Vương Tôn Chiến Thần

Chương 189: Sinh tồn quy tắc




“Dừng, ngươi đây là đang làm loạn cái gì, đáng chết, rốt cuộc đây có phải là đang hành quân hay không?” Thổ Thiên Nhất quát to, tại bất đắc dĩ nghi vấn nhân sinh mà chỉ có thể xuất ra linh kiếm phi hành trở về đội quân
Lúc này Chu Thương cũng đã tỉnh lại, hắn vội đi đến trước Vương Tôn mà cúi người nói: “Đại soái, thuộc hạ ngu muội…”
Vương Tôn lười nghe hắn nói: “Là quên rồi đúng không, không cần nản chí, lại nói tình hình hiện tại không tốt, ngươi nên chuẩn bị tâm lý đi!”
Nói xong, Vương Tôn liền chỉ tay xuống núi, tại đó rừng xanh điều tại bị dẫm nát, Thổ Chiến Quân Đoàn người và Yêu Lang tại gào rống xông lên
“Đây… ực!” Chu Thương kinh hãi, lập tức nuốt một ngụm nước bọt mà đứng hình trong giây lát
Lúc này Diệp Thanh Phong đã vội chạy về: “Đại soái, theo sơ bộ tính toán, chúng ta chính là bị hơn ba mươi vạn quân bao vây, sợ là không đến một giờ địch nhân liền có thể đánh tơi đây!”
Vương Tôn ngáp dài rồi nói: “Không cần lo lắng, đến nói cùng lắm thì chết!”
Chu Thương: “…”
Diệp Thanh Phong: “…”
Rất nhanh nửa giờ qua đi, đường lên núi càng lúc càng thu hẹp do dòng người đông đảo dẫn tới tốc độ có chút trì hoảng, tạm thời chỉ có thể đóng quân tại dưới chân núi chờ lệnh tiến công
Lại nói Hắc Chiến Thiên Đoàn tất cả thành viên đã lục tục thức tỉnh, từng cái ũ rũ tinh thần đứng sang một bên: “Chúng thuộc hạ ngu muội, tất cả tại điều quên những gì đại soái đã chỉ điểm, xin đại soái trách phạt!”
Vương Tôn phiền muộn đứng lên nhìn xuống núi: “Được rồi, hiện tại nước điều dâng đến mắt cá chân, các ngươi tại đây có than thở thì được gì, theo ta chuẩn bị bỏ chạy là vừa a!”
“Bỏ chạy, đại soái, lẽ nào ngài có cách để phá vỡ phòng ngự của địch!” Chu Thương hưng phấn hỏi
Vương Tôn sờ cằm rồi nhìn toàn quân nói: “Các ngươi ai đến bắt cho ta một con gà đến đây?”
“Gà, ta có thể bắt!” Vũ An vỗ ngực đứng ra nói
“Tốt, Vũ An ngươi đi nhanh về nhanh!” Vương Tôn gật đầu nói
Vũ An lập tức liền quay lưng liền theo hướng Bắc rời đi, lại nói tên này cả người nhỏ bé, được cái lanh lợi, đi một chút liền trở về, trên tay liền cầm lấy con gà mái to béo
Đám người nghị luận: “Lẽ nào đại soái muốn bồi bổ!”
Vương Tôn trảo con gà vào tay liền điểm vào đầu nó một đạo tử quang, tại gà liền lập tức biết nói tiếng người
Gà mái: “Đại nhân, xin ngài tha cho ta, tại ở nhà còn hàng trăm đứa con thơ phải nhờ ta chăm sóc!”
“Trăm… trăm đứa con!” đám người run sợ nhìn đến
Gà mái ngượng ngùng
Vương Tôn lúc này cầm gà mái nói: “Như thế này đi, ta có ba câu hỏi, nếu ngươi trả lời được tất cả ta liền thả ngươi đi!”
“Vâng, xin đại nhân nhanh hỏi, ta liền phải trở về đẻ trứng!” gà mái hưng phấn
“Cái gì, chẳng phải nó vừa nói muốn về chăm con, quay đầu liền đẻ trứng!” đám người há hốc mồm
Vương Tôn ngẩn ra, lại hỏi: “Đến, hiện tại dưới núi có bốn con đường, ngươi cảm thấy nơi nào sẽ có nhiều thức ăn nhất!”
Gà mái sáng mắt nói: “Đương nhiên là hướng đông!”
Vương Tôn lại hỏi: “Được rồi, nếu hướng đông hôm nay có kẻ đi trước một bước ăn sạch thức ăn, ngươi lại muốn đi hướng nào!”
Gà mái lúc này tức giận: “Lại có thể chặn đường sinh ý lão nương, đến phải cào nhà hắn, lão nương tại chính là hôm nay muốn đi hướng đông!”
“Đáng sợ như thế!” đám người run rẫy nhìn gà mái
Vương Tôn lại cười nói: “Câu hỏi cuối cùng, hôm nay bốn hướng điều bị kẻ địch ăn sạch thức ăn, lại nói chỉ cần ngươi xuất hiện, ngươi liền sẽ chết, ngươi sẽ phải làm sao!”
Gà mái run sợ nói: “Vậy… ta sẽ ở nhà, chính là đẻ trứng lại đẻ trứng, gà con sẽ đến hướng đông tìm thức ăn cho ta!”
“Lại là hướng đông, tại chết điều nghĩ đến hướng đông, ta khâm phục ngươi” đám người có chút tán thưởng nói
“Tốt, đi đi!” Vương Tôn như thỏa thuận, liền thả ra gà mái
“Ha ha… về nhà thôi!” Gà mái lúc này liền bỏ chạy về hướng tây
“Tại sao nó lại chạy về hướng Tây đi!” đám người ngẩn ra
Vương Tôn mỉm cười nhìn đám người nói: “Có thấy sao, tại sinh tử nó điều chọn hướng đông mà kiếm ăn, nhưng tổ ấm lại đặt ở hướng tây!”
Chu Thương hưng phấn: “Đại soái, có phải chúng ta nên theo gà mái chạy về hướng Tây!”
Diệp Thanh Phong sáng mắt nói: “Đại soái, lẽ nào đây là dụng ý của người!”
Đám người: “Không chừng hướng Tây sẽ là đường sinh cơ a!”
Vương Tôn nhìn đám người chưa chảy sự đời mà kinh bỉ ra mặt: “Các ngươi quá non, nhớ kỹ, ta chỉ nói một lần duy nhất!”
“Xin đại soái chỉ điểm!” đám người hưng phấn nhìn đến
Vương Tôn hài lòng gật đầu: “Trong sinh tồn quy tắc, chính là đừng bao giờ tin lời nữ nhân nói!”
Đám người ngẫn ra
Vũ An tại vỗ đùi khen hay: “Quả nhiên không sai, tại trước trước tóm được gà mái, nó chính là ở hướng Bắc quanh quẩn đào bới kiếm ăn, ta đây xém chút là quên, đến, các ngươi nhanh nhớ lại, ta vừa rồi là bên này mà đi, rõ là hướng Bắc”
Vũ An có chút năng động, lôi kéo đám người mà chỉ đến hướng Bắc, hướng hắn vừa rồi rời đi
“Quả nhiên là thật, nghĩ đằng Đông mà ngủ đằng Tây, ban ngày lại đến chạy hướng Bắc kiếm ăn, cái này rõ là không thể đoán được a!” Đám người nhớ lại thì không khỏi ngẩn ra
“Được rồi, Đông, Tây, Bắc, điều là gà mái bước qua, chúng ta là đấng nam nhi, chết cũng phải chết ở hướng Nam!” Vương Tôn dẫn đầu đoàn người kéo xuống núi
“Rõ!” đám người lúc này có chút tức giận gà mái, lại hùng hổ mà bước theo Vương Tôn con đường, cái gì gà mái bước qua bọn họ quyết không đi qua
Tiểu Long và Tiểu Viêm ngốc đầu dậy nhìn nhau
Tiểu Long hỏi: “Viêm ca, chúng ta phải chạy hướng nào?”
Tiểu Viêm nói: “Đương nhiên là phía Bắc rồi!”
Tiểu Long nghi hoặc: “Tại sao?”
Tiểu Viêm đê tiện cười: “Ngủ đằng Tây, nghĩ đằng Đông, mà ăn thì hướng Bắc, nó đánh rắm không sai chính là phía Nam!”
Tiểu Long nhìn đám người Vương Tôn rời đi mà vội che mũi: “Viêm ca, chúng ta không đầu quân cho lão đại chính là một cái sáng suốt quyết định!”
Tiểu Viêm đắc ý: “Còn phải nói sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.