Vương Phi Vạn Tuế

Chương 9: Liễu Phong, Liễu Ngọc




“ áaaa”
Vừa sáng sớm tiếng hét trong phủ thừa tướng đã làm kinh động tất cả mọi người, đại phu thì mặt mày căng thẳng vì không tìm được nguyên nhân gây ra bệnh tình của Lâm di nương và Liễu nhị tiểu thư, đám gia đinh lại nhịn cười đến phát run vì gương mặt hiện tại của hai người
Mặt sưng húp, những mụn nước nhỏ nổi khắp người, những lời đồn trong phủ lan truyền ra ngoài càng đáng sợ. Họ bảo Lâm trắc phi và nhị tiểu thư của Liễu gia mắc bệnh truyền nhiễm không rõ nguyên nhân, cũng có người đồn do vị trắc phi này kiêu ngạo không đặt người khác vào mắt, suốt ngày mắng chửi hạ nhân nên bị trời phạt, đến giờ đại phu vẫn chưa biết được bà ta mắc bệnh gì.
“ tiểu thư, tiểu thư, người nói xem có phải là Lâm di nương và nhị tiểu thư hại người quá nhiều nên bị trời phạt không?”
Tiểu Lan vừa cười vừa nói
“ suỵt cẩn thận cái miệng nhỏ của muội đấy! Chúng ta chỉ cần đứng một bên xem náo nhiệt thôi, cẩn thận tai vách mạch rừng. Đến lúc đó cả ta cũng không cứu nổi muội”
Nàng vờ nghiêm giọng nói với tiểu Lan
“ hì hì tiểu thư thương muội nhất, nhất định sẽ không để muội chịu ủy khuất đâu a~”
Tiểu Lan vừa lay lay tay nàng vừa chu môi nói
“ tiểu Lan, muội nói cho ta biết về hoàng cung đi, ừm... những gì liên quan đến Tần Sở mà muội biết hãy kể lại cho ta”
Tiểu Lan nghi hoặc nhìn nàng
“ tiểu thư, hôm nay người sao vậy?”
"Muội không cần nghĩ nhiều, chỉ cần nói cho ta biết là được”
Chứ bảo giải thích nàng cũng không biết nói sao với tiểu Lan nữa
Mặc dù không hiểu lắm nhưng tiểu Lan vẫn nói
" Tần Sở là Tần vương gia, ngũ hoàng tử của Ân Khiết hoàng đế, cũng được mệnh danh là chiến thần trăm trận trăm thắng, nắm giữ một nửa binh lực của nước nhà. Tính tình lạnh lùng khó gần, nhưng được rất nhiều tiểu thư khuê các ái mộ, cũng chưa có ai lọt vào mắt xanh của vương gia. Còn nữa, đại hoàng tử Tần Kha và Tần vương luôn bất hòa với nhau"
Nói vậy là nàng quen được một người có năng lực không nhỏ rồi. Quan hệ như vậy không khỏi lúc đó đề phòng nàng đến vậy. Ayza, không nghĩ nữa
“ Được rồi, giờ chúng ta ra ngoài dạo phố đi, ở trong phủ cũng chẳng có gì để làm cả, ta sắp chán chết rồi”
Dù sao trong phủ cũng chẳng có gì để làm, chi bằng nàng ra ngoài mua chút dược liệu về điều chế vài loại thuốc cho đỡ buồn chán.
Sao khi thỉnh an phụ mẫu nàng cùng tiểu Lan ra ngoài dạo phố. Nơi đây cũng không khác biệt lắm so với suy nghĩ của nàng, rất náo nhiệt, người người đi lại tấp nập, các cửa tiệm buôn bán đủ mọi loại mặt hàng,... Đi một lúc thì đến nơi cần đến, đây là hiệu thuốc nổi tiếng nhất kinh thành, dược liệu ở đây đều thuộc hàng thượng phẩm, giá cả phải chăng và cũng chỉ có ở đây mới có gần như có đủ loại dược mà nàng cần.
“ ông chủ, lấy cho ta những loại trong này, mỗi loại một lượng bạc”
Vừa nói nàng vừa đưa cho chủ quầy một tờ giấy chi chít chữ và một túi bạc.
“ Được”
Chủ quầy nói xong thì xoay người lấy thuốc
Hai người xuống phố dạo thêm vài vòng rồi dừng chân tại một tiệm cơm ven đường ăn chút gì đó
“ tiểu nhị, cho ta hai tô mỳ”
“ vâng, sẽ có mỳ ngay ạ”
Cách đó không xa có một nam hài khoảng 12 tuổi bị một ông chủ đánh đập không thương tiếc
“ ông chủ, xin ông rủ lòng từ bi cứu muội muội ta, ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ông”
Vừa nói nam hài vừa dập đầu cầu xin người đại phu kia nhưng ông ta không mảy may quan tâm.
“ hừ, không có tiền mà muốn ta khám sao? Mau cút khỏi mắt ta, nếu không cả ngươi ta cũng đánh”
Vốn dĩ nàng không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng tầm mắt lại dừng trên người nam hài đó, cả người bất động, nước mắt trực trào rơi, đây chẳng phải là đệ đệ nàng kiếp trước sao? Không ngờ còn có cơ hội gặp lại lần nữa. Không nghĩ nhiều nàng liền đứng dậy đi đến chỗ nam hài
“ tiểu đệ đệ, đệ có chuyện gì cần tỷ giúp không”
Nàng ngồi xổm xuống nhìn nam hài nhẹ giọng hỏi
“ Hức.. tỷ tỷ, xin tỷ hãy giúp ta, muội muội của ta bị bệnh nặng, không thể chờ lâu được, xin tỷ giúp ta cứu muội ấy”
Nam hài nghe nàng nói thì quỳ xuống cầu xin nàng giúp đỡ. Nàng đỡ cậu bé dậy rồi nói
“ Tiểu muội của đệ bị bệnh sao? Ta sẽ chữa cho muội ấy, đệ hãy dẫn tỷ đến chỗ muội muội của đệ đi ”
nàng quay sang nam nhân được xưng là đại phu kia lườm hắn một cái, khi đi qua người hắn trong lúc không ai để ý thì từ trong tay áo của nàng rơi ra ít bột dính vào người hắn
'Hừ, đại phu có bệnh không chữa lại tham lam tiền tài, lần này ta cho ngươi có tiền cũng không chữa được'.
Hành động nhỏ của nàng tưởng chừng không ai để ý lại lọt vào tầm mắt của vị vương gia nào đó, hắn nhếch môi cười rồi đứng dậy rời khỏi quán trà. Có lẽ nàng và hắn thực sự có duyên a
.........
Nhìn từ bên ngoài nơi này không có chút gì giống chỗ dành cho người có thể ở, căn miếu bỏ hoang đã lâu có nhiều chỗ dột nát, bên trong rất sơ sài, chỉ có một cái bàn cũ cạnh đống rơm rạ được xếp ngay ngắn làm giường cho một nữ hài khoảng 10 tuổi.
Nhìn đứa bé nhỏ nhắn nằm giữa đống rơm mà nàng thấy thương thay cho số phận con người nơi đây, dưới xã hội quân quyền thì một vị vua có tốt đến đâu cũng không ngăn được phân cấp giàu-nghèo, nơi đây chỉ có quyền lực là tối cao, mạng người chẳng khác nào cỏ rác. Nàng phải mạnh mẽ hơn nữa mới có thể bảo vệ người mình quan tâm. Xem ra sắp đến lúc cần vị vương gia đó giúp rồi
“ Đệ đừng lo lắng quá, tiểu muội chỉ là ăn uống không đủ nên cơ thể suy nhược, lại có phong hàn trong người nên mới vậy. Hay là huynh muội đệ về phủ của ta như vậy sẽ tiện bề chăm sóc cho tiểu muội của đệ. Có được không?”
Nàng nhìn biểu hiện của nam hài rồi cẩn thận mở lời đề nghị, kiếp trước nàng không có nhiều thời gian dành cho em trai mình vậy chi bằng bù đắp vào kiếp này cho đệ ấy.
“ tỷ tỷ, đa tạ tỷ đã giúp đỡ. Nhưng... nếu về nhà của tỷ thì liệu có bất ổn không? Dù sao tỷ với ta gặp nhau chưa tròn hai canh giờ..."
Dù lời mời của nàng có thể giúp muội muội của mình nhanh khỏi bệnh cảm với tiện hơn nhưng cậu bé còn e ngại việc này. Dù sao hai người họ trước nay chưa từng quen biết
“ không có gì đâu, ta vừa gặp đã rất có hảo cảm với đệ, trước giờ ta vẫn luôn muốn có một đệ đệ để chăm sóc. Vừa hay đệ lại cần nơi sống tốt hơn, cứ xem như chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, được không?”
Nàng vẫn mỉm cười nhẹ giọng nói, nếu lần này không đưa được tiểu Phong về nàng không chắc sẽ có thể gặp đệ đệ mình lần nữa...
“ Tỷ tỷ, vậy tỷ có thể nhận tiểu muội của ta luôn được không? Muội ấy với ta dù không phải ruột thịt nhưng cũng là cô nhi...”
“ được, vậy đệ đệ phải xưng hô thế nào? Tỷ là Liễu Vân”
Nghe cậu bé nhận lời nàng cũng vui mừng, nếu không sao này không biết phải dùng lý do gì để chăm sóc cậu đây
“ đệ không có tên... từ lúc nhận thức được mọi thứ xung quanh đã không có phụ mẫu”
ánh mắt cậu bé đượm buồn, giọng nói cũng nhỏ dần đi
“ Không sao, vậy từ giờ tên đệ là Liễu Phong nhé, tiểu muội của đệ sẽ là Liễu Ngọc, được không?”
Nàng mỉm cười xoa đầu tiểu Phong
“ Đệ nghe theo tỷ”
Sau đó mọi người cùng trở về phủ thừa tướng, nàng nói với phụ thân gia cảnh của tiểu Phong và tiểu Ngọc, thừa tướng phu nhân thương cảm cho số phận của 2 hài tử nên quyết nhận làm con nuôi rồi bảo tiểu Lan sắp xếp phòng cho hai người.
.../ Vài ngày sau/...
Mấy hôm nay bệnh của tiểu Ngọc đã gần như khỏi hẳn, tính tình hoạt bát đáng yêu, ham học hỏi nên nàng cho tiểu Lan giúp muội ấy học các phép tắc lễ nghi trong phủ, còn tiểu Phong thì nàng tự dạy bảo. Từ chữ viết, lễ giáo đến cách sử dụng ám khí đơn giản và một số thế võ để phòng thân. Nàng không thể bảo vệ tiểu đệ đệ này mọi lúc được nên trước nhất phải để cậu học cách tự bảo vệ bản thân trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.