Vương Tôn Chiến Thần

Chương 86: Chấp Niệm!




Thổ Phong vừa ăn đan dược không lâu, cứ nghĩ phải chờ đến sáng mai mới có thể hồi phục thương thế, nào ngờ vừa nhắm mắt một chút, cả người không hiểu tứ chi bách hài điều được đấm bóp một trận, thiên địa giam cầm hắn Thông Linh cảnh hậu kỳ cả tháng nay cũng có một tia rạn nứt, thế là hắn tâm không dám loạn nghĩ, điên cuồng tập trung thừa cơ ngàn năm một thuở, nhất cổ tác khí, thiên địa quán thâu, mở ra từng đạo gông xiềng
“Ầm… ầm” trong đan điền, cái kia Băng hàn nguyên tố đột nhiên khí tức bùng nổ cực đại, tựa như muốn đóng băng cái này đan điền khu vực, sau đó Băng nguyên tố đột nhiên rạn nứt, rồi khai sinh ra một cái khác Băng nguyên tố lớn hơn, giống như tằm non phá kén, hoàn hảo một cái Băng nguyên tố lấp lánh xuất hiện, đan điền theo đó nhận được chúc phúc, cũng đồng thời nội bộ thiên địa đại tăng kích thước…
“Đùng ầm” sóng gió tạt ầm đùng xung quanh khu vực Thổ Phong đang ngồi, đồng thời khí tức Băng hàn tự chủ phát ra, đống băng tại đây khu vực thành băng nguyên mười trượng
Hoả Viêm thấy băng hàn tiến tới liền mang Băng Hoả Thần Kiếm bay vòng quanh Vương Tôn, dùng hoả khí bảo vệ hắn băng hàn xâm nhập
“Chủ nhân, ngươi nói xem, nếu một ngày ngươi có thể trở thành cường giả độc tôn, cứu được phụ mẫu của mình, vậy thì tiếp theo ngươi sẽ làm gì?” Hoả Viêm tò mò hỏi
Vương Tôn nghe vậy liền rơi vào chấp niệm: “Không nói ta có thể trở thành cường giả độc tôn hay không, chỉ cần cứu được phụ mẫu, ta đời này đã mãn nguyện, chỉ cần được một lần nhìn họ cười với ta, gọi ta một tiếng Tu nhi, ta liền lập tức muốn dùng tính mạng này đổi lấy, chỉ là hiện tại phụ mẫu đã không còn, liệu rằng ta còn có cơ hội để cứu bọn họ hay không, ta điều không nắm chắc, có lẽ, đời này ta chỉ có thể là Vương Tôn”
“Ha… Ngay bản thân mình ta còn không giữ được, ta còn thiết tha gì với cõi đời này, phải, nhiều lúc ta thực muốn giống như Ma Thần, cả đời bị giam cầm trong bóng đêm, mặc kệ thế đời biến hoá, mặc thời gian mài mòn ta tâm trí, cho đến khi tan biến vào hư vô, có lẽ, chỉ có như thế mới phần nào vơi đi sự cô đơn, sinh rồi lại diệt, cuộc đời vô thường, ta đây chỉ cầu một lần cơ hội được quay lại thời gian, chỉ muốn ta là ta, Vương Tu”
Nhìn chủ nhân đột nhiên lâm vào Vô Ngã của bể Khổ, phó đời một cách vô thường, Băng Vũ và Hỏa Viêm nhất thời nhìn nhau ái náy không thôi
“Ngươi hôm nay đột nhiên làm sao lại lắm lời như thế không biết?” Băng Vũ lườm hắn một cái
“Ta???” Hoả Viêm khó khăn gãi đầu, ta đây chỉ tò mò có được không
“Chẳng phải nói chủ nhân đã là ngộ ra Đạo Tâm sao, vì sao hắn còn…?” Hoả Viêm có chút không nhịn được hỏi
“Đạo Tâm là Đạo Tâm, ngươi có biết cái gì là Chấp Niệm không, ở trước Chấp Niệm chính là Đạo Tâm điều có thể dao động, là Tâm Ma ngươi có biết không, ngươi bao tuổi rồi, đạo lý này ngươi cũng không hiểu, đừng thấy chủ nhân ngày thường cười cười, nhưng hắn chính là tâm đang nhỏ máu, ngươi đây là thế nào, xát muối vào vết thương, lại nói, chủ nhân hắn tại sao lại ở đây ẩn cư, chậm chạp không tiến, không phải không có lý do, là vì sợ bản thân bùng nổ, một khi hắn ngã xuống liền không còn cơ hội tìm lại phụ mẫu, hắn nhịn đó có biết không, xong… Lần này xong…” Băng Vũ bất lực nói
“Xong cái gì, ngươi cái này đang nói hồ đồ gì thế, ta thấy chủ nhân tại đây có thể bị làm sao, nhiều lắm là ăn không ngon mấy ngày!” Hoả Viêm hừ nói
“Ngươi… Thật tức chết ta mà, thử hỏi chủ nhân Chấp Niệm thức tỉnh, hắn không thành Phật cũng thành Ma, một là niệm chú trừ yêu, tiêu diệt chúng ta, hai là thành ma, thôn phệ chúng ta” Băng Vũ hoảng sợ nói
“Nói vớ vẩn, hừ” Hoả Viêm chẳng quan tâm đến nữa, tên này đầu óc đúng là xuẩn đến cực điểm
“Ấy ấy, lão huynh… Ta chỉ đùa một chút, ngươi vẻ mặt đó là sao?” Băng Vũ cười hề hề đi đến câu cổ thân thiết nói
“Cút, Hồ tộc ta ghét nhất là bộ tộc chim sẽ nhà ngươi” Hoả Viêm nhe răng nanh dữ tợn đe doạ
“Tốt tốt, chó ngoan không cắn chim” Băng Vũ lộ ra vẻ mặt hoảng sợ chậm rãi lùi xa
Hoả Viêm thấy Băng Vũ sợ mình liền một bộ đắc ý, xong nghĩ lại cảm thấy sai sai, thế là hai đầu này lại xông vào nhau đánh đấm một trận, khiến Băng Hoả Thần Kiếm theo đó vù vù xoay loạn xung quanh Vương Tôn không ngừng
Bỗng nhiên lúc này Vương Tôn, không, là giống Vương Tu mới đúng, đây mới là hắn con người thật, hắn đã rơi lệ
Người tu đạo cũng rơi lệ sao? ngộ ra Đạo Tâm cũng phải rơi lệ sao?
Vậy rốt cuộc trên đời này điều gì khiến hắn phải rơi lệ, là khoét tủy trùng tu? Hay là bị huynh đệ phản bội, là hơn ba vạn lần tự hủy đan điền nhưng trùng tu bất thành? Là hắn vô duyên với thiên địa?
Không, tất cả điều không phải, chỉ là hắn Chấp Niệm trước nay cố gắng ẩn giấu mà thôi, hắn nhớ người thân, nhớ Bạch lão, nhớ Thanh Quân thúc, nhớ Ám Đao vệ, từng người một… nội công, ngoại công, hai người gia gia mà hắn tôn kính, đặc biệt là hắn phụ mẫu, nhưng… Tất cả điều từng người một điều chết đi tại hắn trước mặt
Hắn đã làm gì sai? Tại sao vận mệnh lại muốn cướp đi tất cả những người yêu thương bên cạnh hắn… Lẽ nào đây là hắn số mệnh
Thân thể Vương Tu lúc này dần dần chìm vào mặt nước, nhưng thì sao chứ, dòng nước tại đây có thể xoá đi hắn giọt lệ sao, có thể cọ rửa hắn nỗi đau từ thâm tâm hay sao, không, tất cả điều không thể
Thật buồn cười làm sao, bên cạnh hắn ngay lúc này, ngay cả một người bầu bạn, một người sẽ chia nỗi buồn điều không có
"Yên lặng xuân thu
Chờ hạ băng tan
Ha ha… Ta còn dũng khí để chờ tiếp hay không, ta đang sống có phải là sống hay không, thật đáng thương… Ta vẫn không phải là Thiên Đạo, nhưng những điều này ta điều không rõ, ta còn có phải là chính ta hay không?" Thâm tâm Vương Tu vô cùng cay đắng, cổ họng có phần nghẹn ngào, lại có phần muốn bạo nộ, muốn lập tức chém giết thiên hạ để thỏa mãn sự uất ức bấy lâu nay, chỉ là hắn nhịn, nhưng đổi lại là tự chúc giận vào bản thân mình, tự siết chặt hai nấm đấm đến nỗi móng tay điều xuyên qua da thịt, máu nhuộm hồng…
Chấp Niệm… Chỉ cần chấp niệm còn, hắn chính là cần phải nhẫn… và mãi mãi là Vương Tôn, nhưng nhẫn cho đến khi chấp niệm Không còn, hắn mới có thể là hắn, là Vương Tu!
Một hình ảnh hiện lên trong tâm trí Vương Tôn
Tám năm trước, tại một ngôi nhà tranh
Lúc này là chiều hoàng hôn, đứa bé Vương Tu chính là đang chơi bịt mắt bắt dê, tuy rằng đôi mắt bị che kín bằng lụa đen, nhưng khoé miệng hắn laik cười không ngớt
“ha ha… Phụ mẫu, các người ở đâu?” Vương Tôn chạy vòng vòng tìm kiếm
Vương Thiên và Đường Liên Hoa ở hắn trước mặt không ngừng né tránh, vẻ mặt hiền từ vô cùng, giọng nói tràn đầy yêu thương: “Ha ha, Tu nhi, chúng ta ở đây…”
“Phụ mẫu” Vương Tu hưng phấn đuổi tới muốn kịp bắt lấy
Vương Tôn lúc này cũng là đưa hai tay ra nắm về phía trước như bản năng
“Phốc” hình ảnh trong tâm trí Vương Tôn đột nhiên tan nát, thay vào đó là hình ảnh hai cổ băng quan nổ “ầm ầm” thành sương máu, ngày đó hình ảnh bi thảm liền ùa về
“Không…” Vương Tôn đột nhiên gào lên một tiếng bi thảm, lập tức thức tỉnh, cả người điều run rẩy ngôi lên mặt nước, sắc mặt nhợt nhạt nhìn lại xung quanh một lượt khung cảnh, hoá ra đây là Rừng Thủy Phong, hắn còn tưởng… hắn được quay lại thời gian, hoá ra là không phải
“Không nghĩ tâm ma lại đến với ta nhanh như thế” Vương Tôn thở hổn hễn từ hoảng sợ nói
Ấu thơ bịt mắt bắt dê, ta có thể cười đùa, bước lên còn đường tu đạo, dù là trước mắt vàng son cũng phải khiến ta cay đắng, đã trưởng thành, đôi khi tĩnh lại từ giấc ngủ điều khiến ta hoảng sợ…
Tu chân giới, đại đạo vô tình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.