Vương Phi Vạn Tuế

Chương 85: Cuộc Chiến cuối cùng




Vừa đánh thêm được 400 chữ cho chap trước... chưa kịp up thì mạng lag... mất sạch 😣 hiccc
...*******...
Khói từ thân tên nhạy bắt lửa nhanh chóng lan ra, cấm vệ quân hít phải đều ngã gục xuống như mất hết sức lực, vừa vào trận quân ta đã hạ được hơn một nửa cấm vệ quân mà không tốn chút binh lực
Tần Sở tập hợp trước đại điện tám vạn quân, bảy vạn còn lại chia nhau giữ an toàn cho người vô tội
Tần Kha giây trước còn ngạo mạn vì số lượng và thực lực chênh lệch giây sau đã tức đến tái mặt khi thấy hơn một nửa cấm vệ quân gục xuống! trong nháy mắt hai quân đã lao vào trận chiến
Quân đánh quân, tướng đánh tướng, Tần Sở và Tần Kha cũng chẳng rảnh tay mà lao vào nhau đánh tới tấp, không cho đối phương có cơ hội nghỉ ngơi
Hai nam nhân thân thủ bất phàm lao vào nhau, một trái một phải tung từng sát chiêu về phía đối thủ, người ngoài chẳng nhìn rõ ai hơn ai, chỉ thấy hai bóng đen cứ dính lấy nhau mà đánh chém, đánh mãi cũng chẳng phân thắng bại! trước đại điện, mùi máu tanh ngập tràn, xác người chất đống
Cấm vệ quân ban đầu hơn hẳn về thực lực nhưng rất nhanh sau đó bị số lượng chèn ép rơi vào thế bất lợi, ngay lúc này viện quân của Tần Kha chạy đến bao vây đánh từ vòng ngoài mở đường cho cấm vệ quân, tình hình hiện tại là cấm vệ quân bị ép vào giữa, quân ta bao vây mà đánh chém, viện quân ở vòng ngoài cũng bao vây quân ta gây nhiễu loạn
Gần hai canh giờ đánh đánh chém chém, quân địch dù đông hơn cũng đã mệt lả nhưng tám vạn quân ta cứ như càng đáng càng hăng, càng đông càng phấn khích mà hạ lưỡi kiếm bén ngọt một đường kết thúc sinh mệnh quân địch như vào bếp thái rau củ
Chẳng mấy chốc đã đẩy lùi quân địch gom hết vào đại điện, Tần Kha cũng vì được bảo hộ mà bị kẹt ở giữa, dù trong tình thế bất lợi cho bản thân vẫn không hề có chút nao núng mà cất cao giọng như đang chất vấn, lại như khinh bỉ
" phụ hoàng vừa ban thánh chỉ nhường ngôi ngươi liền dẫn binh đánh đến ngăn cản là muốn tạo phản sao?"
Tần Sở không trả lời, nhưng cũng có người trả lời thay ngay lập tức
" có phải thái tử đã nhầm lẫn gì không? phụ hoàng nhường ngôi cho người lại không giao ngọc tỷ* sao? "
*** Ngọc tỷ: khối ngọc thạch hình lập phương được chạm khắc hình rồng uốn lượn bốn mặt xung quanh, mặt trên hơi nhô lên để cầm, ở giữa có nạm vàng thể hiện uy quyền của quốc gia, mặt dưới được khắc chữ tinh tế thể hiện ấn ký của quốc gia, mọi chiếu chỉ hoàng thượng viết đều phải đóng dấu ngọc tỷ mới có hiệu lực thi hành
Liễu Vân không nhanh không chậm đánh gãy ảo tưởng của Tần Kha, từ ngoài đại điện thong thả bước vào
Tần Kha chấn kinh nhìn về phía giọng nói phát ra. Nàng... làm sao biết được điều này? quả thực dù lục tung cả Càn Thanh cung hắn cũng chẳng thấy bóng dáng của ngọc tỷ... nhưng cũng rất tự tin đáp lời
" ngọc tỷ vẫn ở chỗ ta! phụ hoàng từ sớm đã giao phó!"
" vậy vì sao thái tử phải ngăn cản chúng ta gặp phụ hoàng? ba mặt một lời chẳng phải rõ sao?"
" thánh chỉ còn đây ngươi lại dám kháng chỉ?"
" giả thánh chỉ là tội khi quân... xử trảm thị chúng!"
Liễu Vân không đầu không đuôi nói luật pháp trọng tội của Đông quốc, môi mỉm cười nhưng lại chẳng thấy chút cảm xúc gì trên gương mặt
Đúng lúc này Quốc sư Trần Cảnh dẫn theo một toán binh sĩ vào bao vây tất cả người trong đại điện, hắng giọng
" Giết!"
Liễu Vân cùng Tần Sở phối hợp cùng nhau đánh, quân lính thì tiếp tục đánh lính, mười sát thủ còn lại của nàng cùng Nhật và A Tứ bảo vệ Tần Quốc
" cẩn thận!"
Nàng nhẹ giọng nhắc nhở
" ừm"
Hai người đánh hơn trăm người, nhưng lại chẳng thấy ai rơi vào thế bất lợi, còn đối với Liễu Vân cũng chỉ là "giãn gân cốt" thôi
Ừ thì không đánh lại nên làm bao cát cho người ta dãn gân cốt... cũng không sai biệt lắm
Vừa đánh vừa phải quan sát xung quanh, Liễu Vân gần như vận dụng tối đa các giác quan của mình, phối hợp cùng Tần Sở hạ gục từng người một
Trần Cảnh chỉ hạ lệnh rồi nheo mắt nhìn hai bên tàn sát, cũng chẳng biết ông ta đang suy nghĩ điều gì
Từ trong một góc nhỏ có một người cũng đang nhìn về hướng này mà quan sát, dường như vẫn đang chờ đợi gì đó... chẳng hạn như thời cơ!
Vút... Nghe được âm thanh xé gió, Liễu Vân liền Xoay người dùng kiếm một phát chẻ đôi mũi tên đang lao tới, mày liễu khẽ nhíu lại rồi vẫn phối hợp với Tần Sở tiếp tục đánh
Khi thấy thế trận hoàn toàn bất lợi cho mình, Tần Kha liền lùi lại, sau đó lại kéo thêm một người binh sĩ vừa dẫn vào kề kiếm vào cổ tên đó lớn giọng
" dừng lại"
Tất cả đều dừng hành động của mình xoay người nhìn về phía Tần Kha, Liễu Vân không mặn không nhạt hỏi
" ngươi muốn gì?"
" hoặc là đứng yên chịu trói... hoặc là ông ta sẽ chết!"
Tần Kha mỉm cười đắc ý nhìn sắc mặt lạnh nhạt của nàng
" vương gia,Vân nhi! đừng nghe lời hắn, mặc kệ thần!"
Tần Kha cứa nhẹ kiếm lên cổ thừa tướng, cáu gắt
" ta không có nhiều thời gian cho các ngươi!"
Liễu Vân nắm chặt thanh kiếm, liếc nhìn Tần Sở, hắn liền hiểu ý hạ lệnh dừng lại. Binh sĩ nghe lệnh liền thủ kiếm đứng yên cảnh giác nhìn Tần Kha và toán binh sĩ trước mặt mình
" bắt lại!"
Hai binh sĩ đến giữ nàng lại, Tần Sở thì trực tiếp bị trói, Tần Quốc vẫn được Nhật và A Tứ bảo hộ nên vẫn không sao
Trong lúc Tần Kha không chú ý, Trần Cảnh lại đâm lén sau lưng hắn
" ông phản bội ta?"
" vốn dĩ từ đầu ta đã không phục tùng ngươi!"
Tần Kha ôm lấy vết thương phóng ánh nhìn căm hận về phía Trần Cảnh nhìn từng nhóm hắc y nhân xông vào khống chế cục diện
Liễu Vân lạnh nhạt nhìn về một hướng, giọng nói lạnh lùng cất lên
" định xem đến bao giờ?"
Từ phía nàng nhìn một nam nhân dáng về thư sinh nho nhã bước ra, treo trên môi nụ cười ôn nhu, giọng nói trầm ấm cất lên
" cũng chỉ có nàng phát hiện... Vân!"
"Trần Hạo?" tên trói gà không chặt này chẳng phải không biết gì sao? hay vốn dĩ từ đầu chỉ có mình bị xoay chuyển?
" Hạo nhi! con đến làm gì?"
Trần Cảnh nhíu mày nhìn nhi tử của mình, đáng lí Trần Hạo sẽ chẳng biết gì đến việc này... nhưng đột nhiên mấy tháng trước lại nói muốn giúp ông nên ông cũng vui vẻ chấp thuận cho hắn tham gia... và bất ngờ là đứa con suốt ngày chỉ biết học và học này của ông lại biết chế độc! việc này giúp không ít cho kế hoạch hôm nay
" phụ thân, toàn bộ người có thể quyết định, riêng nàng ấy... phải là của con!"
Trần Hạo mỉm cười nhìn nàng đong đầy tình cảm, Liễu Vân chỉ lạnh nhạt nói một câu không rõ nghĩa
" anh vẫn có cơ hội làm lại từ đầu"
" Vân... chúng ta sẽ cùng làm lại từ đầu!"
Trần Hạo nhìn Liễu Vân, không hề che giấu ánh mắt điên cuồng của mình
" Tôi đã cho anh cơ hội... nhưng anh vẫn cố chấp như trước!"
Tần Sở im lặng quan sát biểu hiện cùng lời nói của hai người, nàng muốn tự giải quyết hắn sẽ không nhúng tay vào... dường như giữa họ có ẩn tình, sắc mặt nàng không tốt cho lắm
Ngay sau câu nói, Liễu Vân cử động thân thể, thao tác nhanh gọn một chiêu hạ gục hai binh sĩ giữ mình, lao tới đánh cùng Trần Hạo
"bắt ả lại!"
Trần Cảnh nhìn thấy liền giật nảy mình ra lệnh cho hắc y nhân Dạ Tuyên các bắt nàng lại... nhưng bọn họ chỉ đứng đó xem như chưa nghe thấy gì!
" ta lệnh cho các ngươi bắt ả lại! không nghe gì sao?"
Dường như chẳng có ai nghe lời ông ta nói, tất cả chỉ thủ thế đứng tại chỗ
" còn không mau đi?"
Trần Cảnh gần như là quát lên nhưng chẳng có người nào có động thái sẽ nghe theo lệnh ông ta
Bên này nàng vừa xông lên Trần Hạo cũng không đứng yên, hắn cầm lấy đoản kiếm chỉ dài tầm 20 cm lao tới, âm thanh kiếm va chạm với đoản đao làm người đứng gần đều đinh tai nhức óc
Cả hai tách nhau ra, Liễu Vân vứt thanh kiếm theo mình từ khi đến nơi này sang một bên, từ thắt lưng rút ra một đoản kiếm với độ dài tương đương với Trần Hạo, môi nhếch lên nụ cười thách thức
" đấu lại một lần nữa!"
Đoản kiếm là sở trường của Trần Hạo, nhưng nếu nàng đoán trúng... ha~ lần này Trần Hạo phải trả giá!
" nàng muốn liền được!"
Cách dùng đoản kiếm là Trần Hạo dạy nàng, kỹ xảo cũng là hắn dạy nàng, là để phòng thân vì nàng chỉ dùng độc, những lúc không làm nhiệm vụ mà bị truy sát thì vẫn có thể sử dụng, hai người cũng có không ít lần đấu với nhau để xem ai thắng
Cả hai lại lao vào nhau, nhưng lần này là sử dụng chiêu thức của bản thân, từ hiện dại đến cổ đại, người ngoài chỉ biết ngưỡng mộ hoặc khó hiểu mà nhìn, A Tứ lại rất thưởng thức! những động tác của hai người thực hiện phải nói không thuộc hàng điêu luyện sẽ không bao giờ ra chiêu được! cũng vì thế hắn cũng nhìn rõ người nắm lợi thế là nàng!
Nếu là trước đây hắn tự tin cả hai sẽ hòa, nhưng thân thể này hai mươi mấy năm nay chỉ học hành, ngoài sách vở cũng chỉ hoạt động tao nhã là viết thơ vẽ tranh, yếu đến mức không thể nhu nhược hơn! hắn chỉ có thể cố công rèn luyện lại, dù thân thủ đã nhanh nhẹn hơn rất nhiều nhưng so với một người luyện tập nghiêm khắc suốt mười năm như nàng thì chỉ như người mới luyện tập chẳng khác là bao!
Đương nhiên không cần nghĩ cũng biết người thắng, không một vết xước, Liễu Vân trở lại gương mặt của "Dạ Nguyệt " như một người máy làm theo lệnh, nhắm chuẩn ngay đầu tim của Trần Hạo đâm xuống, làn môi mỏng nhã ra từng chữ làm mọi người rét run
" đã đến lúc... nhận trừng phạt!"
A Tứ không nhịn được mà run giọng
" cô chủ... trở lại rồi!... hình phạt dành cho kẻ chạm vào giới hạn của cô ấy!"
" cô chủ?"
Tần Quốc nghi hoặc hỏi lại
"..."
Không nhận được câu trả lời, Tần Quốc cũng chỉ im lặng xem xét
Chỉ thấy Trần Hạo giây trước cười ôn nhu, lời nàng vừa dứt liền ôm lấy đầu quằn quại la hét, mồ hôi lạnh chảy khắp người, cơ thể dần hoại tử, từ xa cũng có thể nhìn thấy rõ Trần Hạo dần dần biến thành đống thịt đầy máu, đến xương cuối cùng chỉ còn lại bộ y phục! cả giọt máu cũng không còn sót lại!
Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, binh sĩ có người định lực không tốt mà nôn tại chỗ, có người sợ hãi nhũn cả chân, có người ngất tại chỗ, duy chỉ nàng đứng gần nhất, lạnh lẽo nhìn hắn phân hủy từ đầu đến cuối, mặt không biểu cảm, một cái nhíu mày cũng không có!
Trần Cảnh thấy nhi tử mình như thế liền điên tiết lên xông ra muốn giết nàng, khàn giọng gọi
" Hạo nhi!"
" bắt tất cả lại!"
Giọng nói trong trẻo thường ngày nay lại như tảng băng nghìn năm lạnh lẽo thấu xương, hắc y nhân nghe nàng nói xong liền tiến lên bắt giữ từng người chủ chốt đưa vào đại lao canh gác chặt chẽ, binh sĩ người nào quy hàn thì được miễn tha, người nào không phục trảm tại chỗ
Mọi việc êm xui nàng mới từ từ xoay người bước đến chỗ Tần Sở và Tần Quốc
" Tam hoàng huynh, mọi việc còn lại nhờ huynh giúp!"
" được!"
Hoàn hồn từ cảnh tượng vừa rồi, Tần Quốc nhanh chóng đáp ứng
Vừa nghe xong câu trả lời Liễu Vân liền cười nhẹ, ngất tại chỗ, Tần Sở nhanh tay đỡ lấy nàng chạy nhanh vào phòng gọi A Tam

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.