Vương Tôn Chiến Thần

Chương 151: Lam Duệ




Lại nói vị trí Vương Tôn đang đứng chính là nằm ở phía Nam Vực Chiến Trường (góc 6 giờ)
Sau khi xem xét một lúc hắn liền cẩn thận thu lệnh bài vào nhẫn trữ vật, sau đó liền trầm tư nói: “Muốn thành lập quân đoàn ít nhất phải có 10 vạn điểm Chiến Tích, lại nói tại sơ cấp chiến trường này giết 1 địch nhân chỉ thu được 1 điểm Chiến Tích, 10 vạn điểm tương đương phải giết 10 vạn sinh linh, lại nói cái này điểm có thể cướp đoạt, ta không đến nỗi phải giết đủ 10 vạn người!”
“Haizz, lại nói tại đây tu vi bị áp chế, đám người Thanh Tuyết muốn hỗ trợ ta cũng không được, còn phóng họ đến cao cấp chiến trường thì ta lại không yên tâm!”
“Được rồi, trước mắt tìm kiếm cơ hội phát triển lại nói!” nghĩ xong, Vương Tôn liền hướng đến hoang mạc rộng lớn mà chạy
“Ắt xì… mười ngày rồi, không biết hôm nay tại ai đang nhắc ta!” Vương Tôn đang chật vật tìm nơi ẩn nấp trên hoang mạc thì đột nhiên nhảy mũi một cái, lại nói, nếu hắn biết Phương Lâm đã đúc tượng cho hắn, lại còn hàng ngày đang tại thành khẩn quỳ bái thì hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào nhỉ?
Lúc này trong mắt trái Vương Tôn hiện lên những hình ảnh quen thuộc, tại phía trước chính là Thanh Tuyết và Thanh Lân vẫn đang tò mò Vương Tôn hành động
Phía xa một chút chính là đám tiểu thú, bọn chúng chính là vây thành một vòng ngồi nghe Ngô lão kể cái gì quái sự không biết, nhưng lại thấy bọn chúng cười đến ôm bụng ho sặc sụa
“Đã đi hơn hai ngàn dặm rồi, làm sao một bóng người điều không có?” Vương Tôn có chút chật vật nói
Ngay khi hắn đang mơ tưởng vẫn vơ thì từ đâu âm thanh bước chân ầm ầm vang lên, đây là một đội quân đang tiến đến…
“Ồ” Lúc này Vương Tôn chợt giật mình, thân thể liền ẩn ra sau tảng đá lớn, lại nói hắn còn nằm sát xuống mặt cát mà tiềm phục
“Tuyết nhi, cho ta mượn nàng lực lượng!” Vương Tôn vội nói
“Tốt!” Thanh Tuyết nghe vậy vội dùng linh lực cả người truyền vào Vương Tôn cơ thể
“Lạnh a!” Vương Tôn cả người tỏa ra hàn khí
Gặp nguy không loạn, Vương Tôn khẽ trở mình, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước một cách tò mò
Phía trước chính là một tiểu đội gần năm trăm người đi tuần tra, thân hình của bọn chúng rất dữ tợn, có tên thì mọc cánh, có tên thì một mắt quái nhân, toàn thân cả người màu đỏ, lại có một số dị tộc khá giống nhân tộc nhưng màu da thì là lục sắc, lam sắc hỗn hợp đi chung
Bọn hắn đang tiến đến nơi ẩn nấp của Vương Tôn
Vào lúc này, Vương Tôn nở nụ cười thần bí, ánh mắt nhắm đến một tên dị tộc đang hướng đến đây
Tại tên dị tộc cả người màu xanh lam, hàm răng nanh sắt nhọn, thể hình yếu ớt, tay cầm thiết mâu đi phía trước dò xét tình hình
Lúc này ánh mắt Vương Tôn chợt lóe sáng, hắn thầm nghĩ: “Biến”
Khi hắn ý nghĩ chuyển động, lập tức liền hóa thành tên dị tộc lam sắc hình dạng
Mắt thấy tên dị tộc lam sắc muốn đi qua đây
“Vù” đột nhiên xuất hiện hai bàn tay lập tức kéo chân tên dị tộc ra phía sau tảng đá
“A… cứu ta, có quỷ” tên dị tộc vội hét lên
“Có chuyện gì!” đám người dị tộc kinh sợ chạy đến nhìn xem, nhưng đã chậm
“Định!” Vương Tôn dồn hết lực lượng vào hai tay mà tỏa ra băng hàn liền đóng băng tên dị tộc thành bức tượng băng
“Thu!” mắt trái lóe lên tử quang lập tức liền lập tức thu tượng băng vào tiểu thế giới
Vương Tôn mang theo hình dạng tên dị tộc, lúc này liền phối hợp vẻ mặt hoảng sợ vừa rồi
“Lam Duệ, ngươi tại ồn ào chuyện gì?” tên đội trưởng quát to
“Đội trưởng, ta thấy hắn bị ngốc đi, ha ha…” đám dị tộc vội cười to
Vương Tôn nhìn thanh niên đội trưởng, thân hình có đôi cánh nhỏ trên lưng, hàm răng nanh sắc bén, móng vuốt rất dài, cả người màu xanh lục: “Đội… đội trưởng, ta vừa rồi đột nhiên chân bị sa vào cát, lại tưởng là có ai tại muốn bắt ta đi!”
“Hồ đồ, tiếp tục tuần tra!” Thiên Tước hừ lạnh rồi đạp mông Vương Tôn về phía trước
Vương Tôn tỏ ra vẻ vô tội, lủi thủi liền cầm lên thiết mâu mà tiếp tục thay thế vị trí của tên dị tộc vừa rồi
Lại nói lúc này tên Lam Duệ bên trong tiểu thế giới đã bị Tiểu Viêm và Tiểu Vũ hành hung một trận
Tiểu Long nhàn nhã kéo ra cái ghế dựa của Tiêu Hải để lại mà ngồi ăn hạt dưa, móng vuốt vỗ vỗ đầu Lam Duệ: “Nói, ngươi tên gì?”
“Bẩm đại nhân, ta là Lam Duệ” Lam Duệ uất ức nói, đây là thần thú a, lại có thể đáng ghét như thế
“Xuất thân thế nào?” Tiểu Long móng vuốt nâng cầm Lam Duệ hỏi
Lam Duệ run rẫy nói: “Bẩm đại nhân nhân, ta là Lam Vũ Tộc, thân là cô nhi, lớn lên bị ép làm nô lệ, sau đó lại bị bán ra chiến trường tham gia vào Huyết Ma Quân Đoàn, do Huyết Tộc người khống chế, lại nói ta ở đây luôn bị hiếp đáp, hôm nay lại bị tên Độc Nhãn Tộc dùng sức mạnh ép ra thay hắn tuần tra, rồi tiếp đó ta bị ngài tóm, nếu không nha…”
Tiểu Viêm bên cạnh buồn cười: “Nếu không người bị tóm đã không phải là ngươi!”
Lam Duệ gãi đầu cười trừ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.