sớm đi.”
Thừa tướng phu nhân nhìn nàng đầy âu yếm mà nói.
“ Vâng.”
Vừa quay mặt lại thì gương mặt nàng không còn vẻ xanh xao, khó chịu nữa mà là một nụ cười lạnh lẽo. Sáng mai sẽ được xem náo nhiệt nha...
Tối, khi mọi người đã về phòng mình, nàng lẻn ra ngoài rồi qua phòng của Lâm di nương thám thính. Nàng từ trên nóc nhà nhìn xuống hai thân ảnh phía dưới.
“ Đã giết được ả chưa?”
Giọng nói trầm trầm của người áo đen vang lên.
“ Ả vẫn chưa chết, cũng quay lại phủ rồi. Hừ, không ngờ đám thích khách kia vô dụng đến vậy, chỉ có một nữ nhân chân yếu tay mềm cũng không giết được!”
Lâm di nương oán giận lên tiếng, nghe vậy người đàn ông áo đen nói tiếp.
“ Tranh thủ xử lý ả đi, đến ngày hoàng cung mở hội phải tìm mọi cách để nàng ta lấy được lòng thái hậu, có vậy mới tiện bề hành động!”
“ Được rồi... Vậy ta có thể gặp nó được không?”
Lâm di nương nhìn nam nhân trước mặt nhẹ giọng cầu xin, nam nhân quay người lại tát bà ta một cái làm bà ta ngã rạp xuống nền đất.
“ Hừ, đúng là lòng dạ nữ nhân! lúc nào cũng mềm lòng! Trước khi đại sự thành công thì đừng hòng gặp được nó! Mọi việc cứ theo kế hoạch mà làm, biết đâu bà làm tốt ta lại cho bà nhìn thấy nó!”
“ Được, được, ta nhất định sẽ hoàn thành tốt, lúc đó ông nhất định phải cho ta gặp nó!”
Nhìn Lâm di nương vừa khóc vừa nói, nàng nhíu mày “ nó” xem ra là người rất quan trọng với Lâm di nương... người mặc áo đen kia hẳn là chủ mưu muốn giết nàng đi! Xem ra mọi việc không dễ như nàng đã nghĩ, sắp tới có lẽ phải cẩn thận hơn nữa mới được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.