Vương Phi Vạn Tuế

Chương 88: Ngoại truyện:Tần Kha




Tần Kha từ nhỏ không gọi là được cưng chiều nhưng phụ hoàng chưa từng làm lơ hắn, luôn lắng nghe hắn nói, lớn hơn một chút hắn lại nhận ra mình có thêm một đệ đệ nữa... người đệ đệ này được phụ hoàng yêu thương, cưng chiều, dù rất bận nhưng người luôn dành thời gian đến thăm đệ ấy, không còn quan tâm huynh muội hắn nữa...
Mẫu thân lại ngày đêm ôm hắn khóc lóc buồn bã nói đệ đệ và thục phi là người xấu giành hết tâm tư phụ hoàng nên người mới không đoái hoài đến hai huynh đệ hắn... luôn bắt ép hắn phải luôn làm tốt tất cả mọi việc từ học tập, kiếm pháp, cả cưỡi ngựa bắn cung, phải là một đứa trẻ hiểu chuyện chững chạc hơn số tuổi nhỏ bé của mình... mẫu hậu nói chỉ cần hắn là người giỏi nhất phụ hoàng sẽ quan tâm hắn nhưng lại không ngờ người ngay cả lời khen cũng chẳng cho hắn nữa chữ!
Một đứa trẻ chưa qua mười tuổi lại không có thời thơ ấu, không biết vui đùa, lúc nào cũng bắt mình cứng rắn đối chọi với tất cả để người nhìn thấy hắn trường thành giỏi giang...
Ba tuổi học chữ làm thơ, năm tuổi học võ, bảy tuổi cưỡi ngựa bắn cung, mười tuổi tinh thông văn học, mười hai tuổi thông tường binh pháp, luôn cố giấu cảm xúc thật mà nho nhã với mọi người, nghiêm túc với công việc, luôn cố gắng học hỏi bất kể ngày đêm lại chẳng bằng một tiếng khóc của ngũ đệ mình! chỉ cần để ấy mất một sợi tóc phụ hoàng liền đến bên cạnh vỗ về an ủi dù đệ ấy chẳng cần... hắn viết đến tê cả tay, bắn cung đến tay bị cứa đứt rỉ máu, cưỡi ngựa bị té không biết bao lần... người chưa từng nhìn tới
Lớn hơn một chút, hắn luôn là người giỏi nhất, luôn được quan thần xu nịnh, luôn là người đầu tiên được xướng tên đề cử... nhưng chỉ cần ngũ đệ lên tiếng người liền lập tức đồng ý mà không xem đến cảm nhận của hắn... bao nhiêu uất ức chỉ có thể dồn nén không thể phát tác... Mẫu hậu đã nói hắn phải nỗ lực hơn... nhưng người chưa từng nhìn xem hắn nỗ lực thế nào, chưa từng quan tâm khi hắn bị thương, cũng chẳng màng đến cảm nhận của hắn!
Ngũ đệ kia từ nhỏ đã lạnh lùng chẳng đặt ai vào mắt, hắn bắt chuyện cũng chẳng nhìn đến, thái độ cao cao tại thượng ấy làm hắn chán ghét lại chẳng thể làm gì! phụ hoàng yêu thương hắn, thái hậu bảo bọc hắn, cả quý phi, Lương phi, Đức phi cũng một mực bảo hộ hắn!
Năm Tần Kha 17 tuổi, biên cương loạn chiến, hắn tự tin mình sẽ là người được phụ hoàng giao phó nhiệm vụ, quan thần cùng nhất mực đề cử... chỉ là khi người sắp đồng ý Tần Sở lại nói muốn ra biên cương thử sức!
Chỉ một câu nói đơn giản cộc lốc như thế phụ hoàng lại chẳng nghĩ ngợi mà gật đầu đồng ý mặc cho triều thần ngăn cản! Nửa năm sau, Tần Sở trở về, mang theo chiến công hiển hách, người hạ chiếu phong hắn làm Tần vương gia không hề câu nệ thái độ ghét bỏ cao ngạo của hắn, mảnh đất xây vương phủ cũng là mảnh đất có địa thế đẹp và gần hoàng cung, bốn mùa phong cảnh hữu tình ai ai cũng thèm khát!
Tần Kha 18 tuổi, lần đầu tiên bị một đám sát thủ hành thích giữa đêm khuya khi đang tuần tra, qua một thời gia sau mới biết đó là tổ chức giết người theo yêu cầu của Dạ Tuyên các! quốc sư đúng lúc muốn hợp tác cùng hắn để đánh bại Tần Sở, hắn không nghĩ nhiều liền đồng ý nhưng vẫn còn phần dè chừng ông ta
Người theo dõi lại báo cho hắn hay tin Dạ Tuyên các là do Tần Sở đứng sau, từ đó hắn chẳng còn chút nhân từ nào với người đệ đệ này nữa!
18 năm nỗ lực cố gắng và nhịn nhục, cuối cùng trong mắt phụ hoàng hắn cũng có chút vị thế, hắn 23 tuổi, trong suốt sau năm bị Dạ tuyên các thích sát không biết bao nhiêu lần! lại càng căm hận tần Sở mà ra tay không nhân nhượng
Lúc trước mỗi lần tần Sở xuất trận hắn sẽ cài người vào hạ độc trong thức ăn, nước uống hoặc mê hương, độc này là loại mãn tính, phải chờ thời gian rất lâu mới có thể phát hiện hoặc có chất kích thích mới có thể làm độc bùng phát không thuốc chữa... vì mỗi lần chỉ dùng một lượng rất nhỏ nên cả thần y cũng sẽ chẳng nhìn ra khác biệt gì!
Hắn dàn cảnh gọi ám vệ chính mình giả trang thích khách, mục đích để tần Sở đích thân xử lí. Quả thực như mong đợi, Tần Sở bị thương làm chất kích thích trên ám khí kích phát độc trong người hắn... nhưng lại không ngờ hắn vẫn còn sống! ngược lại còn sống rất khỏe mạnh!
Không lâu sau hắn lại gặp Dạ Tuyên các, thủ hạ vì bảo vệ hắn kẻ chết người trọng thương, hắn trược chân rơi xuống vách núi lại gặp được nàng... nữ nhân lạnh nhạt thờ ơ với mọi thứ.. nhưng dung mạo của nàng đã nhìn qua lại chẳng thể quên đi mà lưu luyến trong tâm trí hắn... sau khi trở về hắn liên tục cho người tìm kiếm xung quanh núi ấy nhưng chẳng thấy tung tích nàng, lại chẳng ngờ cơ duyên hội ngộ nàng ngay trong bữa tiệc hoàng thất nhàm chán ấy
Hôm đó nàng xinh đẹp kiều diễm động lòng người, dáng vẻ nhã nhặn ôn nhu đó khác hẳn nữ nhân lạnh lùng lần đầu hắn gặp, những tưởng nàng vẫn như nữ nhân khác chỉ một lòng muốn cho người khác thấy vẻ nhu nhược xinh đẹp của mình để trèo cao, ai ngờ nàng đã có ái nhân... lại là người hắn căm hận nhất_Tần Sở! nam nhân vạn người mơ ước lại chẳng dám đến gần!
Ngày đại hôn, nhìn nàng lộng lẫy xinh đẹp bên cạnh nam nhân khác, hắn chẳng biết mình có cảm giác gì... nhưng khi nghe tiếng nức nở bất lực ấy.. tim hắn lại nhói đau đến lạ... hắn biết rõ lòng mình rốt cuộc đang nghĩ gì rồi!
Hắn phải lấy muội muội nàng, cũng chẳng sao cả! Trần Cảnh đã nói đây toàn bộ nằm trong kế hoạch, nhưng khi thấy Liễu Thanh ác ý hãm hại nàng hắn đã không nhịn được mà đe doạ nàng ta! thậm chí là giam cầm trên danh nghĩa cấm túc để trị bệnh, sau này cũng cho người giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động, hắn không muốn trong lúc lơ đãng lại để ả có cơ hội hại nàng
Càng tiếp xúc hắn lại chẳng thể rời khỏi nàng, từng cử chỉ hành động của nàng như khắc sâu vào tâm trí hắn, kế hoạch ấp ủ bao lâu đến lúc thực hiện rồi
Lợi dụng thời tiết gây thiên tai, khích tướng nước địch, cấu kết ngoại bang, hạ độc, ám sát... đủ mọi thủ đoạn chỉ muốn dồn Tần Sở vào chỗ chết nhưng lần lượt hắn đều sống sót qua khỏi, đại công cáo thành!
Cùng lúc Trần Hạo lại muốn hợp tác với hắn, con người này chính là thư sinh chính hiệu, không nhìn nổi cảnh giết chóc, không nhẫn tâm giết một con kiến huống chi là hại người! hắn nói điểm yếu của nàng chính là người thân, chỉ cần tác động một chút hắn liền có thể gặp nàng... quả thực sau khi hạ độc phụ hoàng giá hoạ cho thừa tướng, còn chưa được hai tháng nàng đã đến tìm hắn!
Chuyện đã đến nước này không thể quay đầu, Tần Kha chỉ có thể thúc đẩy quá trình nhanh hơn, tận dụng toàn bộ thời cơ chèn ép thế lực của Tần Sở, ép buộc phụ hoàng hạ chiếu phong thái tử, chuẩn bị đăng cơ, ám hại phủ Tần vương chứa chấp thích khách
Quá lo đẩy nhanh tiến độ mà Tần Kha quên mất nàng cũng là đại phu! một đại phu sắt bén, phân tích kỹ lưỡng tình hình nên mới để cá lọt lưới!
Ngày khải hoàn, nàng đứng bên cạnh hắn diễm lệ kiêu sa, Tần Sở kia ngang nhiên kéo nàng đi trước mặt bao người, A Nhị lại là người báo cáo mọi việc trong khi hắn là đại tướng quân! Trong mắt hắn Thái tử Tần Kha này trước nay chưa từng có trọng lượng!
Cuối cùng ngày lấy được chiếu chỉ, lại không tìm thấy ngọc tỷ! Còn chưa kịp chiếu cáo thiên hạ Tần Quốc đã dẫn binh đánh tới!
Át chủ bài cuối cùng được đưa ra, quả thực chỉ có cách uy hiếp mới có thể khiến nàng dừng tay... nhưng ánh mắt nàng dành cho hắn đã không còn tĩnh làng như trước nữa... nó giống như đang kiềm chế gì đó, ánh mắt ấy làm tim hắn đau nhói... nhưng không sao! chỉ cần nàng quy phục hắn sẽ bất chấp tất cả khiến nàng im lặng ở bên cạnh hắn... làm hoàng hậu đời tiếp theo của Đông quốc
Đến phút cuối người thất thế lại là hắn! vì sao chứ? chỉ cần thêm một chút nữa... một chút nữa thì cả nàng và Đông quốc đều là của hắn! cuối cùng người hắn đề phong nhân lúc hắn không chú ý đâm hắn một nhát, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn từng hành động lạnh lẽo của nàng trừng phạt Trần Hạo... lại tự hỏi có khi nào nàng cũng sẽ làm vậy với hắn không?
Tần Kha không biết được đáp án... Vĩnh viễn sẽ không biết được rốt cuộc nàng đối với hắn là cảm giác gì, vì khi tỉnh lại lần nữa hắn đã không còn là Thái tử dưới một người trên vạn người, cũng chẳng phải Đại hoàng tử người người kính nể, hắn chỉ là một nam nhân bình thường, sức khỏe bình thường, trong thời gian vết thương hành hạ đến thống khổ cũng chỉ có người thê tử hắn chưa bao giờ quan tâm chăm sóc hắn!
Khi vết thương lành lại, Liễu Thanh đã nói cho hắn biết nàng đã trao đổi với tỷ tỷ Liễu Vân của mình dù thế nàng cũng muốn đổi lại mạng cho hắn, xem như đền ơn cứu mạng
Bao ngày sống chung Tần Kha cảm nhận được Liễu Thanh không còn là Liễu Thanh trước đây nữa, nàng hoà đồng lương thiện, tốt bụng lại chu đáo, không còn là nữ nhân trong mắt chỉ có hơn thua ganh tị
Hắn thấy nàng chăm sóc mình cũng không để ý mà quan tâm nàng nhiều hơn, cả hai sống trong một căn nhà nhỏ cạnh bờ biển, lại vô tình ở cùng nhau suốt mấy năm, cuộc sống yên bình không tranh đua ghen ghét dần dần nảy sinh tình cảm
Hiện giờ hai người đã có hai nhi tử, về già cùng nhau dạo dọc bờ biển thân quen, ngắm cảnh thân quen, lúc này Liễu Thanh mới nói trước đây rất lâu, cũng tại bờ biển này, một thiếu niên đã cứu một nữ hài tử khỏi cơn sóng dữ của biển cả, hài tử đó chính là Liễu Thanh nàng, còn thiếu niên kia chính là Đại hoàng tử người người ca tụng lúc bấy giờ!
Vỡ lẽ ra khi mọi chuyện đã rồi, Tần Kha sống nửa đời người trong bó buộc mưu tính của hoàng thất, đến cuối đời cũng buông bỏ được chấp niệm mà thanh thản ra đi
" Kiên trì không phải là điều xấu... nhưng phải biết lúc nào nên dừng lại! Đừng cố đuổi theo những thứ trước mắt mà quên mất ở phía sau vẫn có người đuổi theo mình_tg"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.