[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Chương 4.1: Part 1




Dường như sợ có người đuổi theo từ phía sau, Tuyên Hoài Phong vội vàng ra khỏi Thiên Âm Viên.
Tới cửa, nhìn chiếc ô tô ngoài vườn, lại nhìn chung quanh, bỗng nhiên y cảm thấy thật sự cô độc, cơn tức giận ban đầu nhanh chóng trở thành cảm giác cô tịch.
Lúc này, ngay cả hội quán y cũng không muốn trở về, nhìn ra xa, tùy tiện chọn một phương hướng, bước từng bước trên con đường rộng lớn.
Ánh trăng bắt đầu chiếu xuống, ánh đèn nê ông từ khách sạn trong thành phố chiếu xuống mặt đường, trải đầy màu sắc, còn có những nhà hàng kiểu Tây âu, máy quay đĩa Tây Dương đưa từng điệu nhạc qua ô cửa sổ. Hiện tại chính là thời điểm những kẻ có tiền, các vị thiếu gia, tiểu thư đi tìm chốn vui chơi.
Tuyên Hoài Phong tiếp tục bước về phía trước, không biết bằng cách nào mà mình đã tới con đường phồn hoa thuộc hạng bậc nhất này. Khung cảnh càng phồn hoa lọt vào trong mắt lại càng khiến y cảm thấy lạnh lẽo, chiếc ô tô phi trên đường cái ra sức kéo còi cũng khiến người ta chán ghét.
Gió đêm se lạnh thổi từng đợt lên gương mặt.
Y dừng chân trước một chiếc tủ kính, theo bản năng muốn đưa tay sửa lại cổ áo, lúc này mới nhớ hôm nay chỉ mặc một chiếc áo dài, thời tiết lạnh như vậy mà ăn mặc như hiện tại quả nhiên có chút phong phanh.
Nam nhân viên ăn mặc lịch sự trong cửa hiệu nhìn thấy Tuyên Hoài Phong đứng trước tủ kính, còn tưởng y là khách hàng, hắn liền ra ngoài cửa, tươi cười mời y vào trong: “Tiên sinh, mời ngài vào trong, các loại mặt hàng Tây Dương ở đây rất tốt, đều là hàng có sẵn. Giá cả của cửa hiệu Đại Hưng chúng tôi là tốt nhất trong số những hiệu buôn trong thành phố.”
“Cửa hiệu Đại Hưng?” Tuyên Hoài Phong còn tưởng trong thoáng chốc mình đã nghe lầm, có điểm không tin.
Ngẩng đầu liền thấy biển hiệu ‘Cửa hiệu đồ tây Đại Hưng’. Y không khỏi giật mình.
Khi lấy lại tinh thần, một chân đã bước vào cửa hiệu.
Trong lòng y vô cùng hỗn loạn, giống như một tấm lụa phẳng phiu lại bị ai đó xé nát vài đường. Y vừa quan sát chiếc đồng hồ báo giờ cao tới nửa người được bày trên bục, vừa hỏi nhân viên cửa hàng: “Quý cửa hiệu mới khai trương có phải không?”
Nhân viên cửa hàng lập tức tươi cười nói: “Vừa nghe tiên sinh nói đã biết ngài rất quen thuộc nơi này. Lúc trước, nơi này là một hiệu buôn đồng hồ, việc làm ăn không tốt lắm, nên chúng tôi đành phải nhượng lại cho người khác. Có điều ngài cũng đừng coi khinh bảng hiệu Đại Hưng này. Tuy ở thủ đô thì cửa hiệu của chúng tôi khá mới mẻ, nhưng cửa hàng chính ở Quảng Đông nhiều năm, danh tiếng không nhỏ, nếu ngài không tin thì khi nào có dịp tới Quảng Đông hỏi một chút, phàm là người hay mua hàng ngoại nhập, ai lại không biết tới Đại Hưng? Tôi là người không bao giờ dối già gạt trẻ. Tiên sinh, đây là chiếc đồng hồ báo giờ vừa nhập về, ngài có muốn xem qua hay không? Giá cả nhất định sẽ rất ưu đãi.”
“Chiếc đồng hồ đó xem ra có vẻ rất cồng kềnh, nhưng tôi nhận thấy từng chi tiết lại được gọt dũa khá khéo léo.” Tuyên Hoài Phong cúi đầu nhìn chiếc vòng bạc trong tủ kính, miệng nói: “Ông chủ nơi này quả là một người tài ba, có thể mở thêm một cửa hiệu mới ở thủ đô.”
Nhân viên cửa hàng vì muốn bán được nhiều hàng, nên ân cần trò chuyện cùng Tuyên Hoài Phong, vừa lấy chìa khóa mở chiếc tủ kính, mang chiếc vòng bạc Tuyên Hoài Phong chú ý ra ngoài để y ngắm kỹ hơn, vừa nói: “Ông chủ chúng tôi là người tài ba, ít người nào được như ông ấy lắm. Việc làm ăn của chúng tôi hiện tại được ông chủ giao lại cho cậu chủ, mở cửa hiệu mới ở thủ đô chính là ý của cậu ấy, nói cái gì mà có chỗ đứng ở nơi có nền tàng vững chắc lại đông đúc phồn hoa, những thứ này quá sâu sắc nên tôi cũng không nhớ rõ, nhưng cậu chủ của chúng tôi quả thật rất có đầu óc. Ngài nghĩ xem, những người nhiều tiền ở thủ đô đâu có thiếu, lại có con mắt biết thưởng thức, ai lại chẳng muốn mua hàng ngoại? Như khí chất của tiên sinh đây, vừa nhìn đã nhận ra ngài là người biết hàng.”
Nhân viên cửa hàng còn muốn nói thêm nữa, Tuyên Hoài Phong e sợ hắn sẽ hỏi mình có muốn mua chiếc vòng này hay không nên nhanh chóng trả lại: “Kiểu dáng không hợp ý tôi lắm.”
Do dự muốn mở miệng hỏi tình hình hiện tại của người nọ, môi nhấp vài lần, lại giống như không thể nào lên tiếng.
Thực ra, nhân viên cửa hàng nhìn bộ dạng y thanh tú, tuy cách ăn mặc không giống những người khá giả, nhưng không tới nỗi giản dị, khí chất cũng không thuộc hạng người gia thế tầm thường, nói không chừng là một khách hàng lớn. Hiện tại, nhìn vẻ mặt Tuyên Hoài Phong liền biết trong túi y không có bao nhiêu tiền, sắc mặt cũng xa xẩm hơn trước, đem chiếc vòng bạc đặt lại trong tủ kính, hỏi Tuyên Hoài Phong: “Tiên sinh còn muốn chọn món khác hay không? Cửa tiệm của chúng tôi cũng có một vài món đồ có giá thấp hơn, mang tặng bạn gái thật không còn gì bằng.”
Đáng lẽ Tuyên Hoài Phong vẫn do dự có nên hỏi hay không, nhưng thấy nhân viên cửa hàng có thái độ xem thường mình như vậy, nhất thời quên mất mục đích, xoay người ra khỏi hiệu buôn Đại Hưng.
Tuyên Hoài Phong không còn tâm tư tiếp tục đi dạo, nhìn chung quanh một lượt, đêm nay xe kéo lại đắt hàng, liếc mắt một vòng vẫn không thấy một chiếc xe nào chờ khách, y đành phải đi bộ trở về hội quán.
Trời mỗi lúc một khuya, gió càng ngày càng lạnh.
Ánh sáng màu ngọc của ngọn đèn đường rọi xuống con đường cái vắng lặng, Tuyên Hoài Phong đã tới ngõ nhỏ hẻo lánh gần đồng nghiệp hội quán, từng cơn gió lạnh lùa vào cơ thể, thổi tung tà áo dài màu lam.
Tuyên Hoài Phong lạnh tới phát run, âm thầm hối hận mình không nên tiếc một chút tiền xe, nếu vừa rồi cố gắng tìm trên đường cái một chút, vậy thì chỉ tốn vài mao tiền cũng thuê được một chiếc xe trở về hội quán.
Hiện tại có hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể bước nhanh hơn về phía đồng nghiệp hội quán.
Vất vả đi một hồi lâu, từ xa đã thấy ánh đèn trước cổng chính của đồng nghiệp hội quán, giống như ngọn hải đăng chớp sáng trong bóng đêm. Vì tiết kiệm điện phí, quản lý hội quán quy định đến giờ là tất cả đèn điện phải tắt hết, chỉ lưu lại chiếc bóng đèn mờ nhạt trước cổng chính.
Tuyên Hoài Phong từ xa đã thấy dưới ánh đèn có thứ gì đó đen tuyền, đi về phía trước một chút mới nhìn rõ, thì ra đó là một chiếc xe hơi đậu trước cửa hội quán, gần như che toàn bộ cánh cửa, toát ra một cỗ khí thế không coi ai ra gì.
Trong lòng y không khỏi nghĩ tới Bạch Tuyết Lam.
Hiện tại y đã rất mệt mỏi, nếu tiếp tục gặp mặt, chỉ sợ sẽ dây dưa một hồi lâu, thà tìm một nơi né tránh hắn. Nghĩ vậy, Tuyên Hoài Phong dừng bước, xoay người.
Mới đi được vài bước, một luồng gió từ phía sau đánh úp lại, lưng bị ai đó đẩy mạnh, ép y dựa lên tường.
Tuyên Hoài Phong lắp bắp kinh hãi, mới quay đầu, ngực lại bị người ta dùng lực đè xuống, một chút cũng không thể động đậy.
Gương mặt giận dữ của Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên lọt vào mắt y, hắn nhẹ nhàng nhếch môi, cười sáng lạn: “Đây là lần đầu tiên tôi mai phục, không nghĩ tới lần đầu tiên đã thực hiện thành công, bắt được cậu.”
Tuyên Hoài Phong bị hắn kiềm chế, lưng dán trên bức tường lạnh như băng, một luồng khí lạnh xuyên qua tấm áo mỏng manh ngấm vào da thịt, nháy mắt, y giận tới không thể kiềm chế: “Anh là đồ điên hả?”
Bạch Tuyết Lam ‘a’ một tiếng: “Nói như vậy là sao?”
“Buông!”
“Cậu nói rõ ràng trước đi.”
“Nói cái gì?”
“Tại sao tôi lại là đồ điên?” Bạch Tuyết Lam hỏi rành mạch: “Tôi có lòng tốt mời cậu đi xem hí, cậu lại chẳng nể mặt. Tôi mời cậu làm sĩ quan phụ tá cho tôi, cậu lại làm như tôi chiếm tiện nghi của cậu. Cậu nói xem, cậu tức giận bỏ đi như vậy là cớ làm sao? Chẳng lẽ tôi không có quyền tới đây hỏi rõ lý do? Kết quả, chờ cả một buổi tối mà vẫn không biết cậu đi đâu, tôi lại sợ cậu gặp chuyện không may, chỉ có thể đứng ở cửa chờ đợi. Nếu tối nay không gặp được cậu, tôi nhất định sẽ tới cảnh sát cục báo án. Xin hỏi một chút, một người bạn tốt như tôi, tại sao cậu lại kêu tôi là đồ điên?”
“Có chuyện gì thì anh cứ nói, động tay động chân làm gì?” Tuyên Hoài Phong túm lấy cánh tay hắn đặt trước ngực mình: “Để cho người khác thấy còn ra thể thống gì nữa?”
Sức lực của y còn không bằng vú Trương, lại càng không phải đối thủ của Bạch Tuyết Lam, hai tay túm một bàn tay, quả thực giống như con kiến nhỏ lay một cây đại thụ, lại không thể dùng móng tay cào cấu giống như phụ nữ, y đành phải buông ra.
Bạch Tuyết Lam không để ý tới chuyện đó, chỉ đơn giản nói: “Tôi mặc kệ có ai thấy hay không, chẳng lẽ hiện tại còn có người dám trói tôi đi xử bắn? Trung Quốc này thật sự không có tự do, là đất nước phong kiến, cổ hủ bức chết người ta, đứng lên ngồi xuống cũng phải chú ý trước sau, người đang sống cũng có thể bị gò ép tới nghẹt thở. Trái lại, người ngoại quốc lại vô cùng cởi mở, nhất là nước Pháp, người ta thật tốt, yêu thì nói, thích thì làm, phụ nữ còn dám ở trên đường ôm ấp, hôn môi người yêu.”
Tuyên Hoài Phong cả giận: “Anh đến nước Pháp du học là học những thứ này sao?”
Bạch Tuyết Lam liếc nhìn y một cái, đôi mắt đen láy khẽ lóe sáng khiến tim người ta không khỏi gia tăng tốc độ, đập liên hồi, trả lời Tuyên Hoài Phong: “Tôi học khá nhiều thứ, chỉ sợ biểu diễn ngay bây giờ sẽ khiến cậu sợ hãi.”
Hắn cười tự giễu, nơi lỏng tay, buông Tuyên Hoài Phong ra.
Tuyên Hoài Phong men theo bờ tường bước vài bước, cách Bạch Tuyết Lam xa một chút.
Y bực bội quay đầu bước đi, giống như muốn chấm dứt màn nháo loạn này, trầm mặc một lúc, đành phải mở miệng nói: “Chức vụ sĩ quan phụ tá, tôi quả thực không dám nhận. Cảm ơn lòng tốt của anh, từ nay về sau đừng bàn tới chuyện này nữa.”
Bạch Tuyết Lam đặc biệt bình tĩnh, thẳng thắn nói: “Cậu yên tâm, tôi không phải là kẻ thích ép buộc người khác, thiên hạ này còn có ai ép buộc người khác làm quan? Tôi chỉ sợ nếu tôi không đề cập tới, khó có thể chắc chắn rằng anh rể của cậu cũng không nhắc nhở.”
Tuyên Hoài Phong không hiểu tại sao mình lại dễ dàng tức giận với Bạch Tuyết Lam tới vậy, mím chặt môi thành một đường thẳng tắp, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Anh cố ý khiến tôi khó xử.”
Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên hít một tiếng.
Giữa màn đêm, hai người đứng trong con ngõ nhỏ không ánh đèn, chỉ cần đứng cách nhau một chút cũng khó nhìn rõ vẻ mặt đối phương.
Tuyên Hoài Phong chỉ nghe thấy Bạch Tuyết Lam thở dài, không nhìn rõ biểu cảm của hắn, lại đợi một hồi mới nghe hắn vỗ tay, giống như đã có quyết định: “Được rồi, tôi biết dẫu có giải thích thế nào thì trong lòng cậu vẫn luôn xem thường tôi, luôn muốn xa lánh tôi.”
Tuyên Hoài Phong vội nói: “Tôi không hề xem thường anh.”
“Vậy thì chắc chắn là cậu muốn xa lánh tôi.”
Tuyên Hoài Phong không nói lời nào.
Bạch Tuyết Lam không nghĩ y sẽ biểu hiện thành thực như vậy, đành phải cam chịu, cười khổ hỏi: “Rốt cuộc tôi đã làm gì khiến cậu căm ghét đến mức này? Chỉ vì tôi uống chút rượu, mượn giường cậu nằm qua đêm?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ.”
“Vậy thì tại sao?”
Tuyên Hoài Phong lại tiếp tục im lặng, lẳng lặng đắm mình trong cơn gió, thân thể xinh đẹp có chút cứng ngắc.
Bạch Tuyết Lam lại thở dài một hơi: “Tôi hiểu được, cậu hận tôi phá hủy chuyện tốt giữa cậu và Kỳ Tuấn.”
Giọng nói Tuyên Hoài Phong có chút khẩn trương: “Anh đừng có nói hưu nói vượn! Giữa tôi và cậu ấy có chuyện gì tốt?”
Bạch Tuyết Lam cười lạnh, tiếng cười ấy đâm sâu vào trái tim Tuyên Hoài Phong, khiến nó cũng trở nên lạnh buốt.
“Cậu không cần phủ nhận, trước kia tôi luôn nghĩ đó là những nghi ngờ vô căn cứ, hiện tại đúng là có bằng chứng vô cùng xác thực. Nếu không phải tôi hại cậu bị đưa ra nước ngoài du học, nói không chừng …cậu cùng Kỳ Tuấn đã sớm nên chuyện, có phải hay không? Chẳng trách tại sao cậu lại hận tôi.”
Tuyên Hoài Phong tức giận tới phát run, nghiến chặt răng, một chữ cũng nói không nên lời.
Bạch Tuyết Lam lại tiếp tục: “Được, tôi giúp cậu vừa lòng. Từ nay về sau tôi là tôi, cậu là cậu, chúng ta chưa từng quen biết nhau. Chuyện của anh rể cậu, tôi tự biết cách sắp xếp ổn thỏa. Cậu yên tâm, chuyện do tôi gây nên, tôi tự mình chịu.”
Nói xong, giẫm mạnh chân, cứ như vậy đi về phía chiếc ô tô trước cửa hội quán.
Tuyên Hoài Phong nhìn chiếc ô tô rời khỏi hội quán như một cơn gió, đảo mắt một cái, ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Tiếng động cơ tan trong gió khiến y có cảm giác chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Y không biết mình đứng như vậy bao lâu, khi hoàn toàn tỉnh táo trở lại, nắm tay vẫn đang run rẩy, chân cũng mềm nhũn, quả thực phải lê từng bước mới có thể tiến về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.