Vương Tôn Chiến Thần

Chương 141: Ma Diệu Quang tái xuất




Lúc này Ma Vật Cấm Địa sắp bị nhấn chìm, một nam tử hắc y nhân toàn thân khí tức bức người bay lên
Ma Thần và Lâm Vũ chợt nhìn nhau rồi đồng tử cả hai điều không hiểu co rụt lại
“Ngươi là ai, vì sao muốn giả mạo hình dạng của trẩm” Lâm Vũ hắc y đế vương long bào, đối diện với Ma Thần miệt thị lời nói phun ra
Ma Thần chợt ngẩn ra rồi hiểu rõ, hắn đưa tay ra liền cách không nắm lấy yết hầu Lâm Vũ, mặc hắn phản kháng thế nào điều không thể thoát khỏi bàn tay Ma Thần khống chế
Lâm Vũ đau đớn đến hai mắt hằn lên tơ đỏ, miệng khô khan lại sợ hãi: “Tiền bối… Ngươi muốn làm… gì?”
Ma Thần nghi hoặc nhìn hắn xong lại cười lớn: “Ha ha, quả nhiên không sai, rõ là thế thân chuyển kiếp của ta”
Lâm Vũ mặt trắng bệch: “Đáng chết, ta là Lâm Vũ Vương, ngươi… Không được làm tổn hại đến ta, nếu không Hắc Long Quốc nhất định sẽ truy cùng giết tận ngươi”
Ma Thần như nghe chuyện cười, xong lại há miệng nuốt Lâm Vũ vào hắn cơ thể, định hình một lát Ma Thần liền sững sờ: “Cái tên này lại có thể bất nhân bất nghĩa như thế, lại nói Vương Tôn điều bị hắn hại qua, phụ mẫu kiếp này điều là bị hắn xem thành vỏ bọc của nhân nghĩa mà dùng nó trị quốc, ài…”
“Lại nói tên tiểu tử Vương Tôn này cũng thật là, đại thù lớn như thế điều có thể chắp cánh cho bay, để ta đến giải quyết hậu quả cho hắn, ha ha… Nhưng tên này lại hợp ý ta”
Đi đến Hắc Long Quốc, điều đầu tiên Ma Diệu Quang làm chính là đi đến một căn mật thất
Bên trong chính là giam cầm sáu lão già, bộ dạng diên điên khùng khùng, từng cái điều là dùng chuột bọ làm thức ăn, gặp Lâm Vũ hình dạng vừa đến, đám người theo bản năng gào rú lên, nép vào một góc mà sợ hãi: “Đừng đến đây, ngươi là ma quỷ…”
Không ai khác họ chính là sáu trong bảy vị thất khâu mất tích, có người thì nói đã chết: Đại Khâu, Nhị Khâu, Tứ Khâu, Ngũ Khâu, Lục Khâu, Thất Khâu
Lại nói Tam Khâu vì sao còn được bình an thì chính là hắn ngốc nghếch, lúc nhỏ cái quần bị tuột lên tuột xuống lại biến thành hắn bảo mệnh
Ngốc thường sẽ có ngốc phúc phận
Ma Diệu Quang thở dài, lại dứt khoát tự móc bản thân bên trong đan điền ra sáu đạo nguyên tố bản mệnh Thổ hệ, sắc mặt Ma Diệu Quang theo đó nhợt nhạt không thôi, chỉ là hắn cắn răng khống chế sáu đạo bản nguyên này dung hợp với đan điền nhóm Tiểu Khâu
Đại Khâu không giả bộ ngu ngốc nữa, vừa có lực lượng liền lập tức nhìn huynh đệ ra hiệu, sau đó sáu người điều đồng loạt tấn công về phía Ma Diệu Quang
“Hừ” Ma Diệu Quang hừ nhẹ, hơi thở vừa ra liền liền chấn bay đám người
“Bán Tiên cảnh, ngươi đã là Bán Tiên cảnh?” Đại Khâu nằm dưới đất run rẩy nhìn lên
Ma Diệu Quang không trả lời bọn hắn nghi hoặc, chỉ nói: “Các ngươi có thể rời đi”
“Đi” Đại Khâu là người quyết đoán, lập tức liền kéo theo huynh đệ đồng loạt lao khỏi mật thất
Ma Diệu Quang lúc này bụng tỏa ra lục quang, lập tức liền chữa lành vết thương, vẻ mặt tiếu ý hiện lên: “Xem ra tiếp theo đóng hỗn độn sẽ khó giải quyết đây!”
Lúc này đám người Tiểu Khâu vừa thoát khỏi mật thất liền va phải đám người Lâm Chiến, lập tức bị Lâm Chiến cho là gian tế, vì thế bắt lại tất cả
“Ta là Đại Khâu, Lâm thúc, chúng ta là Tiểu Khâu” Đại Khâu nghẹn ngào lời nói vang lên
Lâm Chiến đồng tử co lại, hô hấp dồn dập rồi khoát tay cho thân binh thả người
Trên đại điện, người nội bộ cao tầng tất cả điều tập hợp lại trên điện, Đại Khâu cùng đám huynh đệ nhanh chóng thuật lại sự việc, Tam Khâu nghẹn ngào gào rú lên một tiếng kinh thiên
“Tam đệ, đừng lỗ mãn, Lâm Vũ tồn tại không phải chúng ta có thể chống lại, việc đầu tiên chính là bình tĩnh, ở đây nhiều người, Lâm Vũ cũng không thể một tay che trời” Nhị Khâu bước ra nắm tay Tam Khâu nói
“Nhưng nỗi nhục ngàn năm thì sao, ta lại ngàn năm bán mạng cho hắn, đối lại hắn đối với ta thân nhân dằn vặt, các ngươi có thể nhẫn, nhưng ta thì không thể nhịn” Tam Khâu đôi mắt đờ đẫn, miệng đắng lưỡi khô mà rống to một cách nghẹn lời
Đại Khâu một cái tát đi tới: “Còn nói nhãm nữa thì đừng nhìn mặt ta, người chịu khổ là bọn ta, ngươi tại rống cái gì”
Tam Khâu uất lệ cũng đành nghe theo
Lâm Anh, Lý Thiên, Nhạc Đế, Hoa Tôn, Lục Thành đàm người cùng thời bị sốc không nhẹ
Lý Thiên run rẩy nói: “Lâm Vũ hắn lợi dụng chúng ta bao năm, ha ha… Ta còn xem hắn là thần minh nôi theo”
Lâm Anh khuôn mặt nhợt nhạt đến ngã xuống ra đất: “Tâm ta điều đặt lên người hắn, vậy mà hắn điều coi ta là công cụ sai vặt, ha ha… ta thật ngu xuẩn”
Ma Diệu Quang lúc này đi lên điện, ngồi tại đế vương toạ nhẹ nhàng uống trà, hắn lạnh nhạt nhìn xuống đám người rồi nói: “Thế nào, thấy được ta bộ mặt thật liền muốn hối hận, tốt, điều cút tất cả cho ta”
Hoa Tôn lúc này chợt nhớ đến điều gì thì run rẩy nói: “Lâm Vũ, phụ thân ta tám trăm năm trước mất tích, rốt cuộc có phải ngươi làm ra cái gì bất lợi cho phụ thân ta”
Ma Diệu Quang ngẩn ra rồi nói: “Ta không biết”
“Không biết, ngươi đây là dám làm không dám nhận sao?” Hoa Tôn cười gằn nói
Ma Diệu Quang nghe vậy thì tức giận một chưởng cách không liền đập Hoa Tôn bán sống bán chết lăn ra đại điện: “Ta đây nói không biết liền không biết, nào cho ngươi ý kiến”
Đám người Lý Thiên, Lâm Anh điều như gặp đại địch, từng cái điều run rẩy lùi lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.