[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Chương 6.2: Part 2




Tuyên Hoài Phong bị ánh mắt của hắn khiến cho sợ hãi, theo bản năng lui vào góc tường, trong lòng thầm nghĩ phải gọi người tới.
Hơi thở nhất thời trở nên dồn dập.
Không khí trong phòng bắt đầu trầm trọng, căng thẳng như bão sắp đổ tới nơi.
Không ngờ, Bạch Tuyết Lam không giận mà lại tươi cười, lạnh lùng nói: “Cắn tốt lắm, hiện tại cậu còn ký với tôi một món nợ máu.”
Bắt cổ tay giơ lên bên môi, đưa đầu lưỡi ra liếm láp tựa như một con sư tử đang nhấm nháp máu thịt con mồi, liếm từng chút từng chút máu rỉ ra trên dấu răng.
Sau đó hắn nhìn Tuyên Hoài Phong, nở nụ cười tà ác, xoay người phi thường kiêu ngạo mà rời khỏi.
Tuyên Hoài Phong nhìn cảnh đó mà sợ tới nổi cả da gà, một từ cũng nói không nên lời, nhìn bóng lưng hắn biến mất ngoài cửa mới nhất thời thở ra, ngã xuống giường.
Vú Trương đi tới, kỳ quái hỏi: “Tôi vừa thấy Bạch thiếu gia trở về, sắc mặt đen ngòm giống như vừa tranh cãi với ai một trận vậy, không phải cậu ấy cãi nhau cùng thiếu gia đó chứ?”
Tuyên Hoài Phong vừa nghe nhắc tới Bạch Tuyết Lam liền giận giữ: “Ai cùng hắn tranh cãi? Tôi không rảnh tới mức đó.”
Vú Trương không hiểu giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, bà chỉ nói: “Đúng vậy, Bạch thiếu gia là người nhã nhặn, chắc chắn sẽ không cùng tiểu thiếu gia tranh cãi, chắc là có tâm sự gì đó.”
Tuyên Hoài Phong cảnh giác nhìn bà: “Trước khi rời khỏi đây hắn ta có nói chuyện gì với chị tôi hay không?”
“Không có.” Vú Trương nói: “Tiểu thư ở trong phòng chăm sóc cô gia mà, tối qua cậu ấy say quá, vừa mới tỉnh lại. Hai người bọn họ vốn muốn chờ một chút sẽ tới tiếp Bạch thiếu gia, không ngờ Bạch thiếu gia không nói một lời đã bỏ về. Đúng rồi, tiểu thiếu gia, không biết tiểu thư đã nói với cậu chưa, hôm qua cô gia uống say như vậy là vì gặp được chuyện vui nha, cậu ấy được thăng chức!” Vẻ mặt bà vô cùng hớn hở.
Tuyên Hoài Phong không khỏi phiền não.
“Anh rể mới nhận được công văn thăng chức, hiện tại mình lại khiến Bạch Tuyết Lam điên tiết, chỉ sợ chức trưởng phòng của anh rể cũng khó khăn.
Việc này rất khó mở miệng với chị.”
Vú Trương chỉ lo vui vẻ, còn cằn nhằn liên miên về chuyện Niên Lượng Phú được thăng quan tiến chức, Tuyên Đại Vân sau này sẽ phải bố trí nhà mới như thế nào, mở tiệc chiêu đãi bạn bè ra sao, chắc chắc sẽ vô cùng náo nhiệt.
Tuyên hoài Phong càng nghe càng phiền, y nói với vú Trương: “Tôi vẫn còn bệnh mà, vú có định cho tôi….nghỉ ngơi hay không?”
Lúc này vú Trương mới đóng “máy hát”: “Đúng đúng, tiểu thiếu gia phải nghỉ ngơi nhiều, cậu nằm xuống trước đi. Tôi đi chuẩn bị cơm trưa, nấu cho cậu chén canh cá.”
Tuyên Hoài Phong khẽ nhíu mày: “Một chút hứng thú ăn cơm cũng không có, ăn canh cá làm gì? Tôi không muốn ăn cơm trưa, vú để tôi yên lặng ngủ một lát là được rồi.” Y nằm trên giường, đưa chăn chùm quá đầu.
Vú Trương than thở: “Người bệnh sao có thể không ăn cơm chứ?” Sau đó vẫn đi ra ngoài chuẩn bị cơm trưa.
Tuyên Hoài Phong nằm ở trong phòng, muốn ngủ cũng ngủ không được, ngồi dậy lại cảm thấy tứ chi mệt mỏi không chút sức lực, ăn cơm cũng không thấy ngon, bất kể làm gì cũng cảm thấy khó chịu. Hôm nay, Tuyên Đại Vân tới thăm y năm sáu lần, mỗi lần tới đây đều mỉm cười không thôi, hiển nhiên là đang vui vẻ chuyện Niên Lượng Phú được thăng làm trưởng phòng.
Tuyên Hoài Phong càng nhìn vẻ vui mừng của chị gái, nhớ tới chuyện tranh cãi cũng Bạch Tuyết Lam, y lại càng cảm thấy bất an, chỉ hận không thể nói chị mình đừng tới thăm nữa.
Tới buổi tối, đại khái là vì tâm trạng vô cùng tốt nên Niên Lượng Phú – ông anh rể luôn lạnh lùng với y cũng theo Tuyên Đại Vân vào phòng thăm hỏi, vừa ngồi xuống liền không ngớt lời khen ngợi Bạch Tuyết Lam: “Đừng nghĩ Bạch tổng trưởng trẻ tuổi mà khinh thường, hắn quả thật là nhân vật nói một không nói hai. Ai ngờ hắn làm việc lưu loát tới mức này chứ, việc điều động lớn như vậy mà mới một hai ngày đã hoàn thành. Lão Triệu trong cục nói với anh, ngay cả văn phòng của anh bên hải quan cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy, bàn làm việc làm từ gỗ cây lê hạng nhất. Hắc hắc, cục hải quan quả là một nơi béo bở, vật dụng cũng “hoành tráng” hơn so với người thường. Bạch tổng trưởng quả là người tuổi trẻ tài cao, tương lai đây hứa hẹn, có hắn điều hành cục hải quan, chắc chắn nơi đó sẽ mạnh hơn trước gấp trăm lần………”
Tuyên Hoài Phong thấy hắn câu trước Bạch tổng trưởng, câu sau lại Bạch tổng trưởng, y hận không thể đem ấm trà nhét vào miệng hắn, đành phải bất đắc dĩ nằm trên giường nghe lải nhải, sau đó yếu ớt nói chuyện cùng Tuyên Đại Vân: “Chị à, sắc trời cũng không còn sớm nữa, hôm qua anh rể ngủ khá ít, cũng nên nghỉ ngơi rồi nhỉ?”
Tuyên Đại Vân làm sao không nghe ra ý tứ của y, cô lập tức tươi cười nói với Niên Lượng Phú: “Đa tạ anh đại giá quang lâm, hạ mình tới thăm em trai em. Em biết, anh ngồi ở đây nhưng hồn vía bay đi nơi khác rồi, mau đi thôi.”
Niên Lượng Phú nói: “Em nói như vậy là có ý gì? Anh có lòng tốt tới thăm em trai em, em mở miệng lại toàn từ ngữ châm chọc, nói cái gì đại giá quang lâm, cái gì mà hạ mình?”
Tuyên Đại Vân nhìn hắn cười cười: “Hiện tại anh đâu phải khoa trưởng nữa, là trưởng phòng nha, chẳng lẽ em không thể nói đại giá quang lâm như vậy sao? Đây là khen anh mà.”
Niên Lượng Phú vừa nghe cô nói liền cảm thấy vui vẻ, cũng hắc hắc cười: “Em đúng là mau miệng, anh không cãi lại em được. Tối nay anh còn có một cuộc hẹn, hiện tại cũng phải đi rồi, nếu không người ta lại nói vừa thăng quan tiến chức đã thích đến muộn.” Đứng lên, chào hỏi cùng Tuyên Hoài Phong, sau đó tươi cười hớn hở rời khỏi.
Tuyên Đại Vân chờ chồng đi xa mới lại gần em trai, ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Chị thấy sắc mặt của em lúc nãy không được tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì sao? Anh rể em vừa  nhắc tới Bạch tổng trưởng là vẻ mặt lập tức trở nên bực bội.”
Tuyên Hoài Phong trả lời: “Không có việc gì.”
Tuyên Đại Vân lại hỏi: “Vậy thì hôm nay hắn tới thăm em, hai người trò chuyện với nhau như thế nào?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Có việc gì vui vẻ để nói? Thăm người bệnh, cùng lắm là trò chuyện một chút, bàn về thời tiết và một số chuyện linh tinh thôi.”
Tuyên Đại Vân nói: “Vậy thì tốt rồi, chị chỉ sợ em đối xử không lịch sự cùng người ta, đem người ta chọc giận. Em nghỉ ngơi đi, chị cũng không làm phiền em nữa.” Vừa nói vừa đứng lên.
Tuyên Hoài Phong thấy cô muốn rời khỏi, nhịn không được liền kêu lên một tiếng: “Chị.”
Tuyên Đại Vân quay lại hỏi: “Em còn có chuyện gì?”
Tuyên Hoài Phong vốn muốn nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng nghĩ kỹ lại, khó có dịp chị mình vui vẻ như vậy, cho dù mấy ngày nữa anh rể không được thăng làm trưởng phòng, vậy tạm thời khiến chị ấy vui vẻ vài ngày cũng tốt, y lắc đầu nói: “Không có việc gì. Lúc chị ra ngoài nhớ mở cửa sổ ra giúp em, buổi tối để gió thổi vào phòng một chút cho thoải mái.”
Tuyên Đại Vân gõ yêu lên đầu y: “Em còn bệnh, như vậy không tốt đâu, không được trúng gió nữa. Chờ một thời gian sau, mỗi ngày chị đều mở cửa sổ cho em.” Ngọt ngào dặn dò một lần, lúc này cô mới an tâm trở về phòng.
Những ngày tiếp theo, Tuyên Hoài Phong luôn bất giác nhớ tới ánh mắt hung tợn của Bạch Tuyết  Lam cùng những lời hắn đã nói, trong lòng bất an như đang ôm một quả bom có thể nổ tung bất kể lúc nào.
Cũng vì Lâm Kỳ Tuấn chưa tới thăm lần nào nên tâm trạng của y càng thêm tồi tệ, sức khỏe cũng không tiến triển. Vú Trương luôn miệng nói thuốc Tây y có hại khiến Tuyên Đại Vân bắt đầu luống cuống, lại tiếp tục mời vài vị bác sĩ Trung y tới xem bệnh cho Tuyên Hoài Phong.
Thật vất vả, cuối cùng hôm nay Lâm Kỳ Tuấn cũng đến.
Tuyên Hoài Phong vừa nghe vú Trương nói Lâm thiếu gia tới đây liền vô cùng vui vẻ, gần như lập tức bật dậy khỏi giường. Vú Trương nhanh chóng chạy đến đè y lại, khuyên nhủ: “Tiểu thiếu gia, bệnh của cậu mới tốt lên được một chút, không thể tùy tiện xuống giường đâu. Hôm qua bác sĩ Trương nói cậu thiếu máu, nhất định phải nằm trên giường tĩnh dưỡng.”
Đem Tuyên Hoài Phong ấn quay về giường, sau đó ra ngoài mời Lâm Kỳ Tuấn vào.
Lâm Kỳ Tuấn vừa bước vào đã kêu một tiếng: “Hoài Phong.” Hắn nhanh chóng chạy tới bên giường, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc em bị làm sao vậy? Bệnh nặng tới nỗi nhiều ngày như vậy mà vẫn không thể xuống giường hay sao?”
Tuyên Hoài Phong nhìn cửa phòng đã được đóng lại, y liều lĩnh nắm chặt tay hắn kéo xuống giường mình ngồi, bắt đầu hỏi: “Tại sao mấy ngày nay anh không tới thăm em?”
Lâm Kỳ Tuấn trả lời: “Anh rất muốn tới, nhưng mà rất nhiều chuyện phải giải quyết, hiệu buôn tây ở đây chỉ do một mình anh phụ trách, không quản lý thì không được. Em biết không, kế hoạch của anh là mở ba chi nhánh ở thủ đô, một căn ở đại lộ Bình An, còn hai chi nhánh nữa thì chưa chọn được địa điểm. Anh đang nghĩ biện pháp tìm mặt tiền tốt gần khách sạn Hoa Hạ…..”
Tuyên Hoài Phong chặn lời của hắn: “Anh tới thăm em hay tới bàn chuyện làm ăn?”
Lâm Kỳ Tuấn vội vàng cười trừ: “Anh sai rồi, anh sai rồi, vừa nói tới việc làm ăn liền quên hết mọi chuyện khác. Em đã khỏe hơn chưa, có muốn anh dìu em xuống giường đi lại một chút?”
“Kỳ Tuấn, em hỏi anh.” Ngữ điệu của Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Anh vẫn muốn….hôn em chứ?”
Lâm Kỳ Tuấn ngạc nhiên, im lặng, gương mặt trẻ trung thoáng ửng hồng, có điểm ngạc nhiên, thấp giọng hỏi: “Em tin những lời nói đùa trước kia của chúng ta là sự thật sao?”
Tuyên Hoài Phong nhìn hắn đầy thâm ý: “Anh không cho đó là sự thật?”
Lâm Kỳ Tuấn bị Tuyên Hoài Phong  nhìn như vậy, hồn phách cơ hồ bay tứ tán, nắm tay y, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, do dự thật lâu mới nhỏ giọng nói: “Em nói muốn anh hôn em là sự thật hay chỉ là lời trêu chọc? Nếu đó là lời nói thật lòng, vậy anh thật sự muốn hôn em.”
Trái tim của Tuyên Hoài Phong ‘thình thịch, thình thịch’ đập liên hồi, y hồi hộp tới mức quên cả hít thở, nắm chặt tay Lâm Kỳ Tuấn, cố lấy dũng khí: “Anh phải có gan chứ, chỉ việc tiến công thôi.”
Toàn bộ căn phòng chìm trong bầu không khí ấm áp, giống như ánh sáng dịu dàng của những ngọn nến, chậm rãi bao quanh bọn họ.
Hai người tựa hồ đang ở trong mộng, không dám tùy tiện cử động, kể cả một ngón tay.
Lẳng lặng nhìn nhau.
Thật lâu sau, Lâm Kỳ Tuấn mới đánh bạo, thoáng nghiêng người tới phía trước một chút.
Chỉ một động tĩnh nho nhỏ như vậy, nhưng trong mắt Tuyên Hoài Phong, hành động đó giống như một ngọn núi lớn đang rung chuyển, thế giới y mong đợi từ rất lâu, rất lâu đang bừng sáng trước mắt.
Lâm Kỳ Tuấn tiến gần tới phía trước, Tuyên Hoài Phong  nhẹ nhàng ngửa đầu hướng lên trên, bốn cánh hoa mềm mại nhanh chóng quấn quýt, dính chặt lấy nhau.
Hai người ôm nhau, cứ lẳng lặng kề môi như vậy, đó là cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc mà không từ ngữ nào có đủ khả năng diễn đạt.
Tuyên Hoài Phong chỉ cảm thấy hai dòng lệ nóng như muốn trào ra khóe mắt.
Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, dường như có người đang tiến lại đây, bọn họ như hai con thỏ nhỏ bị hù dọa, nhanh chóng tách ra, giữ một chút khoảng cách.
Vú Trương bước vào phòng, hỏi: “Phòng bếp phải chuẩn bị cơm, hôm nay Lâm thiếu gia có ở lại dùng bữa không ạ?”
“Có ở lại.”
“Tôi còn có việc.”
Hai câu trả lời gần như đồng thời vang lên, cũng hoàn toàn trái ngược nhau.
Tuyên Hoài Phong đưa ánh nhìn khó hiểu về phía Lâm Kỳ Tuấn.
Lâm Kỳ Tuấn khó xử, lập tức giải thích: “Không thể ở lại dùng bữa được, lần sau anh sẽ tới thăm em. Hôm nay anh có hẹn cùng Tuyết Lam bàn một số chuyện, nhất định phải đi.”
Sắc mặt Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên trầm xuống: “Tại sao anh lại hẹn gặp mặt với anh ta?”
“Bọn anh có chút công việc cần phải bàn bạc.” Lâm Kỳ Tuấn nói: “Tuyết Lam là tổng trưởng cục hải quan, hàng hóa trong các hiệu buôn đồ tây đều được chuyển từ nước ngoài tới, kinh doanh đồ tây thì tất nhiên không thể không qua lại với hắn được.”
Tuyên Hoài Phong hừ mạnh một tiếng, quay mặt ra phía cửa sổ.
“Tôi không ở lại dùng bữa được.” Lâm Lỳ Tuấn nói với vú Trương, chờ bà đi rồi, hắn lại ngồi xuống bên giường, nắm tay Tuyên Hoài Phong: “Anh biết em muốn anh ở bên cạnh em, khi nào anh có thời gian, nhất định sẽ dính lấy em mỗi ngày. Hiện tại cửa hàng chi nhánh sắp khai trương, anh thật sự không rời khỏi đó được. Hoài Phong, em vẫn còn bệnh, đừng nổi giận, được không?”
Tuyên Hoài Phong vẫn tức giận, nhưng y cũng không muốn tình cảm khó khăn lắm mới có thể thổ lộ của hai người nhanh chóng kết thúc, buồn bực một lúc, quay đầu, hít sâu một hơi: “Anh nói không sai, việc làm ăn quan trọng hơn. Có điều, tâm địa của Bạch Tuyết Lam cũng chẳng tốt lành gì cả, anh qua lại với hắn, ngàn vạn lần phải thật cẩn thận.”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Em yên tâm, kẻ nào làm quan thì tâm địa cũng đen tối cả. Tất nhiên anh sẽ cẩn thận.”
Hai người trao nhau ánh mắt si mê, lặng lẽ đem hai bàn tay quấn quýt dưới lớp chăn kia siết lại thật chặt.
Sau đó, Tuyên Hoài Phong quyến luyến nhìn Lâm Kỳ Tuấn rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.