Vương Tôn Chiến Thần

Chương 15: Cái chết mờ ám, Lâm gia kinh sợ




“Hừ, Lâm Hàn và Lâm Siêu đã chết rồi, chính là trước cửa trang viện của ngươi” Lâm Thành An nhướng mài nói
“Chết? Chết thế nào?” Vương Tu bộ dạng nhiều chuyện hỏi
“Họ, họ chết trong bộ dạng hắc y, dừng như muốn đến lấy mạng ngươi, nhưng a, chính là không biết bị người nào giết chết” Lâm Thành An quả thực không nghĩ ra tại sao
“Lâm Vũ, mau trả mạng cho con ta...” lúc này trong đám đông bên ngoài hừng hực khí thế hai người trung niên chính là xông vào muốn cùng Vương Tu sống chết
Thấy tên kia nấm đấm muốn đập vào đầu Vương Tu
“Này nhị vị, các ngươi đừng kích động a, chuyện đâu còn có đó đi!” Lâm Thành An tuy đã già, nhưng khí lực vẫn còn, lão hô một tiếng liền quát sợ hai người kia lui lại, bên cạnh thủ vệ cũng là bước lên chặn lại
“Đúng a, ta thấy Lâm Vũ đó dù sao cũng không thể nào lấy mạng hai người này đi, xem hắn trước đó còn bị Lâm Hàn đánh đến chết đi sống lại đâu!” một số người không sợ lớn chuyện, một bên ăn hạt dưa nói
“Lâm Thành An, ngươi hôm nay không cho chúng ta một cái công đạo, ta nhất định sẽ không rời đi” hai người trung niên vừa bi thương, vừa tức giận nói
Ngay khi Lâm Thành An muốn đứng ra nói gì đó
Vương Tu một bộ vô sĩ hô lên
“Thật phiền phức, hai tên này rõ là thích khách đến ám sát ta bất thành, hôm nay các ngươi không trả cho ta công đạo, ta chính là không chết không thôi với các ngươi a!”
Lâm Thành An kinh sợ nghĩ: “Tên cũi mục này hôm nay bị điên a, chẳng lẽ hắn có người nào thần bí chống lưng, không được, nay biến cố lạ thường, ta phải ở vị trí trung lập mới được!”
“Đúng vậy, Lâm Vũ, à không, là Lâm thiếu gia là người bị hại, theo ta thấy, việc này đến đây kết thúc” Lâm Thành An hèn mọn nói
“A... ngươi đây là làm quản gia quá đủ rồi sao, Lâm Phá Lỗ, ngươi lên chặn lại Lâm Thành An, ta sẽ lấy mạng tên Lâm Vũ, trả thù cho chúng ta con trai” Lâm Khiếu tức giận nói
“Tốt, Lâm Khiếu ngươi nhất định phải dốc toàn lực mà phanh thây hắn cho ta, các ngươi còn chờ gì, lên cả cho ta” nói, Lâm Phá Lỗ mặc kệ hậu quả, liền kéo theo thuộc hạ công phá, rất nhanh liền bắt lấy Lâm Thành An, đồng thời đánh lão thành đầu heo
“Khốn kiếp Lâm Thành An, ta còn tưởng hắn rất mạnh đây, vậy mà nhanh như thế bị hạ, xong ta rồi!” Vương Tu thấy phòng tuyến bị vỡ, vội vàng sợ hãi bỏ chạy vào phòng
Tại hắn trốn đi, Lâm Khiếu dẫn theo hơn mười tên thuộc hạ xông vào truy sát
“Xem, Lâm Vũ này hôm nay chết là cái chắc”
“Cũng tại hắn thật ngu đần, lại đi khiêu khích hai cái này Lâm thị vừa chết con”
Bên ngoài người ăn hạt dưa càng lúc càng nhiều, chỉ là Lâm Khiếu đi vào đã lâu, lại là không phát ra tiếng động gì, lúc này mới kích thích cơn giận của Lâm Phá Lỗ
“Người đâu, vào xem tình hình” Lâm Phá Lỗ sai thuộc hạ vào trong
Rất nhanh người kia đã đi đến cửa, nhưng khi hắn nhìn vào liền hoảng sợ hét lên: “Chết, Lâm Khiếu chết rồi, tất cả điều chết rồi”
Đám người nghe vậy liền rùng mình, Lâm Phá Lỗ bỏ mặt Lâm Thành An, tất cả bọn họ điều không dám tin nhìn vào trong phòng một màng kinh dị, tại căn phòng chính là mười ba cỗ thi thể, từng cái cùng một hiện trạng giống nhau, nhất kiếm xuyên tâm
“Lâm Vũ đâu, hắn đang ở đâu?” Lâm Phá Lỗ gầm lên
“Ta ở đây a!” Vương Tu không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau đám quần chúng bên ngoài, giọng nói vang lên liền khiến đám người sống lưng lạnh toát, từng cái như muốn tè ra quần mà tự động né tránh, nhường hắn một con đường lớn
“Ngươi... ngươi tại sao lại ở đó, Lâm Khiếu bọn họ làm sao lại chết?” Lâm Phá Lỗ run sợ hỏi, đây cũng là điều mà mọi người muốn biết a
“Ta làm sao biết được, khi ta chạy vào trong liền không hiểu bị cái nào đó bóng đen tóm được ném ra đây, còn bọn họ cái chết... ta... không... biết!” Vương Tu lạnh lùng nói
Lặng, lúc này đám người chính là không dám hô hấp, từng ánh mắt run sợ nhìn Vương Tu
Phía xa Lâm Phong cùng đám thiếu niên muốn xem chuyện hay cũng nhất thời run rẫy, đó là Lâm Vũ mà bọn họ muốn giết sao, tên đó làm sao lại có thể tỏa ra khí tức lạnh lẽo như thế
“Ánh mắt đó thật lạnh lẽo, tựa như Lâm Vũ hắn vừa từ địa ngục chui ra” đám thanh niên bên cạnh hô hấp có chút khó khăn nói
“Hừ!” Vương Tu hừ lạnh một cái, lại lần nữa đi vào phòng, trước đám đông không ai dám cản lại hắn, bên cạnh Lâm Phá Lỗ cũng là hoảng sợ lùi lui
“Lâm Thành An, dọn dẹp sạch nơi đây giúp ta” Vương Tu nhìn lão đầu Lâm Thành An cười nói
“Lâm Vũ ngươi... vâng, Lâm thiếu gia” Lâm Thành An muốn chửi, xong lại trực nhớ đến cái kia khuôn mặt lạnh lùng, không dám nói nhiều liền vội vàng điều động nhân lực di chuyển mấy cỗ thi thể mang đi
“Không tiễn a” Vương Tu khép lại cửa phòng, không quên chào tạm biệt
“Ồ, tại đây sao có một cái ngôi mộ?” trước sân, bọn họ nhanh chú ý đến ngôi mộ của Lâm Vũ, chỉ là mộ này không tên càng khiến nó thêm quỷ dị
“Chạy, ở đây quá đáng sợ đi” đám người rùng mình bỏ chạy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.