Tuyên Đại Vân là người rất có chủ kiến, lời nói luôn đi đôi việc làm, đưa Tuyên Hoài Phong trở về Niên trạch, vừa sai vú Trương bố trí phòng ngủ cho tiểu thiếu gia, vừa căn dặn Niên Quý: “Hoài Phong không ở trong đồng nghiệp hội quán nữa, anh đi tới đó lấy sách cùng quần áo của nó mang về đây. Nếu có thiếu tiền thuê nhà, anh nhất định phải thanh toán đầy đủ, trở về tôi sẽ đưa tiền.”
Để tiện cho việc chăm sóc, Tuyên Đại Vân cố ý sắp xếp em trai ở căn phòng cách vách. Toàn bộ Niên trạch vội vội vàng vàng hơn một tiếng đồng hồ mới đem người bệnh an trí thỏa đáng. Tuyên Đại Vân cùng vú Trương thương lượng một chút, cuối cùng tìm một bác sĩ Trung y tới xem bệnh cho Tuyên Hoài Phong, đề phòng bác sĩ Tây y chẩn đoán sai.
Tuyên Hoài Phong cũng bị loạn cả một ngày, vừa nằm thoải mái trên giường, đôi mắt lim dim muốn ngủ lại bị vú Trương gọi một tiếng: “Tiểu thiếu gia.” Bà cầm một bát thuốc Đông y nóng hổi, thật cẩn thận bước vào.
Tuyên Hoài Phong mở mắt, vẻ mặt mệt mỏi: “Các người không thể yên tĩnh một chút sao? Tôi mới uống thuốc tây xong, tại sao bây giờ lại mang thuốc Đông y tới nữa?”
“Cậu nghe vú Trương nói đi, theo lời của tiểu thư, cái này gọi là hai bút cùng vẽ, hai người thầy thuốc sẽ linh nghiệm hơn so với một người.” Vú Trương nâng y dậy, để y tựa đầu vào giường, dùng gối mềm kê lưng, nói thao thao bất tuyệt: “Tiểu thiếu gia, chúng ta là người Trung Quốc, tuy rằng cậu đã sang từng sang Tây Dương du học, nhưng trong xương tủy cậu vẫn là con cháu hoàng đế mà. Đây là phương thuốc tổ tông truyền lại đã mấy ngàn năm nay, trị khỏi không biết bao nhiêu người rồi, mới trước đây cậu cũng……….”
Tuyên Hoài Phong mệt lả người, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, tôi uống là được, bà tha cho tôi đi.” Ngửa đầu ừng ực uống sạch bát thuốc Đông y: “Như vậy chắc là được rồi chứ?” nằm trở lại giường.
Nói ra thật kỳ lạ, cũng không biết có phải là tác dụng của thuốc Đông y hay không, giấc ngủ nhanh chóng kéo tới, y lập tức ngủ say không nói lời nào.
Không biết ngủ đã bao lâu, đêm dài yên tĩnh, trong viện bỗng nhiên loảng xoảng một tiếng, giống như cái gì đó bị đập vỡ, Tuyên Hoài Phong trở mình trên giường, mơ mơ màng màng lắng nghe, nhưng nghe một hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh nào khác.
Tuyên Hoài Phong lại ngả đầu ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau, vú Trương bưng điểm tâm tới, Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tại sao đêm qua trong viện lại ồn ào như vậy?”
Vú Trương nói: “Hình như là một cái chậu hoa bị vỡ. Nghe người gác cổng nói, đem khuya hôm qua cô gia mới trở về, uống say, sau đó ói đầy trước cổng chính, bọn họ phải quét dọn cả nửa ngày.”
Tâm trí Tuyên Hoài Phong khẽ dừng một lúc, hỏi vú Trương: “Vì sao anh rể lại uống say như vậy?”
“Không biết, đôi khi cô gia rất nóng nảy, tôi là người hầu trong nhà, làm sao dám mở miệng hỏi?”
Ăn xong điểm tâm lại bị vú Trương ép uống hết một chén thuốc Đông y.
Vú Trương vừa rời khỏi, Tuyên Đại Vân liền bước vào, ngồi ở bên giường hỏi: “Đã ăn điểm tâm chưa, em cảm thấy cơ thể như thế nào? Có khá hơn chút nào không?”
“Tốt hơn nhiều.” Tuyên Hoài Phong nghĩ một lúc, hỏi cô: “Chị, tối qua anh rể uống say sao?”
Tuyên Đại Vân gật đầu, gương mặt bỗng nhiên lộ vẻ thần bí pha chút vui sướng, thấp giọng nói: “Em có biết tại sao hôm qua anh ấy lại như vậy không?”
Tuyên Hoài Phong lắc đầu.
“Hôm qua anh rể em nhận được công văn, anh ấy được chuyển qua bộ hải quan để xét chức vụ trưởng phòng rồi!” Tuyên Đại Vân mỉm cười nói, cô vươn một ngón tay búng lên trán Tuyên Hoài Phong: “Em nhé, làm như Bạch tổng trưởng là kẻ thù không bằng. Thực ra người ta làm chuyện gì có lỗi với em chứ?”
Tuyên Hoài Phong vừa nghe được tin này cũng vô cùng ngạc nhiên, y hoàn toàn không hiểu dụng ý của Bạch Tuyết Lam.
“Chẳng lẽ hắn nghĩ thăng chức cho anh rể thì mình không thể không trở thành sĩ quan phụ tá của hắn? Chuyện này thực sự buồn cười.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Bạch Tuyết Lam cũng chẳng phải người tốt lành gì, em thấy ánh mắt của hắn rất gian xảo, tròng mắt đảo như bi.”
“Ôi trời, em còn học được cách xem xét ánh mắt của người khác? Nghi ngờ ánh mắt của người ta loạn chuyển, chẳng lẽ tròng mắt của em không chuyển động sao?” Tuyên Đại Vân nói tiếp: “Chị nghĩ em có thành kiến với người ta thì đúng hơn.”
Vú Trương đẩy cửa tiến vào, đi đến trước giường: “Tiểu thư, Bạch thiếu gia đến đây, cậu ấy nói muốn thăm tiểu thiếu gia.”
Tuyên Hoài Phong lập tức nói: “Không gặp!”
Tuyên Đại Vân vỗ gáy y một chút: “Người ta có lòng tốt tới thăm em, em làm cao cái gì? Cho dù không coi người ta là tổng trưởng thì cũng phải ngẫm lại một chút chứ, người ta cứu em trên đường rồi đưa tới bệnh viện đó nha.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Đưa em tới bệnh viện là Kỳ Tuấn, liên quan gì tới Bạch Tuyết Lam hắn? Vú Trương, bà đi từ chối hắn đi.”
“Hồ nháo!” Tuyên Đại Vân quát một tiếng, nghiêm mặt nói: “Hoài Phong, em tới Anh du học hai năm, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa của người Trung Quốc cũng quên luôn phải không? Không đưa tay tát mặt người đang tươi cười, huống chi người ta còn là bạn học cũ của em, lại chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em. Tại sao em lại ghét bỏ người ta như vậy? Người tới trước cửa chính là khách, Tuyên gia cũng không thể làm một vị chủ nhà chuyên đuổi khách ra về.” Quay đầu nói với vú Trương: “Bà đi mời Bạch tổng trưởng tới đây.”
Vú Trương nhanh chóng chạy đi.
Tuyên Hoài Phong bị chị gái mắng một chút liền cúi đầu rầu rĩ không vui.
||||| Truyện đề cử: Thôn Phệ Tinh Không |||||
Tuyên Đại Vân cũng biết y bất mãn trong lòng, hít sâu một hơi, đứng lên nói: “Hiện tại là thời đại mới, thanh niên luôn nói về vấn đề tự do gì đó. Được, chị cũng không phải bà già cổ hủ, chuyện của em cùng bạn bè chị sẽ không nhiều chuyện mà can thiệp. Nói đến cùng, chị cũng không ép buộc em phải thân thiết với người ta để mưu cầu quyền lực. Khách đã mời tới, em nói chuyện đàng hoàng cùng người ta đi. Có điều, theo chị nhận xét, người ta chẳng có chỗ nào không xứng đáng làm bạn của em cả.”
Nói xong, cô xoay người bước ra khỏi phòng.
Chỉ chốc lát sau, Bạch Tuyết Lam mở cửa phòng bước vào.
Hôm nay Bạch Tuyết Lam mặc một chiếc áo dài màu xanh da trời bằng gấm, phong lưu nho nhã, rất có phong thái, nhìn thấy Hoài Phong, hắn hỏi một tiếng: “Cậu khỏi bệnh chưa?”
Vừa đi tới, cư nhiên lại không khách khí mà ngồi lên giường.
Tuyên Hoài Phong ngồi thẳng dậy, nhìn hắn nói: “Anh có biết giữ chữ tín không thế? Chẳng phải đã nói từ nay anh đi đường anh, tôi đi đường tôi hay sao? Mới nói được vài ngày mà anh đã quên hết rồi sao?”
Y tiến công mạnh mẽ, Bạch Tuyết Lam lại có vẻ vô cùng tự nhiên, ôn nhu hỏi: “Cậu thấy không thoải mái trong người sao? Vẻ mặt khó chịu như vậy, có phải thân nhiệt đang lên cao hay không?” Hắn đưa tay muốn xem thử nhiệt độ cơ thể Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong không hề khách khí, đánh tay hắn ra xa: “Anh hãy chấm dứt việc đó đi! Tôi chịu đủ rồi, không muốn cùng anh giả bộ khách khí nữa! Hôm qua anh cố tình nói những lời đó trước mặt Kỳ Tuấn là có ý gì? Đừng tưởng tôi không biết vì sao anh lại gọi chị tôi tới. Mấy cái tiểu xảo đó của anh thật sự khiến người ta ghét cay ghét đắng! Mời anh lập tức về đi, từ nay về sau đừng bao giờ nói tới tình đồng môn nữa, ngay cả nói một từ với anh tôi cũng chẳng muốn!”
Bạch Tuyết Lam bị y đẩy ra một cái, cho dù cố kiên nhẫn bao nhiêu cũng bị đạp đổ, sắc mặt âm trầm xuống dưới, cười lạnh nói: “Tôi đang nghĩ tại sao cậu lại phát hỏa lớn như vậy, thì ra là vì Kỳ Tuấn. Tôi gọi chị của cậu tới, phá hủy chuyện tốt của đôi uyên ương các người, đúng hay không?”
Tuyên Hoài Phong tức giận, tim đập mạnh mẽ, ngực phập phồng hơi thở, chỉ tay vào cánh cửa: “Anh cút đi.”
“Được, tôi đi.” Bạch Tuyết Lam ngạo nghễ đứng lên: “Cậu đừng hối hận.”
“Muốn tôi hối hận? Anh đợi tới kiếp sau đi!”
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Bạch Tuyết Lam vốn muốn xoay người rời đi, giống như bỗng nhiên bị chọc giận, hắn đột ngột quay lại ôm chặt Tuyên Hoài Phong, nắm cằm y, hung tợn nhìn thẳng, gằn từng chữ: “Tôi, Bạch Tuyết Lam, cả đời này chưa từng bị người nào khinh thường như thế này. Tuyên Hoài Phong, tôi cho cậu biết, chén rượu phạt này cậu nhất định phải uống!”
Lực cánh tay của hắn rất lớn, Tuyên Hoài Phong giãy giụa không ra liền quýnh lên, cúi đầu cắn lên cổ tay của Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam đau đớn hít sâu một hơi, rút mạnh tay về.
Hắn đứng thẳng trước giường, cúi đầu nhìn dấu răng rướm máu trên tay, nâng mi, chậm rãi quét mắt về phía Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong bị ánh mắt của hắn khiến cho sợ hãi, theo bản năng lui vào góc tường, trong lòng thầm nghĩ phải gọi người tới.
Hơi thở nhất thời trở nên dồn dập.
Không khí trong phòng bắt đầu trầm trọng, căng thẳng như bão sắp đổ tới nơi.
Không ngờ, Bạch Tuyết Lam không giận mà lại tươi cười, lạnh lùng nói: “Cắn tốt lắm, hiện tại cậu còn ký với tôi một món nợ máu.”
Bắt cổ tay giơ lên bên môi, đưa đầu lưỡi ra liếm láp tựa như một con sư tử đang nhấm nháp máu thịt con mồi, liếm từng chút từng chút máu rỉ ra trên dấu răng.
Sau đó hắn nhìn Tuyên Hoài Phong, nở nụ cười tà ác, xoay người phi thường kiêu ngạo mà rời khỏi.
Tuyên Hoài Phong nhìn cảnh đó mà sợ tới nổi cả da gà, một từ cũng nói không nên lời, nhìn bóng lưng hắn biến mất ngoài cửa mới nhất thời thở ra, ngã xuống giường.