Màn cẩu lương tạm thời kết thúc, buổi chiều bắt đầu học môn võ, sau đó là tự luyện môn mình thích, theo đúng lời hứa trong một môn bạn nhỏ thực hiện xuất sắc sẽ được nàng đặc biệt làm một vài món đồ chơi hiện đại hay vũ khí phòng thân không có lực sát thương làm bọn trẻ hai mắt đều sáng rực lên
Mặt trời nghiêng về phía tây, nắng ngã sang màu vàng cam dìu dịu, hai người rời trang viên về phủ chuẩn bị cho " tiệc ăn mừng" tối nay
.........
" chuẩn bị xong hết chưa?"
Nam nhân mặc triều phục hỏi thuộc hạ sau lưng mình
" mọi việc đã chuẩn bị chu toàn, chỉ cần phát lệnh liền thực hiện!"
" tốt"
" ông ta thế nào?"
" vẫn mê man không tỉnh!"
" ừm"
Biết hết việc của mình tên thuộc hạ nọ liền lui ra
.........
" các chủ!"
" Nhất, mọi việc sao rồi"
" đã lấy được!"
" ừm... trước mắt vẫn hành động theo kế hoạch, nhưng không được giết người khi chưa có các chủ cho phép, còn lại để phó các chủ tùy ý quyết định!"
" vâng"
" họ đã dùng cả rồi chứ?"
" vâng, mọi người rất phối hợp, tinh thần cũng rất phấn khích chờ đợi"
" có thể đi rồi!"
" Vâng"
Nhất Dạ lui xuống, đúng lúc Tần Sở bước vào
" nương tử, chúng ta đi!"
Dù tò mò về Nhất Dạ, cũng từng điều tra nhưng cũng chẳng tra được điều gì quan trọng, miễn " Nhất" này không làm gì nàng hắn đều không quan tâm, còn việc hắn không nhắc tới đơn giản chỉ vì nàng không muốn nói thì hắn cũng chẳng hỏi được từ gì!
Liễu Vân đứng dậy, bộ phục sức xanh ngọc trên búi tóc đen được thắt tỉ mỉ khẽ dao động phát ra tiếng kêu trong trẻo vui tai, với thêm chuông nhỏ bên thắt lưng nạm bạc cũng lắc lắc ngân vài tiếng nhỏ, y phục tím nhạt mềm mại ôm lấy thân thể mỹ nhân, nàng nở nụ cười câu hồn nhìn Tần Sở, lần đầu có ý tứ muốn trêu ghẹo phu quân mặt than nhà mình
" phu quân~ có đẹp không?"
Khỏi phải đoán cũng biết được! Tần Sở ngây ngây ngốc ngốc nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt mà gật đầu, làn môi mỏng cong lên si mê trả lời
" đẹp!"
Nương tử của hắn không trang điểm đã là mỹ nhân, nay nàng lại ăn mặc thế này chẳng khác nào mỹ nhân của mỹ nhân! vạn câu từ ca ngợi cũng chẳng gợi tả được hết vẻ đẹp này!
" được rồi, chúng ta đi"
Cũng chỉ là thay một bộ đồ, chải lại kiểu tóc đã thể này chắc sau này mỹ nữ của chúng ta chẳng dám dùng đến son phấn đâu!
Tỉnh lại sau khi thất thần, Tần Sở giữ nụ cười trên môi nắm tay nàng bước khỏi phủ, một đường xuất phát đến hoàng cung dưới sự bảo hộ của A Nhị
Mặt trời vẫn còn lưu luyến trên ranh giới giữa ngày và đêm, từng khung cảnh được bao phủ với ánh sáng đỏ cam của chiều tà, từng đàn chim thi nhau bay về tổ, đoạn đường trở nên yên tĩnh hẳn...
Nửa canh giờ ngồi xe, nửa canh giờ yên tĩnh, người nhìn người, người nhìn cảnh, chẳng biết tâm tư họ thế nào những vẫn luôn giữ nụ cười bên môi... cũng chẳng biết ý cười ấy là mang nghĩa gì...
Xe ngựa phủ Tần vương dừng ngay cửa cung, tuấn nam mỹ nữ cùng nhau bước xuống làm bao người vừa thưởng thức vừa ganh tị với nhan sắc và địa vị của hai nhân vật này
Vẫn là ngự hoa viên lộng lẫy xa hoa, vẫn là nhóm người hoa hoa lệ lệ uyển chuyển bước đi, duyên dáng thước tha, chọn bộ y phục lộng lẫy nhất, trang điểm xinh đẹp nhất, quan viên cũng tươi cười cùng hội họp theo bè phái của mình
Người chủ trì chưa đến, buổi tiệc chưa bắt đầu, có lẽ Tần Sở và nàng đã đến sớm hơn thời gian dự tính, lần này người chủ trì bữa tiệc là thái tử, với lí do rất chính đáng là hoàng thượng không khỏe, cần thời gian tịnh dưỡng, vì để tỏ thành ý nên quyết định đặc xá cho toàn bộ đại quân được vào hoàng cung dự tiệc mừng chiến thắng
Đặc ân mà trước giờ chưa từng được ban xuống, chưa từng có tiền lệ! đây là loại " đặc ân" không thể từ chối! theo đó cũng là tạm thời xóa bỏ lệnh cấm túc với các hoàng tử, công chúa. Hôm nay là ngày hội họp đầy đủ các gương mặt hoàng tộc ( trừ hậu cung và hoàng thượng) cùng tất cả quan viên trong triều ( trừ phụ thân nàng)
Treo nụ cười thường trực trên môi, Liễu Vân ngồi cạnh Tần Sở quan sát xung quanh xem như ngắm cảnh, còn thực tế thế nào cũng chỉ có trong lòng họ biết được!
Khuôn mặt tươi cười dần mất đi, thay vào đó là sắc mặt lãnh đạm... Tần Sở cảm thấy tối nay đến đây là một sai lầm! nhìn đi! ánh mắt của mấy tên thế gia công tử nhìn nàng... thật muốn móc mắt họ ra!
Hôm nay Như Ý nghiễm nhiên lại không chạy đi tìm nàng kể đủ thứ trên trời dưới đất như mọi khi... có lẽ đã bị giám sát nên không muốn liên lụy nàng... cũng có thể là bị hạn chế tự do rồi... Hành động nhanh thật!
" mặc họ đi"
Nhận thấy nam nhân bên cạnh tâm trạng âm u hẳn đi khi bước vào cung, Liễu Vân nhỏ giọng khuyên, nhìn một vài cái cũng chẳng mất miếng thịt nào
" ta không thích"
Tần Sở hậm hực nhỏ giọng trả lời, gương mặt vẫn lạnh nhạt như chẳng quan tâm mọi sự đang diễn ra
Nâng tay bóc một quả nho trên đĩa trái cây tươi mọng nước, Liễu Vân cười mỉm quay ngang lại đút cho Tần Sở ăn, miệng nhỏ khẽ nói cho hai người nghe, thực tế lại chỉ có nàng hiểu rõ câu nàng nói
" vậy cho họ nhìn chúng ta rắc cẩu lương đi!"
Thấy nàng bóc nho đút mình, Tần Sở chẳng thèm nhìn thứ đen đen tròn tròn trong tay nàng là gì đã dứt khoát há miệng ăn, nỗi khó chịu trong lòng như được giải tỏa mà vơi bớt đi nhiều
" Ngọt không"
Nữ nhân cười cong cong vành mắt ngọt ngào hỏi, Tần Sở nuốt xuống vật trong miệng cũng chả biết là vị gì, cứ thế nghiễm nhiên nở nụ cười đầy sủng nịnh là trả lời
" ngọt!"
Đám cẩu độc thân: a a a!!! mù mắt bổn công tử!!!
Bước chân nam nhân vừa đến ngự hoa viên vô tình nhìn thấy cảnh tượng cơm chó ngập mặt của hai người, bước chân chậm đi một bước, sau đó lấy lại tốc độ ban đầu thẳng lưng cao thượng bước vào
" Thái tử, thái tử phi đến"
Giọng nói bán nam bán nữ vang khắp ngự hoa viên, tất cả đều dừng lại hành động mà xoay người về hướng bục ghế được kê cao trên kia cúi đầu hành lễ
" Thái tử! Thái tử phi!"
Giữ vững tốc độ, Tần Kha lướt mắt nhìn hết những người đang hiện diện nơi đây, lặng lẽ thu tâm mắt lại bước lên ghế chủ trì ngồi xuống, tay trái khẽ phất. Vị công công hiểu ý liền hô to lần nữa
" miễn lễ!"
Tần Kha mặc triều phục dành cho thái tử, ý hài lòng ẩn hiện trong đôi mắt đen, bên canh là thái tử phi Liễu Thanh một thân y phục vàng xinh đẹp yêu kiều, gương mặt nhỏ trang điểm tinh tế càng làm nàng ta trở nên yếu đuối mỏng manh cầu bảo vệ
" để ăn mừng quân ta thắng trận và mang về cho Đông quốc thêm một phần lợi lớn từ Bắc quốc, hôm nay ta tổ chức tiệc này mời tất cả binh sĩ đã cố gắng chiến đấu trong trận vừa qua đến đây luận công ban thưởng, khắc tên những tử sĩ vào bia đá*, tại đây thay mặt Đông quốc, Thái tử ta kính mọi người một ly!"
***khắc tên tử sĩ vào bia đá: Binh lính chết trong trận chiến, bia đá là một trong những tảng đá lớn khắc tên các vị anh hùng, người có công lớn cho đất nước, được lưu truyền nghìn đời, thế hệ sau luôn tôn thờ và kính trọng những người được khắc tên trên đó
Tần Kha nâng tay cầm ly rượu chạm khắc tỉ mỉ bằng vàng nạm huyết ngọc, dứt khoát nhìn một lượt những người đang nâng ly rượu phía dưới một hơi uống sạch
Binh sĩ bên dưới cùng hào sản nâng ly uống cạn, nàng và Tần Sở cũng thế, chỉ khác là họ hành lễ mới có thể uống, hai người chỉ cần nâng ly là có thể uống!
Hương rượu đắng chát chảy vào dạ dày, lưu lại nơi đầu lưỡi chút dư vị chua ngọt khác thường, nhìn đến tiểu thê tử bên cạnh cũng đang thưởng thức dư vị của rượu nồng, Tần Sở nhỏ giọng hỏi lên nghi hoặc trong lòng
" nàng tráo?"
Nghe người bên cạnh hỏi, Liễu Vân cũng chẳng giấu gì mà hỏi lại
" ngon không?" ta phải ủ mấy tháng nay a!
Tần Sở chỉ mỉm cười, cả hai đều tự hiểu mà im lặng thưởng thức mặc kệ người ngoài bắn đủ loại ánh mắt về phía này
Chẳng mấy chốc không khí lại trở nên náo nhiệt, người người vui vẻ bắt chuyện với nhau, không lâu sau tất cả đều say khướt, chỉ còn vài người tỉnh táo... chẳng hạn như mấy nhân vật chủ chốt của chúng ta: Tần Kha, Tần Quốc, Tần Vĩnh, Tần Sở và cả... nàng_Liễu Vân! ừm... chắc hẳn là... vậy!
Năm người sắc mặt không đổi, vững như bàn thạch ngồi tại đó ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, chẳng ai bảo ai lại chẳng nhìn đến người luôn đặt mắt quan sát mình
Tần Quốc nhìn Tần Kha, Tần Kha nhìn Tần Sở, Tần Sở nhìn nàng, Tần Vĩnh cùng nàng lại chẳng nhìn ai mà tri kỷ cùng thưởng rượu ngắm cảnh, mỗi người tự đuổi theo suy nghĩ của riêng mình
Buổi tiệc kết thúc, quân sĩ được triệu tập để hộ tống những người có chức vụ quan trọng, ảnh hưởng lớn về tận phủ, những người còn lại được gia đinh nhà mình dẫn về, hoa viên trống vắng chỉ riêng nàng cùng Tần Sở vẫn ngồi đó... vì nàng vẫn chưa có động thái muốn về nên Tần Sở vẫn đang đợi nàng
" nên về thôi"
Ngồi yên gần một canh giờ nhìn từng người rời khỏi đây, nàng vẫn mặc nhiên ngồi đó chẳng nói câu nào, chẳng thay đổi tư thế, không uống thêm một giọt rượu, nàng chỉ ngồi thẳng lưng và cười! một nụ cười chẳng rõ ý tứ suốt một canh giờ! cảm thấy bất thường nên Tần Sở đành lên tiếng dò hỏi
Lúc thấy nàng uống rượu hắn đã lo nàng sẽ say, dù sao cũng là tiểu thư khuê các làm gì có việc có thể uống được rượu? nhưng nàng vẫn rất tỉnh táo mà uống cà nửa bình! thao tác tao nhã chuẩn xác như vậy sao có thể say được? nhưng ngồi như pho tượng thể này cả canh giờ ắt hẳn có vấn đề đi
" về?" về nhà sao?
Liễu Vân chậm rãi chuyển dời tầm mắt đặt lên người Tần Sở, thanh âm vốn trong trẻo vì rượu mà trầm đi mang chút ngọt ngào trầm ấm, đôi mắt tĩnh lặng như có như không toát lên sự lạnh lẽo u ám không hồi kết, tuy gương mặt vẫn như cũ... nhưng khi vừa quay lại Tần Sở vô tình thấy cả hai tai nàng ửng hồng xinh đẹp
" ừm"
Lặng lẽ đời tầm mắt đi nơi khác, Tần Sở hắng giọng trả lời. Uống khá nhiều rượu nhưng với nồng độ này không thể khiến hắn say được
" ta không muốn về"
Liễu Vân nhíu nhẹ mày tỏ vẻ không đồng ý, miệng nhỏ vô tình chu chu phụng phịu nói
" vì sao?" chẳng lẽ nàng không thích ở trong phủ?
" không còn ai nữa... họ không có ở đó... lạnh lắm... ta không thích lạnh..."
Dường như câu hỏi của Tần Sở đã nhắm trúng điểm mềm trong tâm Liễu Vân, gương mặt xinh đẹp nhăn lại, mơ mơ hồ hồ thủ thỉ những lời không rõ nghĩa... cũng không thể hiểu nổi
Thù đã trả từ lâu... Liễu Vân được " sống lại" lần nữa, được cảm nhận lại tình thương gia đình, được nằm trong vòng tay phụ mẫu, tìm được đệ đệ... nhưng ngày Liễu gia bị thảm sát gần như không thể xóa bỏ... nàng chỉ có thể chôn sâu chúng vào tiềm thức... tự cảnh tỉnh bản thân xem nó như một giấc mơ... tự mình gồng gánh tất thảy chỉ mong một ngày nào đó sẽ quên đi chúng... ít ra nàng cũng sẽ không còn cái cảm giác đau như lóc da xẻ thịt ấy... nhưng không thể!
" Vân nhi?" nàng say rồi sao?
" Sở... "
Nghe Liễu Vân gọi tên mình, Tần Sở chăm chú nhìn từng biểu cảm trên gương mặt dường như đã say ấy... hắn không muốn bỏ lỡ dù chỉ một phần mười giây để lắng nghe nàng nói... dường như những lời nàng sắp nói rất quan trọng...
" Liễu gia... sẽ không sao... đúng không?"
" ừm, sẽ không!"
Nhìn ánh mắt tha thiết mong đợi câu trả lời của nàng, Tần Sở đưa ra đáp án chắc chắn nhất, còn được nhấn mạnh thêm lần nữa
Nàng rốt cuộc vì sao xúc động như thế?
...Vì sao ưu tư như thế?
... vì sao đau lòng như thế?
Vì sao... lạnh lùng như thế
" Chàng thích ta sao?"
Vẻ ưu tư đau lòng mất đi, thay vào đó là gương mặt tĩnh lặng như thường lệ, Liễu Vân chuyển hướng câu hỏi sang vấn đề khác
" thích"
" vậy... chàng có thể làm tất cả... nhưng không được động đến Trần Hạo... được không?"
" vì sao?"
Nàng thích tên thư sinh đó? vậy vì sao lại hỏi cảm giác mà ta dành cho nàng?
" vì... hình phạt của hắn... phải do ta định đoạt! hắn... sống hay chết cũng phải do ta quyết định..."
Nói đoạn, Liễu Vân chồm người lên phía bên cạnh nâng tay nhỏ chạm vào gương mặt Tần Sở, ánh mắt đong đầy ý cười, giọng lại tựa như dỗ trẻ nhỏ
" lão công ngoan... hứa nhé?"
Cảm nhận bàn tay lành lạnh chạm vào má mình vuốt ve, lại nghe giọng điệu nhỏ nhẹ này, Tần Sở lần nữa u mê gật đầu chấp thuận
" được!"
Buông tay tay khỏi mặt Tần Sở, cánh tay nhỏ lại ôm lấy cổ hắn, Liễu Vân nhỏ giọng nỉ non
" ta muốn về nhà của chàng... được không?"
" được"
Lời nói vừa dứt Liễu Vân liền như hài tử ôm chặt lấy Tần Sở, tư thế hết sức mất-hình-tượng: hai chân vắt ngang hông Tần Sở, hai tay ôm chặt cổ hắn, đầu nhỏ dụi dụi vài cái liền tựa vào vai hắn nhắm mắt lại, yên lặng bám dính lên người hắn
Quá bất ngờ với hành động bám dính khác ngày thường của Liễu Vân, cũng nhanh tay đỡ lấy tránh nàng bị ngã, lại chẳng thể nào tách nàng ra, đành phải " bế" Liễu Vân trông tư thế mất-hình-tượng này về phủ
...___________...
2668 chữ... 😌
Mọi người buổi tối vui vẻ nha ❤️